Editor: Trạch Mỗ
Trên kệ bác cổ có một cặp đĩa nhỏ mã não triền ti, Tử Tình vô cùng thích, tổng cộng có bốn cái, Tử Tình bày ở nội viện hai cái, còn lại hai cái đặt ở gian phòng phía tây này. Đĩa nhỏ này cùng tịnh bình màu hồng ở phòng khách đều là nhà Tiểu Dực đưa tới.
Tử Tình không đành lòng nhìn đồ sứ tốt như vậy đặt ở trong khố phòng bị phủ bụi, giống như, người tài giỏi không được trọng dụng, bèn lấy chúng ra ngoài bày biện, không nghĩ tới qua lâu như vậy, cuối cùng cũng đụng phải một người biết hàng.
Tần phu nhân nhìn âm thầm kinh hãi, mấy thứ này, hẳn là cũng không phải là nhà bình thường có được, chẳng qua, Tần phu nhân cũng không hỏi nhiều, chỉ là xác định một việc, đó chính là của cải hoặc bối cảnh của Tử Tình, hẳn là giàu có hoặc hơn Thẩm thị nhiều, bởi vì ở chỗ Thẩm thị bên kia, Tần phu nhân cũng không có nhìn thấy thứ quý giá đứng đắn gì.
Thẩm thị thấy Tần phu nhân cầm bộ khắc gỗ tranh sơn thủy bằng gỗ hoàng dương lên nghiên cứu, liền cười nói: "Cái này là Tam nhi tử ta luyện tay, từ nhỏ hắn đã thích khắc đao, gặp cái gì đều khắc lên trên mấy nhát."
"À, không nghĩ tới lệnh công tử còn có tay nghề này? Thật đúng là không tệ, có chút thú vị, ngày nào đó gặp mặt, nhất định đòi mấy thứ." Tần phu nhân cười nói.
"Phu nhân còn không biết à? Tam công tử nhà thông gia phu nhân ta là tinh thông điêu khắc, Nhị công tử tinh thông thư pháp, phu nhân nếu cảm thấy hứng thú với những thứ này, ngày khác ta làm chủ, bày một bàn tiệc rượu ở Phong Di cư, nơi đó cũng có không ít, phu nhân có thể tha hồ chọn lựa." Hạ thái thái nói.
"Phong Di cư? Là cái lấy danh lâu các nơi đặt tên cho nhã gian, bên trong đều là thư pháp, bố trí vô cùng lịch sự tao nhã đó?" Tần phu nhân hỏi.
"Đúng vậy, xem ra phu nhân đã đi qua rồi?" Hạ thái thái hỏi.
"Thế thì còn không có, chỉ là nghe nói. Cái đó cùng nhà tỷ tỷ có quan hệ sao?" Tần phu nhân hỏi Thẩm thị.
"Là Nhị nàng dâu nhà ta cùng nhà mẹ đẻ nàng hùn vốn mở, Nhị nhi tử ta thích thư pháp, từ nhỏ đã thích luyện chữ, bởi vậy. Thi vài lần không trúng, bèn muốn kiếm chút tiền tiêu vặt, cũng không biết hai đứa chúng nó lăn qua lộn lại thế nào. Đặt đồ ở trong quán ăn, cũng chỉ là tính bớt việc thôi, một năm có thể thu được mấy lượng bạc đã không tồi rồi, đâu thể trông vào nó nuôi dưỡng gia đình?" Thẩm thị cười nói.
"Vậy cũng không nhất định, chuyện sau này có thể nói chính xác. Nếu không làm sao nói, tỷ tỷ là người có phúc khí, bọn nhỏ đều là người có tiền đồ chứ. Người đọc sách trong thiên hạ nhiều như vậy, nhà tỷ tỷ tạo ra hai Tiến sĩ đã rất tốt rồi, không nghĩ tới hai đứa nhỏ khác cũng xuất sắc như vậy, nghe các ngươi vừa nói cái này, ta cũng thật muốn nhìn cho biết một chút. Không bằng, tỷ tỷ, ngày nào đó ta làm chủ, mời một nhà tỷ tỷ cùng mấy nhà này đi Phong Di cư tụ hội." Tần phu nhân nói.
