Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 290




Đảo mắt Đoan Ngọ sắp đến, Hạ gia sớm đưa tới quà tặng trong ngày lễ, đồng thời, còn tặng mấy tiểu hài tử của Tăng gia mỗi người một túi thơm, lễ của Tử Vũ càng nhiều hơn một chút, trừ túi hương, còn có vật liệu may mặc, trang sức.

"Đính hôn này chính là tốt, cái này cuối cùng tiểu muội không cần phải hâm mộ tỷ tỷ nữa rồi." Tử Tình thấy Tử Vũ đang lục xem đồ Hạ gia đưa tới, cười trêu ghẹo một câu, Hạ gia ra tay thật đúng là hào phóng, chẳng qua, Tử Tình cũng chưa từng qua lại với nhà có tiền, không có cách nào so sánh được.

"Nương, người xem tỷ tỷ, chỉ biết chê cười con." Trong lòng Tử Vũ vẫn có chút mâu thuẫn với việc đính hôn này, ngượng ngùng.

Tử Tình thấy vậy thu liễm lại một chút, vội nói đùa sang chuyện khác.

Lâm Khang Bình lần này ra khỏi nhà rất thuận lợi, vào buổi tối mùng hai tháng năm thì trở về. Tử Thọ cũng mùng bốn tháng năm về nhà, nhìn thấy bụng Dương thị hơi lồi lên, mừng đến mức không biết nói cái gì cho phải, chỉ biết ngốc nghếch ngắm Dương thị cười, ngược lại khiến Dương thị xấu hổ vẻ mặt đỏ bừng.

Ngày Đoan Ngọ đó mấy người lão gia tử đến nhà Tăng Thụy Khánh bên kia rồi, nói tam tiết (Đoan Ngọ, Trung Thu, Nguyên Đán) năm nay đều ăn ở đại phòng, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đều thở phào nhẹ nhõm, Tử Tình không biết là Tăng Thụy Khánh mời hay là lão gia tử tự tìm tới cửa, chẳng qua, thấy mọi người cũng không quan tâm cái này, Tử Tình cũng không hỏi tiếp nữa.

Đoan Ngọ qua rồi, Tử Thọ trở về châu học, Thẩm thị muốn đến Bạch Đường thôn đón Hà thị, Tăng Thụy Tường nói: "Không bằng buổi sáng ngươi hãy đi trước, để nương thu thập xong đồ đạc, ta giảng xong khóa rồi, giữa trưa đi qua ăn cơm, cũng thăm hai vị ca ca chị dâu. Chúng ta cùng đón nhạc mẫu tới."

Thẩm thị nghe xong tất nhiên cao hứng, đến Tử Tình cũng chưa kịp nói, chỉ là dặn dò Trần thị và Tử Vũ một tiếng, liền dẫn theo nha hoàn của Tử Vũ là A Lan về nhà mẹ đẻ.

Một ngày này Tử Tình cũng là đúng dịp, mấy ngày tết hôm nào cũng về nhà mẹ đẻ. Hơi mệt một chút, đang định giữa trưa ngày hôm sau ngủ bù một giấc, ai ngờ Thư Duệ và Thư Ngạn quấn lấy nàng cả nửa ngày, Tử Tình khó khăn lắm mới dỗ được hai đứa trẻ. Bản thân vừa nằm xuống không được bao lâu, Tử Vũ chạy vọt vào, Tiểu Thanh cũng chưa kịp ngăn lại.

"Tỷ. Việc lớn không tốt, đã xảy ra chuyện." Tử Vũ đột nhiên xông vào phòng ngủ của Tử Tình.

"Xảy ra chuyện gì?" Lâm Khang Bình cau mày hỏi.

Tử Vũ không chú ý tới vẻ mặt của Lâm Khang Bình, vội hỏi: "Tỷ phu, Tử Toàn ngã xuống từ cây đào ở học đường, nghe nói bị gãy cả chân, đại nương đang đại náo trong học đường, đang mắng cha ta đó. Không chừng lát nữa còn tới chúng ta nữa."

"Cha và nương đâu?" Tử Tình nghe xong vội ngồi dậy.

"Cha mẹ đi đón bà ngoại, Tử Cương chạy tới nói cho ta biết."

