Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 157




Chuyện Nhị Mao cũng không ảnh hưởng gì đến bọn Tử Tình, nhưng Tử Tình khi không kiếm được hai lao động làm năm ngày. Thẩm thị thậm chí còn cùng Tử Tình nói, chuyện Nhị Mao, đã sớm đoán trước, đi đêm nhiều có ngày gặp ma.

"Nương, sao con thấy nương vui sướng khi người gặp họa nhỉ. Ngươi không lo phụ thân lại bị bà buộc quan tâm mấy chuyện thối nhà đại cô à?"

"Con nói gì vậy hả? Ai bảo đại cô cùng đại dượng ngươi dạy dỗ con cái như vậy, không gặp chuyện này mới là lạ đó. Cha mẹ bình thường thì thấy con đưa về nhiều bạc sẽ hỏi đến hỏi đi, bọn họ lại la ó, không chỉ không hỏi, còn nơi nơi khoe khoang, giống như con mình ông to bà lớn lắm, trong mắt chỉ có mỗi bạc thôi. Lần trước Nhị Mao đã bị đánh gãy chân, còn không tỉnh ngủ, bây giờ lại ra đại họa, con mình gặp chuyện, lại không tìm cách giải quyết cho con, ngược lại là về nhà mẹ đẻ tính kế người khác bỏ tiền, lần trước cũng vậy, chân Nhị Mao bị gãy không lập tức ở An Châu tìm đại phu, còn kéo đến nhà ông bà ngươi, nữ nhi nhà ai gả ra ngoài rồi mà về nhà mẹ đẻ tống tiền mãi không? Đúng là đồ lòng tham không đáy."

"Ta còn tưởng lúc đó chúng ta phải ra tiền chứ, nghe cha đáp ứng rồi nha môn hỏi thăm, ta còn sốt ruột, cho rằng cha lại mềm lòng, bỏ tiền giúp đại cô thoát nạn, đó mới oan uổng, không ngờ phụ thân cũng xuất chiêu."

"Cha ngươi diễn cho bà ngươi xem thôi, còn đối với đại cô ngươi, hắn đã lạnh lòng rồi. Nhưng lần này đi An Châu, gặp đại cha ngươi, làm cho cha ngươi thực đau lòng đó." Thẩm thị nói xong, liền kể chuyện ngày đó.

"Theo ta thì thế lại tốt. Về sau đỡ rườm rà." Thẩm thị cảm thán.

Tử Tình nghe xong cực kì kinh ngạc, cổ đại quan niệm chú ý dòng họ lắm sao? Tăng Thụy Khánh lại nói ra được những lời này, không đem Tăng gia để vào mắt, không đem lão gia tử bọn họ để vào mắt, chẳng lẽ hắn cũng xuyên không?

Đồng tiên sinh cùng Từ sư phụ đã trở lại, Đồng tiên sinh nói là đào được mấy bụi hoa lan, đỗ quyên, đã đưa đến Tình viên. Từ sư phụ cũng thật cao hứng, nói là mua được mấy gỗ tốt trong tay người khác.

Trời dần dần nóng lên, mùa màng năm nay tốt, quả đào treo đầy cành. Dưa hấu cũng được mùa thu hoạch , Đoan Ngọ qua đi không vài ngày, quả đào liền đỏ, Đồng tiên sinh vừa cắn vưa nói: "Khó trách ngươi muốn trồng đào trong sân, hoa đào đẹp, quả đào ăn ngon, không sai."

Chu chưởng quầy đến lấy đào, cũng cười nói: "Nhiều hơn năm ngoái rồi." năm văn một cân đào, bán được gần tám mươi lượng, gấp hai lần năm ngoái, nhưng Tử Tình cũng biết, cây đào tiến vào thời kì trưởng thành.

Ngày này, Tử Tình đang hái quả cùng Chu chưởng quầy thì Vương Thiết Sơn đi lại. bảo gà nuôi đẻ trứng, tám mươi con gà lứa đầu tiên đã có hơn năm mươi con gà mái, thừa lại là hoạn kê đã lớn tầm ba bốn cân, Tử Tình nghĩ nghĩ, nói: "Trứng gà này nhà ngươi cứ ăn tùy ý, nhất là đứa nhỏ, mỗi ngày nấu bọn nhỏ một quả, còn lại thì đến chợ phiên để nàng dâu ngươi đi bán, một văn một quả, mỗi lần bán được bao nhiêu thì bảo con ngươi ghi lại, tháng sau ta đến đưa tiền tiêu vặt cho các ngươi sẽ xem xét."

Vương Thiết Sơn không ngờ Tử Tình tín nhiệm bọn họ như thế, lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn Tử Tình, rồi nhanh chóng đáp ứng.

Tử Tình nghĩ, chanh viên đã nuôi hơn hai ngàn con gà, tương lai trứng gà mỗi ngày là một phiền toái, thị trường nhỏ chắc chắn là bán không được nhiều như vậy, hay là đến An Châu thành, liền hỏi Chu chưởng quầy còn có thể nhận bao nhiêu quả, Chu chưởng quầy thật sảng khoái, nói cửa hàng tạp hoá của hắn lấy không nhiều, nhưng có thể tìm nhà khác. Hắn có người quen, Tử Tình liền hẹn một tháng sau gặp lại.