"Không được rồi, ta bây giờ thật sự là không thích hợp ra ngoài dự tiệc làm khách, đa tạ phu nhân, sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ quấy rầy." Thẩm thị nói.
Tần phu nhân nghe xong cũng không khuyên nữa, cũng may lúc này. Tử Tình đi vào, cơm đã dọn xong rồi, Lâm Khang Bình mang theo mấy đứa nhỏ cùng Tăng Thụy Tường ở phòng ăn, Tử Tình cùng bốn người Tần phu nhân ngồi xuống ở gian phòng phía tây luôn, nha hoàn bà tử phái đi phòng ăn.
Tần phu nhân gặp Thư Ngạn cùng Thư Ngọc, cũng thêm một phần lễ gặp mặt. Hai đứa nhỏ sau khi hành lễ nói lời cảm tạ. Đi ra ngoài luôn, Tần phu nhân cười nói: "Mấy đứa nhỏ này, vừa nhìn đã biết có giáo dưỡng, tựa như công tử xuất thân thế gia."
"Phu nhân cũng thật biết nói đùa, ta và tướng công cũng là bạch đinh chính cống, chúng ta nhà nông dân, không hiểu quy củ, phu nhân cần phải tha thứ nhiều hơn." Tử Tình vội nói. (Trạch Mỗ - diendanlequydon.com)
"Nhìn xem, không phải là ta chỉ nói ngươi một câu như thế, ngươi đã ra vẻ đi? Ngươi nếu là thật không hiểu quy củ, ngày mai ta tìm một người lợi hại đến cho ngươi, dạy ngươi một trận ra trò. Ta xem ngươi dám kêu khổ?" Phó phu nhân cười nói.
Tử Tình nghe xong, vội cầm bình mời rượu các trưởng bối, cười nói: "Thím vẫn là tha cho ta đi, ta cũng không có ý định ra khỏi nhà, cùng lắm cũng chỉ là chơi cùng mấy vị trưởng bối vài vòng, học cái này làm cái gì, không đâu tìm tội cho mình chịu."
Mọi người nghe xong đều cười nói: "Đúng là lời này."
Cơm xong, Tần phu nhân ở lại uống một ly trà, rồi cáo từ đi về, Phó phu nhân đành phải đi cùng, Hạ thái thái thấy cũng đi cùng rồi.
Thẩm thị nói với Tử Tình: "Ngươi cũng mệt mỏi nửa ngày, nghỉ ngơi tử tế, có việc lát nữa nói đi."
Tử Tình ôm Yên Nhiên chơi ở trên kháng một lúc, Lâm Khang Bình cũng đi vào, hỏi: "Vì sao Tần phu nhân lại ở lại ăn cơm cùng chúng ta?"
Tử Tình kể lại một lượt những việc sau khi Tần phu nhân vào cửa, Lâm Khang Bình nghe xong cũng không biết rốt cuộc trong hồ lô của đối phương muốn làm cái gì? Hai vợ chồng cũng lười đi suy đoán, Tử Tình ngáp một cái thật to, Lâm Khang Bình bế Yên Nhiên đi ra ngoài.
Việc Tần phu nhân tới chơi rất nhanh đã bị Tử Tình quẳng ra sau đầu, phu nhân nhà quan lớn như vậy, làm sao có thể có mưu đồ với một thôn phụ như mình chứ? Dù cho thật sự có động tĩnh gì, Tử Tình cũng chỉ có thể chờ Tần phu nhân ngả bài.
Thời gian rất nhanh đã đến hạ tuần tháng chín, thời gian này, Phó phu nhân và Hạ thái thái cũng là từng đến thăm Thẩm thị và Tử Tình, chẳng qua, nhắc tới Tần phu nhân, Phó phu nhân nói hình như đi vắng rồi. Thẩm thị và Tử Tình cũng không để ý lắm. Lâm Khang Bình đang bận rộn muốn chuẩn bị sinh nhật cho Tử Tình, Thẩm thị cười nói hắn nhiều chuyện, nào có sinh nhật hàng năm như Tử Tình tuổi này? Chẳng qua thấy Lâm Khang Bình quan tâm Tử Tình, Thẩm thị cũng chỉ là cười cười mà thôi, trong lòng vẫn là vui mừng cho Tử Tình.