Tử Tình mặc quần áo muốn đi qua, Lâm Khang Bình tất nhiên không thể để nàng đi một mình, vội đỡ Tử Tình đi ra.

Bên này, Tử Lộc và Trần thị đã đến học đường rồi. Tử Tình và Lâm Khang Bình còn có Tử Vũ cũng chạy tới.

Lúc mấy người Tử Tình tới, chỉ nghe thấy Chu thị đang lớn tiếng kêu khóc, có một đống người to đùng đang vậy xem, lão gia tử và Điền thị đang khuyên Chu thị, Chu thị vừa nước mắt nước mũi vừa gào thét, mắng chửi người, chủ yếu là mắng Tăng Thụy Tường mặc kệ đứa nhỏ, bỏ mặc đứa nhỏ, cố ý để đứa nhỏ trèo cây ngã xuống gãy chân.

"Đại nương. Việc này liên quan gì đến phụ thân ta? Thật đúng là khéo, năm trước ta đến học đường, ta thấy Tử Toàn dẫn theo Huy Huy trèo cây tìm quả đào ăn, ta còn nhắc nhở hắn, không nên trèo cây, cũng không còn mấy quả đào nữa. Đứa nhỏ chính là không nghe. Không tin, ngươi hỏi Huy Huy, lúc đó còn có những người khác ở đó." Tử Tình nói.

"Chính là, a công cũng nói, ‘đứa nhỏ này, lời ai nói cũng không nghe.’ Điều này có thể trách cha ta, sao không thấy đứa nhỏ nhà khác trèo cây chứ?" Tử Lộc nói.

Lúc này, vừa đúng lúc Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đón Hà thị trở về, ở cửa nhà nhìn thấy một đống người vây quanh học đường, Tăng Thụy Tường vội chạy tới.

Chu thị vừa thấy Tăng Thụy Tường vào cửa liền gào lên: "Lão nhị, ngươi không muốn để Tử Toàn đọc sách ở học đường, ngươi nói thẳng là được, đửa nhỏ đang tốt lành đưa đến học đường của ngươi, trở về chân cũng bị gãy, ngươi không phải là dạy đứa nhỏ đọc sách viết chữ sao? Sao đứa nhỏ trèo lên trên cây ngươi cũng không quản một chút?"

"Đại tẩu, sao ta không quản? Không tin ngươi hỏi cha ta một chút đi, hỏi một chút đứa nhỏ khác trong học đường, ta không để ý một cái, Tử Toàn đã trèo lên cây rồi."

"Cha ta có thể nói cái gì, giờ ngươi đến bà tử cũng mua cho cha, cha còn có thể nói ngươi không phải? Ngươi có tâm tư gì đừng cho là ta không biết? Biết rõ ta chỉ có một mình Tử Toàn, cố ý hại nó bị gãy chân, không phải ngươi sợ tương lai tiền đồ của Tử Toàn áp đảo nhà ngươi sao? Tử Toàn của chúng ta cũng là đích tôn trưởng tôn chính thống của Tăng gia."

"Đại tẩu, ngươi còn nói không phân rõ phải trái? Tử Toàn là đứa nhỏ lớn như vậy, ngươi không quản giáo cho tử tế, lại đổ hết trách nhiệm lên người ta, sao ngươi không ngẫm lại, vì sao gặp chuyện không may là Tử Toàn, mà không phải là đứa nhỏ khác? Ngươi càn quấy như vậy, việc này hôm nay, ta đúng là muốn tìm một chỗ nói chuyện tử tế một chút." Tăng Thụy Tường hỏi.

Vốn Tăng Thụy Khánh nói cắt đứt quan hệ, nhưng Tử Toàn và Huy Huy lại không dẫn đi, mỗi ngày còn thả tới học đường, Tăng Thụy Tường cũng không hơi đâu mà tức giận với đứa nhỏ, cũng đành giữ lại, những thấy ý của Chu thị không những không cảm kích, còn muốn ác ý bới móc, cố ý hãm hại, Tăng Thụy Tường thật sự không thể nhịn được nữa rồi.

