Editor: Trạch Mỗ
Phó phu nhân thấy ý tứ trong lời nói của Tử Tình, rõ ràng không muốn nói sâu vào đề tài này, bèn cười nói: "Cũng phải, trước mắt vẫn là tốt như vậy, vững chắc, người ta cũng cho là Tử Tình thức thời, như vậy mới là kế lâu dài."
Tử Tình cũng không muốn giải thích, loại chuyện này, tô vẽ tới tô vẽ đi, người ta còn tưởng rằng Tử Tình là già mồm cãi láo, cho cơ hội tốt như vậy không lợi dụng, còn luôn miệng nói mình không muốn dựa lên, không muốn liên quan đến nhà phú quý, ai tin?
Hạ thái thái thấy Phó phu nhân cũng nói như thế rồi, vội nói: "Đúng vậy, nếu không làm sao người ta có thể năm ngoái đi rồi năm nay còn tới? Nói vậy cũng là cho là Tử Tình thức thời, không có cố dây dưa? Sinh nhật của Yên Nhiên, còn đặc biệt từ Kinh thành đưa tới một tác phẩm thư pháp, lễ nhẹ tình ý nặng, có thể thấy được là nhìn trúng nhân phẩm của Tử Tình."
Thẩm thị thấy các nàng tán dóc những chuyện này, biết Tử Tình không thích nghe, nói: "Mấy đứa nhỏ mà thôi, đâu có phức tạp như các ngươi nói?"
Đang nói, Tăng Thụy Tường vào cửa, Tiểu Tử cũng dọn xong cơm rồi, Tử Tình thở phào nhẹ nhõm, nói thêm gì nữa, Tử Tình thật đúng là sợ mình không khắc chế được, trên mặt chỉ sợ để lộ vẻ tức giận.
Tiễn bước hai người này, Thẩm thị thở dài nói: "Tâm tư con người, còn thật là khó có thể suy xét, ai cũng là muốn tính toán cho mình."
Thẩm thị đối với biểu hiện hôm nay của Phó phu nhân cũng có vài phần thất vọng, vốn là, nàng cũng cho rằng Phó phu nhân không giống với Hạ thái thái, ít nhất, không chỉ vì cái lợi trước mắt như vậy.
"Nương, con người đều có một mặt ích kỷ, đều có lúc tính toán cho mình, các nàng ở quan trường bấy nhiêu năm, suy nghĩ khẳng định không giống với chúng ta." Tử Tình khuyên nhủ.
Hành vi của Phó phu nhân, trái lại cũng không thể nói xấu lắm, chỉ có thể nói là một loại bản năng của nàng. Phó đại nhân lịch lãm ở quan trường nhiều năm, Phó phu nhân tai thính mắt sắc, nói vậy, cũng biết rõ tam vị trong đó. Những cái này, không phải là những thôn phụ xuất thân ở nông thôn như Tử Tình và Thẩm thị có thể hiểu.
Tam vị: có vài định nghĩa khác nhau, nhưng trong mỗi một ngữ cảnh có thể hiểu khác nhau, tam vị trong trường hợp này có thể hiểu là “tinh túy” theo nghĩa hiện đại.
Lâm Khang Bình là vào đầu tám tháng vào cửa, không kém dự tính của Tử Tình lắm. Vào cửa ôm ngay lấy Tử Tình nói: "Năm nay ta là không định ra ngoài nữa, hơn nửa năm này, đều chạy ở bên ngoài, thật là nhớ nhà."
Tử Tình cũng vậy, nắm quần áo của Lâm Khang Bình, cũng không chịu buông tay, Lâm Khang Bình giãy ra một chút. Nhẹ giọng cười nói: "Ngươi cũng phải để cho ta đi rửa mặt chứ?"
Tử Tình vừa nghe, vừa nới lỏng tay, lại ôm lấy thắt lưng Lâm Khang Bình thật chặt, hai người từ khi thành thân tới nay, thật đúng là không giống như năm nay. Chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Lúc này, ngôn ngữ gì cũng không bằng một cái ôm chân thành tha thiết.
"Ta đáp ứng ngươi, năm nay thật sự không ra ngoài nữa." Lâm Khang Bình thấy Tử Tình như vậy, cũng là đau lòng không thôi, chỉ đành phải ôm Tử Tình dỗ dành nói.