Chẳng qua, rốt cuộc sinh nhật của Tử Tình vẫn là không qua được vui, bởi vì Lâm Khang Bình nhận được thư từ Việt Thành gửi đến. A Thổ gửi thư nói, bởi vì mấy cổ đông ở Việt Thành muốn rút khỏi cổ phần, sự việc lớn như vậy, A Thổ không dám làm chủ, chỉ đành phải bảo Lâm Khang Bình qua một chuyến.
Lúc đó hai người đang muốn thu dọn đồ đạc đi Chanh viên, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình nói: "Được được, vốn là nói không ra cửa nữa, muốn vui vẻ cùng ngươi qua sinh nhật cũng không được. Không nghĩ tới người định không bằng trời định, không bằng chúng ta hay là cứ theo nguyên kế hoạch đi qua ở một đêm?"
"Thôi đi, chỉ một ngày, giày vò cái gì chứ? Vẫn là cùng với bọn nhỏ đi. Mấy vị đại nhân này đang yên lành vì sao phải rút khỏi cổ phần? Chẳng lẽ là có yêu cầu khác cao hơn?" Tử Tình hỏi.
"Ai biết được? Không còn cách nào khác, ta chỉ đành phải tự mình qua một chuyến, nếu thật đưa ra yêu cầu không an phận gì, ta cũng phải châm chước một chút, thật sự không được, đành phải cho ra, chỉ làm như trước kia."
Tử Tình gật đầu nói: "Đúng vậy, thà rằng bớt chút quan tâm, bạc là kiếm không hết, tiền hoa hồng chỗ xưởng thủy tinh bên kia cũng đủ tiêu rồi, huống chi chúng ta còn có những cửa hàng ruộng đất kia."
Bạc không mua được tuổi trẻ thanh xuân, Tử Tình cũng không muốn xa cách Lâm Khang Bình lâu như vậy, Lâm Khang Bình cũng biết tâm tư của Tử Tình, đáp ứng nhất định đi nhanh về nhanh. Tử Tình thì vội vàng sửa sang chuẩn bị quần áo cho Lâm Khang Bình đi xa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Khang Bình dẫn theo Lâm Phúc cùng Thẩm Bảo Phúc cưỡi ngựa chạy thẳng đi Việt Thành, nghe Lâm Khang Bình nói, cưỡi ngựa, mất tầm hai ba ngày là có thể đến.
Thẩm thị nghe Lâm Khang Bình lại đi Việt Thành, nói: "Việc buôn bán này cũng không phải dễ làm như vậy, muốn ta nói, thà rằng kiếm ít hơn một chút, an ổn hơn thôi. Cuộc sống của các ngươi bây giờ cũng không kém, tội gì chứ, liều mạng như vậy. Ta nghe Phó phu nhân nói, phủ nha An Châu lại tăng thêm lượng đặt hàng từ Khang trang, sản phẩm trong trang của các ngươi không lo nguồn tiêu thụ, một năm cũng có mấy ngàn lượng bạc, hơn nữa tiền hoa hồng Tiểu Tứ đưa cho ngươi, còn chưa đủ cho ngươi tiêu? Ta còn biết bạc thu được từ Chanh viên một năm cũng không ít, cũng còn có cửa hàng cùng ruộng nước, thà rằng bớt quan tâm chút đi?"
Thẩm thị có lo lắng của Thẩm thị, Lâm Khang Bình này có bạc, chạy ở bên ngoài suốt, một năm có đến mấy tháng không ở nhà, Lâm Khang Bình nhìn qua là đối với Tử Tình không tệ, nhưng hai người tách ra lâu như vậy, nam nhân ấy không dám đảm bảo có thể giữ được mình không ăn vụng thịt. Lúc này ngộ nhỡ có cái gì ngoài ý muốn, Tử Tình có thể được không bù nổi mất. Nhưng nói những cái này, Thẩm thị cũng không tiện nói tỉ mỉ cho Tử Tình, sợ nói ra trong lòng Tử Tình càng sốt ruột.