"Nói thì nói, ai sợ ai? Ngươi để mọi người bình luận cái này một chút, đứa nhỏ đang tốt lành để ở trong học đường của ngươi, ngươi mặc kệ đứa nhỏ, đứa nhỏ mới mười tuổi chỗ nào không bướng bỉnh, đứa nhỏ trèo cây, ngươi liền lôi kéo, ngăn cản, mặc cho ngươi chính là thu trắng tiền bạc của đứa nhỏ, ném đứa nhỏ trong học đường, còn mình thì thích làm cái gì thì làm cái đó, ngươi còn muốn làm tiên sinh cái gì chứ?" Chu thị gào lên.

"Ta thu ngươi tiền bạc gì? Tiểu nhị, ngươi đi mời Tam bà bà đến, Khang Bình, ngươi đi mời lí chính đến một chuyến, việc này hôm nay, không nói cho rõ ràng, ta về sau sao có thể sống yên ở trong thôn?" Tăng Thụy Tường phân phó nói.

"Lão nhị, đây là chuyện nhà, giải thích rõ ràng là được, còn mời người ngoài làm gì?" Lão gia tử nghe xong vội ngăn lại nói.

Đáng tiếc, Lâm Khang Bình và Tử Lộc cũng không nghe hắn, chạy ra ngoài nhanh như chớp.

Tử Tình bê cái ghế đi ra, để Tăng Thụy Tường ngồi xuống trước, mình cũng ngồi xuống, trong giây lát, Tam bà bà đi đến, bà cũng ở gần, sớm nghe tôn tử nói học đường xảy ra chuyện, nếu không phải là e ngại lão gia tử và Điền thị, đã sớm tới rồi.

"Tam nương, ngươi đã đến rồi, ngươi cần phải bình xét rõ ràng cái lý này một chút, đứa nhỏ ở trong học đường bị ngã, hắn có nên phụ trách hay không? Ngươi cũng không thể bởi vì tôn tử ngươi còn đang học ở trong học đường mà nói chuyện không công bằng?" Chu thị chặn miệng Tam bà bà trước.

"Ta là người không có sở trường khác, cả đời này, duy nhất có thể nhận được lời khen, chính là ta làm người làm việc luôn luôn công bằng, ta có năm nhi tử năm nàng dâu, không tin lời nói, tùy tiện hỏi một chút nàng dâu nào thì biết, ta làm nương không như một số người, tâm ý này, đều nghiêng về phía cổ họng đi, cũng không biết là mắt mù hay là tai điếc rồi. Nhà Thụy Khánh này, việc này, vốn chính là ngươi không đúng, đạo lý đơn giản như vậy, sao ngươi còn không rõ? Tử Toàn đọc sách ở đây, ngươi là nộp gạo ăn hay là nộp tiền bạc? Thụy Tường ngay ở đây, ngươi nói một chút, chuyện trước kia không đề cập tới, chuyện của cha mẹ ngươi cũng không nói, đều là chuyện nhà ngươi, đóng cửa lại tự các ngươi nói với nhau thôi, nhưng là làm người không thể đánh mất lương tâm, đứa nhỏ nhà ngươi một văn tiền cũng không tốn, Thụy Tường người ta trông hộ ngươi, đứa nhỏ nhà ngươi ngược lại lại tham, mỗi ngày trộm quả đào còn đem về nhà chứ, ngươi cũng đừng nói ngươi không biết, đến ta cũng biết chuyện này, sao ngươi không trông nom cho tốt?" Tam bà bà nói một hơi dài như vậy, Tử Tình vội bảo bà ngồi xuống.

"Công bằng? Đừng cho rằng người nào không biết, mấy năm này nếu không có một nhà lão Nhị, một nhà Tam nương có thể có cuộc sống tốt như vậy sao? Ngươi có thể không nói chuyện thay hắn? Cũng chỉ các ngươi dỗ một nhà lão nhị vui vẻ, đến huynh đệ của mình cũng không để ý, chiếu cố mấy nhi tử nhà ngươi." Chu thị bĩu môi nói.

Tam bà bà đang muốn nói chuyện, lí chính dấn theo mấy vị trưởng giả trong thôn tiến vào, Chu thị vừa thấy những người này đến, cũng có chút sợ hãi, vội im miệng.

