Thời tiết dần dần mát mẻ, lại nhân lúc Lâm Khang Bình không có ở nhà, Tử Tình muốn làm gì cũng không có người quản lý, liền mở lông dê lúc trước đã phơi, ngửi ngửi, không có mùi gì, hiệu quả cũng không tệ.
Tử Tình phái Lâm An đưa đến Bạch Đường thôn cho nhị cữu nương cùng tam biểu tẩu, không ngờ thật đúng là làm thành len sợi, về phần làm thế nào, Tử Tình sẽ không theo học, dù sao mình sức lực có hạn, chỉ làm phần mình cho tốt là được.
Tử Tình một khi đã cao hứng, lại bảo Lâm Sơn Lâm Phong đến sau núi cắt long dê một lần nữa, mặt khác bên chanh viên có vài chục con dê, đều cắt hết lông, lại theo cách làm lần trước, chưng chưng nấu nấu phơi phơi, hết bảy tám ngày mới tốt.
Len sợi thí nghiệm thành công, đáng tiếc màu sắc vàng không ra vàng, trắng ra không trắng, còn phải đem đi nhuộm màu, lần thứ hai làm len sợi phải được tầm hai mươi cân, Lâm An đưa đi An Châu thành, nhuộm đỏ, xanh, lục, hồng.
Buổi tối, Tử Tình bắt đầu dạy Tiểu Thanh Tiểu Lam đan áo lông, Tiểu Thanh vừa nghe, ánh mắt híp thành một đường chỉ, hỏi: "Nãi nãi, ngươi thật sự có thể dạy chúng ta học cái này sao?"
Tử Tình thấy nàng hưng phấn, còn có chút không hiểu, cố ý trả lời: "Thế nào, không muốn học?"
"Đâu có, nãi nãi, ta thấy nãi nãi dùng hai gậy trúc đưa đến đưa đi, có thể dệt thành một cái áo xinh đẹp như vậy, ta đã muốn học rồi, nhưng nãi nãi không nói, nô tì không dám mở miệng." Tiểu Thanh đi theo Tử Tình thời gian dài, biết Tử Tình tương đối tùy ý, cho nên, nói chuyện cũng dần dần buông lỏng, không phải lúc nào cũng nô tì nô tì. Tiểu Lam ổn trọng hơn Tiểu Thanh, cho nên, chuyện trong nhà Tử Tình phần lớn giao cho nàng.
Thấy Tử Tình chọc Tiểu Thanh, Tiểu Lam cũng nhịn không được mà khóe miệng cười mỉm, Tử Tình thấy dùng gậy trúc gõ nàng một cái. Nói: "Ngươi cười trộm cái gì? Nói ra để mọi người cùng vui vẻ nào."
"Nãi nãi lại lấy hai chúng ta làm trò cười, chúng ta làm nô tài, chủ tử vui vẻ thì nô tài vui vẻ." Tiểu Lam nói.
"Xùy, khẩu thị tâm phi (miệng nói khác mà trong lòng nghĩ khác)." Tử Tình bĩu môi.
"Nãi nãi, nhanh dạy chúng ta đi." Tiểu thanh nói.
"Được, dạy các ngươi. Các ngươi phải chăm chỉ mà học, ta nói trước nhé, đan được một cái áo len nào, ta kiểm tra xem có đủ cách không, đủ thì các ngươi được ba trăm văn một cái."
"A, còn trả thù lao? Thật tốt quá. Ta có năng lực kiếm bạc rồi." Tiểu Thanh nhảy lên nói.
"Nãi nãi, nếu không đủ tư cách thì sao?" Tiểu Lam hỏi.
"A, còn có không có đủ tư cách nữa à?" Tiểu Thanh ủ rũ.
"Không đủ thì tháo ra đan lại, các ngươi chỉ cần chăm chú là học được thôi, vì vậy không thể đan nhiều làm đau ánh mắt, đêm dài từ từ, chúng ta vừa vặn vừa đan vừa nói chuyện, bằng không, thời gian này chẳng có gì để chơi cả." Tử Tình duỗi thắt lưng.
Tử Tình làm mẫu cách làm, có lẽ là tình trời cho của nữ nhân mà hai người học được rất nhanh. Ít nhất là hơn nhiều so với lúc Tử Tình lần đầu tiên học.
Tử Tình đan trước cho Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, dùng len sợi mà Lâm Khang Bình mang đến, Tử Tình cảm thấy chất lượng len này hơn len mình tự làm ra một ít, chủ yếu là mềm hơn. Lần này Lâm Khang Bình ra ngoài, Tử Tình bảo hắn mang nhiều len sợi về, nhất là chỉ thêu, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.
Ngày này, sáng sớm Tử Tình và Tiểu Thanh về nhà mẹ đẻ, Thẩm thị nói: "Hôm nay ngươi ở lại ăn cơm đi, nhị dượng ngươi tặng con vịt, năm nay bọn họ đưa quà tặng lễ sớm."