Tử Tình qua một hồi lâu, mới buông Lâm Khang Bình ra, Lâm Khang Bình tự đi rửa mặt, Tử Tình sắp xếp quần áo tắm rửa cho Lâm Khang Bình, trực tiếp đưa vào. Vợ chồng đã mười năm. Tử Tình cũng thoải mái, nhận lấy xơ mướp trong tay Lâm Khang Bình, giúp hắn cọ rửa phía sau lưng, Lâm Khang Bình hỏi: "Bọn nhỏ đều ngủ rồi? Chỉ sợ Yên nhi lại không nhận ra ta thôi?"
"Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi cái này, ngươi không nhìn xem hơn nửa năm này ngươi ở nhà được ngày? Sáng mai dậy, ngươi sẽ biết." Tử Tình muốn oán trách vài câu. Nhưng cũng biết hai lần ra ngoài này của Lâm Khang Bình là bất đắc dĩ, nói xong cũng có chút hối hận.
Quả nhiên, Lâm Khang Bình nghe được lời nói của Tử Tình, xoay người lại nói: “Xin lỗi, những ngày này vất vả ngươi rồi, một cái nhà lớn này, còn có bọn nhỏ của chúng ta, đều trông vào ngươi."
Tử Tình hôn lên khuôn mặt của Lâm Khang Bình một cái, nói: "Ta biết, ngươi càng mệt càng vất vả hơn ta. Lời nói vừa rồi, coi như ta chưa nói, hôm nay, ta hầu hạ ngươi một lần tử tế, ngươi nhắm mắt dưỡng thần đi."
"Quả thực muốn hầu hạ ta một lần tử tế? Lát nữa cũng không được đổi ý?" Lâm Khang Bình cười nói.
Tử Tình nghe xong đỏ mặt, vốn là lời nói của mình có nghĩa khác, xoay cổ Lâm Khang Bình qua chỗ khác, nói: "Nghĩ cái gì thế? Ta là nói ta hầu hạ ngươi tắm rửa tử tế."
"Ta cũng không nói cái khác, là ngươi hiểu sai." Lâm Khang Bình quay mặt về phía đầu Tử Tình hôn xuống hai bờ môi hồng của Tử Tình.
Tử Tình hầu hạ Lâm Khang Bình gội đầu xong, lại tỉ mỉ lau khô cho hắn, búi lên, Lâm Khang Bình đã tự thu thập xong cái khác, Tử Tình lo lắng Lâm Khang Bình một đường tàu xe mệt nhọc, cũng không hỏi nhiều chuyện Hàng Thành, hai người đi ngủ thật sớm.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tử Tình thấy Yên Nhiên đang ở trên giường chơi đùa cùng Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình đặt Yên Nhiên ghé vào trên bụng hắn, thấy Tử Tình dậy, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Yên Nhiên, cười nói: "Vật nhỏ, xem làm ồn nương ngươi dậy rồi. Nào, nữ nhi ngoan, gọi một tiếng phụ thân cho nương ngươi nghe một chút."
Yên Nhiên hôn má Lâm Khang Bình một cái, rõ ràng rành mạch gọi hai tiếng: "Phụ thân, phụ thân."
Tử Tình cười nói: "Ngươi cố tình tìm ta khoe khoang à? Thiên tính cha và con gái này quả nhiên không sai, mới một lúc này, tiểu nha đầu đã bị ngươi lừa đi rồi."
"Đúng rồi, nói với ngươi việc đứng đắn, Yên Nhiên lớn rồi, để cho nàng đến Tây phòng ở đi thôi, Thư Ngạn bọn họ nếu không chuyển qua ngoại viện, thì chuyển đến sương phòng, ngươi thấy thế nào?" Lâm Khang Bình hỏi.
Tử Tình biết ý của Lâm Khang Bình, đứa nhỏ mặc dù còn nhỏ, nhưng ba người ở cùng một chỗ, tóm lại là không tốt lắm, suy nghĩ một chút, nói: "Vậy để cho Thư Ngạn bọn họ chuyển đến đông sương phòng đi, tốt xấu gì còn gần chúng ta một chút, hôm nay tìm các nàng sửa sang lại sương phòng đi."
Tây sương phòng đổi thành phòng chơi, đông sương phòng có ba gian phòng ở, có một gian bị Tử Tình làm khố phòng, để chút đồ quý trọng, hai gian khác vẫn không có người ở, cần sửa sang lại nhiều.