Tử Tình tất nhiên không biết tâm tư của Thẩm thị, còn tưởng rằng Thẩm thị là vì lo lắng cho Lâm Khang Bình, bèn trả lời: "Ta cũng là ý này, xem hắn nói lại như thế nào? Ta đoán chừng không kiếm đủ tiền vốn về, hắn khó có thể thu tay lại, dù sao đặt toàn bộ tích cóp những năm này lên, trong lòng hắn nhất định không cam lòng."
Thẩm thị nghe xong thở dài, suy nghĩ một chút, hỏi: "Ngươi cảm thấy Khang Bình có thay đổi gì không?"
"Thay đổi gì? Nương chỉ phương diện nào?" Tử Tình thật đúng là không hiểu ý Thẩm thị.
Thẩm thị nghe xong chọc đầu Tử Tình, nói: "Phải bắt ta nói rõ? Lúc nên thông minh lại không thể thông minh hơn một chút, bảo ta nói ngươi cái gì cho tốt? Còn có thể là phương diện nào? Tất nhiên là cảm tình của hai người các ngươi, cái khác, ta quản được sao?"
Tử Tình vừa nghe, hé miệng cười, nói: "Nương cũng thật là, con người hắn ngươi còn không tin được sao?"
"Ta không phải không tin được hắn, chỉ là lo lắng, nam nhân có khi khó tránh khỏi bị kích thích, làm sai chuyện, đừng như a công ngươi. Mặc dù không phải là ý muốn của hắn, nhưng là, lúc thật sự phải gánh trách nhiệm, trong lòng ngươi cũng thống khổ. Hắn còn trẻ đó, cứ không ở nhà nửa năm như vậy, trong lòng ngươi có thể yên tâm?"
Tử Tình nghe xong không nói, suy nghĩ một chút, nói: "Nương, ta tin hắn, cũng không nên nghi ngờ hắn."
Thẩm thị thấy Tử Tình như vậy, liền thở dài, không nói đề tài này nữa.
Không nói Tử Tình và Thẩm thị đang ở trong nhà nghi tam nghi tứ, đương nhiên, nghi vấn của Tử Tình là không biết rốt cuộc Việt Thành là xảy ra chuyện gì, mà không phải là nghi ngờ nhân phẩm của Lâm Khang Bình. Giữa phu thê kiêng kỵ nhất là nghi ngờ nhau, Tử Tình không muốn tìm phiền toái cho mình.
Tần phu nhân đột nhiên tới nhà, như thế làm cho Tử Tình và Thẩm thị muôn phần ngoài ý muốn. Đương nhiên, đi cùng còn có Phó phu nhân cùng với Hạ thái thái, Tần phu nhân vào cửa đã cười nói: "Ngượng ngùng, ta ra khỏi nhà một chuyến. Vốn là muốn mời mọi người đến nhà ta họp gặp, ngẫm lại tỷ tỷ không tiện, vẫn là tự ta đến nhà tỷ tỷ đi?"
Phó phu nhân cười nói: "Tần phu nhân nhớ đến nói, lần trước nói muốn chơi mạt chược mà không chơi được, lần này, phải cùng mọi ngươi chơi vài vòng ra trò."
"Muốn ta nói, không bằng hãy đến nhà Tử Tình, chỗ bên kia rộng rãi hơn một chút, nhân thủ cũng nhiều." Thẩm thị nói, nàng lo lắng Tần phu nhân ngại bên này đơn sơ.
"Giống nhau, hôm nay hãy ở nhà tỷ tỷ đi." Tần phu nhân cười nói.
Tử Tình nghe xong, vội đứng dậy chuẩn bị đồ giúp các nàng, sớm biết như vậy, cũng mang một đứa nha hoàn qua đây, Tử Tình nghĩ là về nhà mẹ đẻ trò chuyện với Thẩm thị, dẫn theo nha hoàn có nhiều bất tiện, không nghĩ tới hôm nay trong nhà sẽ có khách nhân tới, Thạch bà tử chỉ biết làm chút việc nặng, cũng không hiểu quy củ, Tử Tình cũng không dám để cho nàng vào nhà hầu hạ, nhưng là bảo nàng đi gọi Tiểu Lục và Tiểu Tử qua đây.