"Tằng chu thị, ngươi không phải muốn làm loạn sao? Sao không náo loạn? Ngươi còn chê hai vợ chồng các ngươi chưa đủ mất mặt à? Đứa nhỏ nhà mình không quản giáo cho tốt, còn có mặt mũi đến bắt lỗi người khác? Đứa nhỏ là nhà ngươi hay là nhà Tăng Thụy Tường? Người ta không bắt kẻ trộm ngươi là không tệ rồi, ngươi còn có lý mà ngụy biện? Hôm nay, vừa vặn mọi người đều ở đây, đem chân tướng chuyện này nói cho rõ ràng, đừng nghĩ bởi vì một đống phân chuột thối nhà ngươi mà làm hỏng danh tiếng của học đường." Lí chính nói.

Tử Lộc vừa nghe, vội cùng Trần thị vào nhà chuyển mấy cái ghế ra, lí chính và mấy vị trưởng giả ngồi xuống.

"Tăng lão gia tử, lẽ ra, đây vốn là chuyện nhà Tăng gia ngươi, nhưng là, học đường này dù sao cũng là một cái học đường duy nhất trong thôn chúng ta, hơn nữa, khó được Tăng lão gia không tính toán thù lao, vì tạo phúc cho hàng xóm láng giềng, việc này, ta không thể không quản." Lí chính nói.

Tử Tình chú ý tới thần sắc một mảnh tro tàn của lão gia tử, Điền thị cũng không khá hơn tý nào, chuyện hôm nay vốn chính là chuyện nhà, nhưng Chu thị không bỏ qua không khuất phục, muốn lừa gạt một chút tiền thuốc men từ Tăng Thụy Tường, tính kế tính tới tính lui, tính cả mình vào, biến thành việc xấu trong nhà, vốn là, tin đồn hai hai người không tốt, cái này, triệt để thối rồi.

Lí chính sai người đi tìm Tăng Thụy Khánh tới đây, nói cùng nữ nhân như Chu thị phí lời.

Tăng Thụy Khánh đến rất nhanh, cũng là một mảnh tro tàn, hắn thật không ngờ, Tăng Thụy Tường còn đem chuyện này cho lí chính, trong lòng thật sự là vô cùng oán hận Tăng Thụy Tường, vừa vào học đường, liền ôm quyền tạ lỗi với lí chính và các vị trưởng giả.

"Thực xin lỗi, thật sự là thực xin lỗi, một chút chuyện nhà, quấy rầy đến các vị các vị, thật sự là ngại quá." Tăng Thụy Khánh nói.

Chu gia trưởng lão nói trước tiên: "Nói lý ra, ngươi không chỉ là thôn dân thôn Đông Đường, ngươi cũng là con rể của Chu gia chúng ta, nhưng là, việc hôm nay, chỉ có thể giúp lý không giúp thân, ngươi thực xin lỗi không phải chúng ta, là đệ đệ ruột của ngươi."

Sắc mặt Tăng Thụy Khánh chợt lóe lên tức giận, nói: "Chuyện ta và đệ đệ, không cần các vị quan tâm, đây là chuyện nhà của chúng ta."

"Hừ, chuyện nhà, mệt ngươi còn là người làm quan hai mươi năm ở bên ngoài, nhất vinh câu vinh, chút đạo lý ấy ngươi cũng không hiểu? Nữ nhân của ngươi ở bên ngoài nói huyên thuyên không ít, hắt nước bần về phía nhà đệ đệ ngươi, may mà chúng ta là người biết chuyện, phàm là hồ đồ một chút, đã sớm bị các ngươi che mờ, một nhà lão nhị làm người không ai không rõ, ngươi bỏ lại lão nhân chẳng quan tâm đã nhiều năm, đều là lão nhị tẫn hiếu, phòng ở tốt ngươi chiếm đi rồi, đuổi lão nhân chạy ra ngoài, không chỉ bại hoại danh tiếng một nhà các ngươi, còn bại hoại danh tiếng của thôn, việc này, ta vốn đã sớm muốn tìm ngươi nói một chút, nhưng là đệ đệ ngươi không mở miệng, cha mẹ ngươi không mở miệng, chúng ta cũng không nên can thiệp vào, hôm nay nếu tới rồi, đem chuyện nói hết đi." Lí chính nói.

Tăng Thụy Khánh nghe xong, sắc mặt càng là một mảng xám trắng, hung hăng trừng Chu thị một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.