Lúc ăn điểm tâm, Tử Tình trưng cầu ý kiến của ba đứa Thư Ngạn, ai ngờ Thư Ngạn nói: "Nương, muội muội còn nhỏ như vậy, không bằng, ta ở cùng muội muội một năm, chờ muội muội thích ứng rồi, lại để cho muội muội ở một mình, chúng ta sẽ không chuyển ra ngoài trước."
Thư Ngọc và Thư Vĩ nghe xong cũng nhảy nhót hô: "Ta cũng muốn ngủ cùng muội muội, ta sẽ đắp chăn cho muội muội."
Tử Tình nhìn Lâm Khang Bình một cái, nghĩ Yên Nhiên cũng mới chỉ hơn một tuổi, trời sắp rét rồi, vẫn là để cho Thư Ngạn mang nửa năm một năm cũng không vội vàng, liền cười nói: "Vẫn là để cho Ngạn nhi mang theo trước đi, chờ thêm năm nữa, các ngươi cũng thật nên chuyển ra ngoài."
Chờ Thư Ngạn mang theo Thư Ngọc đi học đường, Tiểu Phấn cùng Tiểu Lục dẫn Yên Nhiên và Thư Vĩ đi ra ngoài, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình trở về phòng, Tử Tình mới có thời gian rảnh rỗi hỏi Lâm Khang Bình chuyện Hàng Thành.
Lúc Lâm Khang Bình đến Hàng Thành, giám sát kỹ thuật cùng tổng quản sự đã từ Kinh thành điều qua, đang bắt tay vào chọn địa điểm nhà xưởng, chờ Lâm Khang Bình gõ thước tay định đoạt. Còn có, liên hệ với Văn gia đều chờ Lâm Khang Bình cùng tổng quản sự dẫn đầu, bao gồm tìm người thi công hỗ trợ Văn gia.
Gõ thước tay: để thỏa thuận công việc mua bán, ví với người chủ trì đã quyết định.
Nhà xưởng vừa bắt đầu khởi công, nhân viên kỹ thuật chỗ Kinh thành đã huấn luyện trước một nhóm, đại quản sự tài vụ là người của Tử Hỉ, đều từ Kinh thành tới, còn lại lắp đặt thiết bị cùng thử sản xuất, tiêu thụ không cần quan tâm, toàn bộ giao cho Văn gia, Lâm Khang Bình thấy hết thảy đã vào vị trí, dặn dò tổng quản sự vài câu, rồi chạy về nhà.
"Cái ở Hàng Thành này quy mô lớn bao nhiêu?" Tử Tình hỏi.
"Tầm tầm tương đương với kỳ một ở Kinh thành, cứ làm trước đã, về sau còn có thể làm kỳ hai cùng kỳ ba."
Tử Tình thấy chuyện Hàng Thành giải quyết rồi, bèn hỏi: "Chỗ Việt Thành bên kia hai tháng này, có tin tức gì không?"
Lâm Khang Bình nghe xong đi tới, khẽ nhéo mũi Tử Tình, cười nói: "Yên tâm đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, năm nay có thể thu hồi hơn phân nửa phí tổn, ngươi chỉ chờ đếm bạc là được."
Hai người vừa nói chuyện, Tử Tình tìm bộ quàn áo ra ngoài cho Lâm Khang Bình, hai người đang định về nhà mẹ đẻ thăm Thẩm thị trước, còn muốn đi vào thành An Châu thăm Hà thị, Lâm Khang Bình cũng là có nhiều ngày không đi, lão thái thái nhớ tới đó.
Hai người vừa muốn ra cửa, Thẩm thị đã đi tới, Lâm Khang Bình vội hỏi: "Nương, đang muốn đi qua thăm ngươi đây, vừa khéo nương lại tới rồi."
Thẩm thị thấy Lâm Khang Bình, liền hỏi trở về lúc nào, tất nhiên cũng muốn hỏi một chút chuyện Hàng Thành thuận lợi hay không, có tin tức mới nhất ở Kinh thành hay không….
"Nương, ta và Khang Bình muốn đi An Châu, thăm bà ngoại một chút, không bằng nương cũng đi một chuyến." Tử Tình hỏi.
"Không bằng nghỉ hai ngày trước, ta đi cùng các ngươi, thuận tiện đưa lễ tết Trung thu, bây giờ đi còn hơi sớm." Thẩm thị nói.
"Cha đâu, lại đi học đường rồi?" Tử Tình hỏi.
"Ừ, hắn nói, chờ mùa đông, có thể trồng cây rồi, hắn sẽ không đi, muốn xem dời cây trồng ở thư viện, còn nói muốn đích thân trồng nữa." Thẩm thị thở dài.