"A? Không thể nào, mới cuối tháng mà đưa quà tặng lễ đến, không phải có chuyện gì khác chứ?" Tử Tình hỏi.
Từ sau khi Điền thị chúc thọ, Tử Tình liền chưa thấy Xuân Ngọc cùng Hạ Ngọc, bụng Thu Ngọc nghe nói cũng không nhỏ, cho nên không đến. Theo lý mà nói thì quà tặng lễ đưa trước năm sáu ngày còn tính là quá nhiều, nào có ai đưa trước nửa tháng, cũng không phải quá xa, một năm gặp được vài lần.
"Ta thấy nhị dượng ngươi có chút tâm sự, cho nên ta hỏi, là sức khỏe nhị cô ngươi không được tốt, liên quan đến đại cô ngươi, nghe nói, Quế Anh thành thân ở tháng mười, chắc đại cô ngươi há mồm vay tiền nhị cô, nhị cô ngươi không đáp ứng, đại cô ngươi nói vài câu khó nghe làm nhị cô ngươi lại bị bệnh, nhị dượng ngươi vội vội vàng vàng đến tìm Chu đại phu, muốn bốc ít thang thuốc, thuận tiện đưa quà tặng lễ luôn."
"Nào có ai bốc thuốc như vậy, gay cả bệnh nhân cũng không thấy mà có thể bốc thuốc? Nhị cô cùng nhị dượng quá hồ đồ."
"Ôi, có biện pháp nào? Nhị cô ngươi bây giờ cũng không dám ở quá lâu chỗ lão phòng, sợ mình tạo gánh nặng cho bà ngươi, đại nương ngươi một năm cho ba lượng bạc, suốt ngày còn lải nhải tám chín lần, nàng sao có thể ở được? Mà bên bà ngươi chắc cũng không dư dả gì."
Tử Tình suy nghĩ, không thể nào, Chu thị cho 3 lượng bạc, hơn nữa Tử Phúc, Tử Lộc cùng mình cho 3 lượng, cũng có 6 lượng bạc, lại không có chi tiêu gì lớn, hai lão nhân có thể ăn bao nhiêu? Gạo và rau không cần mua, ăn ít thịt thì kiểu gì mà không dư dả chứ?
"Nương, dù sao chỗ ta cũng không có chuyện gì, không bằng, ta phái người đón nhị cô đến, tốt xấu gì cũng nên để Chu đại phu bắt mạch, lỡ chậm trễ gì thì mất nhiều hơn được đấy." Tử Tình nghĩ nghĩ nói.
"Việc này không dễ làm, ngươi mà quan tâm nàng, chỉ sợ đại cô ngươi còn muốn đi tìm nhị cô vay tiền, nàng chắc là cảm thấy chúng ta không thể mặc kệ nhị cô, tính tình nhị cô ngươi mềm lòng giống cha ngươi, nàng lại không thích nhà đại cô, cho nên, nàng cũng không biết nên làm thế nào?"
"Thì cứ đón đến đây đã, cũng không thể bởi vì chút chuyện này mà để nhị cô chữa bệnh chậm trễ, ta thấy nhị cô cũng là người biết tốt xấu, không cầm bạc chúng ta cho đi trợ cấp một nhà đại cô, bằng không lần này sẽ không tức giận mà sinh bệnh." Tử Tình nghĩ đến Hạ Ngọc, vẫn có vài phần đồng tình, ít nhất, mỗi lần đưa quà tặng cho nhà mẹ đẻ, tốt xấu gì cũng đưa cho Thẩm thị một hai con vịt hoặc là rau khô tự làm, từng ấy không đáng giá bao nhiêu, nhưng có tấm lòng, huống hồ, lúc thành thân Tử Tình, thêm trang không tệ.
"Được, làm theo ý ngươi đi, cũng đỡ lo lắng." Thẩm thị thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đang nói, Trần thị tiến vào hỏi: "Nương, ta vừa nhổ lông vịt xong, nhưng mấy lông tơ khó nhổ, Vĩnh Tùng đã tỉnh, ta muốn cho nó ăn sữa, đành phải để Tiểu Thanh giúp, muội muội, ngươi không để ý chứ?"
Thẩm thị trở về một câu, "Đã biết."
Sau khi Trần thị rời khỏi, Tử Tình đột nhiên nhớ tới lông tơ này không phải là nguyên liệu làm áo lông sao? Nhớ trước kia xem truyện xuyên không, nữ chủ phát minh áo lông, mình có thể làm được len sợi, áo lông càng đơn giản, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi rồi, mà nhà mình nuôi nhiều con vịt cùng ngỗng trắng lớn như vậy, sao có thể để lãng phí tài nguyên chứ?