Tử Tình suy nghĩ một chút, nói với Thẩm thị: "Không bằng như vậy, bảo cha chọn chút tùng bách, tìm một chỗ đẹp, trồng một chữ "Tuệ", lập một cái bia cho thân bà, về sau, cha cũng có thể tế bái ở bên cạnh."
Thẩm thị nghe không hiểu lắm, nói: "Vậy thì tự ngươi nói với cha ngươi đi, ta cũng không hiểu ý ngươi lắm. Làm sao cây này có thể trồng thành chữ?"
"Nương, cơm trưa ăn ở bên này đi, không bằng gọi cha đến, lát nữa nói rõ với cha, cha cũng có thể đi chuẩn bị sớm. Cây tùng còn dễ nói, cây bách cần phải tìm kiếm một chút." Lâm Khang Bình nói.
Thẩm thị nghe xong luôn miệng đồng ý, lúc này, Thư Vĩ dắt Yên Nhiên đi vào, Yên Nhiên vừa thấy Thẩm thị, bỏ Thư Vĩ ra, giang hai tay, gọi: "Bà, ôm." Chân nhỏ lẫm thẫm muốn chạy qua ngay, Thư Vĩ kéo Yên Nhiên lại, Thẩm thị nhanh chóng chạy hai bước, xoay người ôm lấy Yên Nhiên, cười nói: "Tiểu bảo bối, đi thôi, đi tìm ông ngoại cùng bà ngoại nào."
Thẩm thị mang theo Thư Vĩ cùng Yên Nhiên đi rồi, Lâm Khang Bình thay quần áo, muốn đi Khang trang nhìn xem, còn có Chanh viên, Tử Tình tự mình đi phòng bếp dặn dò cơm trưa.
Tăng Thụy Tường nghe xong lời nói của Thẩm thị, quả nhiên động tâm tư, vừa vào cửa đã hỏi Tử Tình: "Tình nhi, ngươi nói với nương ngươi chữ Tuệ là có ý gì?"
Tử Tình dùng cành cây, trên mặt đất khoa tay múa chân, giải thích tỉ mỉ cho Tăng Thụy Tường một chút, làm sao dùng cây trồng ra được chữ Tuệ, đây thật không phải là một việc khó, Tử Tình vừa giải thích, Tăng Thụy Tường hiểu ngay.
"Chỉ sợ, chỗ này có lẽ phải tìm thầy phong thuỷ đến xem, dù sao, lập bia cũng không phải là một chuyện nhỏ, dù sao cũng phải chọn địa điểm tốt, tương lai mới có thể ban phúc cho cho hậu nhân." Tăng Thụy Tường nói.
Cái này, Tử Tình lại không hiểu rồi, chẳng qua, cứ như vậy, trong lòng Tăng Thụy Tường cũng là nhẹ nhõm hơn một chút, có bia này, tương đương với việc dựng lên một ngôi mộ khác cho Tiểu Tuệ, Tăng Thụy Tường có thể tới đây tế bái bất cứ lúc nào.
Ăn xong cơm trưa, Tăng Thụy Tường bảo Lâm Khang Bình cùng hắn đi tìm thầy phong thuỷ, thầy phong thuỷ cười nói: "Chủ ý này còn đúng là không tệ, người ta thường nói, tùng bách trường thanh (tùng bách trẻ lâu), nhà ngươi đây là tùng bách trường tuệ rồi." (Tuệ là thông minh, trí tuệ => tùng bách thông minh lâu dài)
--- ----
Chú thích thêm: Tam vị:
Thứ nhất, là một loại ví dụ cảm thụ của người xưa đối với việc đọc sách: Đọc kinh vị như lúa gạo, đọc lịch sử vị như thức ăn thịnh soạn, đọc Chư Tử bách gia vị như tương cá. Ba loại thể nghiệm hợp thành tam vị.
Thứ hai, bố y noãn, thái căn hương, thi thư tư vị trường (áo vải ấm, rau củ ngon, thi thư cảm thụ giỏi). Bố y noãn là cam tâm làm dân chúng, không làm quan; thái căn hương chính là thỏa mãn với cơm rau dưa, không hướng tới hưởng thụ sơn hào hải vị; thi thư tư vị trường là thật lòng lĩnh hội nội dung thâm ảo của thi thư, do đó đạt được cảm thụ sâu sắc.