Nghĩ vậy, Tử Tình vội ra ngoài nói với Tiểu Thanh: "Cẩn thận chút, đem lông tơ mịn cất lại cho ta, ta có chỗ dùng."
"Nãi nãi, có được bao nhiêu đâu, đủ làm cái gì? Nhổ cũng phiền toái nữa." Tiểu Thanh quyệt miệng than thở.
"Con oắt này, càng ngày càng làm càn, ta bảo ngươi làm gì thì làm cái đó, về sau lông vịt nhà mình cũng cất lại cho ta. Nhưng ngươi cũng nhắc nhở ta đấy, ngày mai sai Lâm An ra ngoài mua một ít đi." Tử Tình cười nói.
Tử Tình nghĩ đến mùa hè người phía nam đều thích ăn vịt, hơn nữa lại tới gần Trung thu, nhà nhà đều muốn giết vịt, Lâm An cũng đang rãnh, Tử Tình để hắn đi thu mua nhiều lông vịt mao trở về, chỉ chọn những lông vịt mềm mại tinh tế, chưng chưng nấu nấu, phơi nắng khô, chuẩn bị làm áo. Đương nhiên, đây là nói sau.
Giữa trưa, lúc ăn cơm, Tử Tình ở lại uống hai chén canh vịt, sau khi ăn xong, Thẩm thị dẫn Tử Vũ đi ra ngoài, Tử Tình đùa Vĩnh Liên một hồi, để đứa nhỏ gọi mình cô cô, diện mạo tiểu hài tử giống Tử Tình vài phần, rất trắng nõn, mắt to vụt sáng, còn không đến hai tuổi, nói không ít từ, nhưng lại không kêu "Cô cô ", Tử Tình dạy nửa ngày, mà nhá miệng là "Đô đô ", Tử Tình đùa nghịch, đứa nhỏ cũng có chút không kiên nhẫn, giơ tay muốn Lưu thị ôm.
"Đô đô của đứa nhỏ à, Vĩnh Liên cũng nên nghỉ ngơi thôi, chọc một lát nữa là khó dỗ lắm." Lưu thị cười nói.
"Ta thấy muội phu ra ngoài rồi mà sao muội muội không chuyển đến ở? Theo ta thì chúng ta ở trò chuyện thì còn náo nhiệt, dù sao các ca ca ngươi cũng không ở nhà, ngươi mà đến thì có thể hưởng thụ cảm giác ôm con nhé." Trần thị cười nói.
"Thôi đi, nhị tẩu, ngươi muốn dỗ ta đến làm bảo mẫu thì cứ việc nói thẳng, còn hưởng thụ cảm giác ôm con nhé. Đúng rồi, nhị tẩu, tiệm cơm nhà ngươi thế nào rồi?"
"Mua cửa hàng bên cạnh, làm mấy cái nhã gian (những căn phòng lịch sự, tao nhã), sâu sau thì tạm thời để trống, cha mẹ ta nói để tương lai chúng ta đến ở, nhị ca ngươi còn muốn ở châu học hai năm, nhìn hắn tương lai thế nào rồi nói sau." Trần thị nói.
"Đệ muội đúng là có khả năng, không đến hai năm đã có thể thu lại vốn, ta thấy nhà ngươi không cần lo chuyện tiền nong nữa rồi." Lưu thị nói.
"Làm gì mà thu lại hết được, toàn bộ sân hết năm trăm lượng bạc, hơn nữa có một ít chi tiêu khác, tổng cộng hết hơn bảy trăm lượng, bây giờ mới thu về tầm ba bốn trăm mà thôi, may mà có muội muội hỗ trợ. Tẩu tử không giống ta, muội muội nhà mẹ đẻ của ngươi cũng sắp lấy chồng, gả đến nhà giàu trong An Châu thành, đệ đệ ngươi lại người chăm chỉ, chỉ sợ sang năm đã là tú tài. Hoàn cảnh nhà ta các ngươi cũng biết, ta là đại tỷ, ta có thể giúp bọn hắn một phen, sau này liền xem bọn hắn tự làm thế nào." Trần thị thở dài.
"Kia là gọi là nhà giàu gì, chẳng qua là một tiểu địa chủ ở trong thành mà thôi, ta thấy chưa chắc đã có điều kiện bằng chúng ta đâu." Lưu thị giải thích.
"Nhị tẩu nói mấy thứ này làm gì? Lúc trước, điều kiện nhà của ta, không phải là nghèo đói sao, chỉ cần có tâm thì không sợ không sống tốt." Tử Tình khuyên nhủ.
"Cũng có lý. Đúng rồi, Tử Tình, nghe nói, ngươi làm thành nhiều len sợi, lúc này, lại muốn mua lông vịt làm gì?" Lưu thị đột nhiên hỏi.
Đang nói, Thẩm thị dẫn Tử Vũ vào cửa .