Tháng năm, rốt cục Đồng tiên sinh nói cỏ lau thanh lý xong, Tử Tình quyết định đem tiền công thanh lý trả trước, dù sao đoàn người đã vất vả hơn một tháng, tiền công La sư phụ bọn họ được gần 20 lượng, cộng cả Chú Vân Giang là hơn 20 lượng, còn hơn tiền mua đất. Nếu Tử Tình không nhìn trúng nơi này thì quả thật sẽ không mua.

Đồng tiên sinh chọn ngày mùng hai tháng sáu sẽ khởi công đào móng, Tử Lộc, Tử Thọ, Tử Hỉ bọn họ nghỉ phép, đi xem, nói còn to hơn nhà mình. Tử Thọ cùng Tử Hỉ gặp có việc gì thì đến đó, Tử Tình đem sổ sách giao cho Tử Thọ cùng Tử Hỉ, dạy bọn hắn ghi chép, phân loại, tính toán như thế nào, cùng với chú ý gì nhiều ở công trường. Tử Hỉ hứng thú, vui sướng cầm đi.

Tân phòng của Tử Lộc hoàn thành vào tháng sáu, Tử Tình không biết là lần này Thẩm thị đã làm xong đồ cưới cho nàng. Năm nay dưa hấu thu vào 1200 lượng bạc, địa tô thu được ba trăm lượng, Thẩm thị cầm ngân phiếu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói muốn Tử Lộc cùng nàng đi Xương Châu, mua sính lễ trang sức.

Thẩm thị đi rồi, Tăng Thụy Tường rãnh rổi, cũng thường đến Tình viên, hồ nước bên kia đã dẫn nước vào, hồ nước lớn nhất đã thả cá bột. Có khi Tử Tình cũng phân phó Tử Thọ mua ít lươn nhỏ bỏ vào.

Mồng một tháng bảy, Tử Tình đi cùng Tử Thọ và Tử Hỉ, đến chanh viên, quả nhiên như Tử Tình dự đoán, chợ phiên bán trứng không nhiều, số gà mái mua sau cũng đẻ trứng, bây giờ mỗi ngày trứng gà có thể được hai trăm quả, Vương Thiết Sơn còn mỗi ngày mang một sọt đi An Châu bán trứng gà.

Tử Tình nhìn 5 lượng bạc cùng một điếu tiền (1000 văn = 1 lượng bạc tiền lẻ) trong tay, liền bảo Vương Thiết Sơn cầm 5 lượng bạc đi mua một con lừa, làm luôn một cái xe lừa, về sau cách một ngày lại vào trong thành tìm người môi giới đưa trứng gà, cuối tháng tính tiền.

Một ngày này, sau giữa trưa, thời tiết oi bức, Tử Lộc Tử Thọ, Tử Hỉ bọn họ đã đi học, Thẩm thị về nhà mẹ đẻ thăm Hà thị. Tử Tình ở thư phòng dạy Tử Vũ ghi chép, hai năm nay, Tử Vũ đi theo Tử Tình học không ít chữ, Tử Tình cũng muốn bồi dưỡng nàng quản lí nhà cưả, Tử Vũ đang học rất chăm chú thì chuông cửa vang, Tử Vũ chạy ra ngoài, Lâm Khang Bình vào cổng.

Tử Tình vui mừng cực kì, lúc đứng dậy không cẩn thận làm đổ mực nước, rơi vào sổ sách, Lâm Khang Bình vội đi lại giúp đỡ thu dọn, nhân thể bắt được tay của Tử Tình, Tử Tình nhìn nhìn, thấy Tử Vũ không vào nhà theo.

Nguyên lai là Đồng tiên sinh gửi thư cho hắn, bảo xây nhà gần xong, trở về chủ trì nghi thức tân gia, lần này còn dẫn thợ mộc sư phụ về, "Người thì ta đã đem đến đấy, bọn họ đang làm giường, ta bảo nhà Vương Thiết Sơn mỗi ngày nấu cơm cho bọn hắn. Ngày mai ta sẽ vào núi lấy gỗ, tân gia vào mùng tám tháng tám, ngươi thấy được không?"

"Nhà đã xây xong, sao ta không biết?" Tử Tình trừng lớn mắt.

"Đồ ngốc, ta nói rồi, không cần ngươi quan tâm, đương nhiên không có ai nói cho ngươi biết." Lâm Khang Bình đưa tay đến trên mặt Tử Tình.

"Không phải ngươi muốn đến Việt thành sao? Mùng tám có kịp không?" Tử Tình nhíu mày.

"Xong việc thì mùng chín ta sẽ đi, ta dẫn người thuê thuyền ở Cảnh Đức trấn, mua đồ sứ cùng lá trà xong thì đi đường thủy, còn ta cưỡi ngựa đi tắt, đến kịp." Lâm Khang Bình nói, giọng hình như có chút khàn khàn.

Tử Tình thấy Lâm Khang Bình thật mệt mỏi, vội múc nước rửa mặt cho hắn, biết hắn không đói, liền bảo hắn lên giường nghỉ tạm. Mình đem sổ ghi chép về Tình viên ra, gạch ngói hết hơn 280 lượng bạc, đá hơn 20 lượng, tiền công của năm vị đường thúc 10 lượng, tiền công của La sư phụ bọn họ hơn 20, cá bột 10, hơn nữa số tiền thanh lý cỏ lau mà mua đất, gần bốn trăm lượng. Tiêu dung này hơn lúc nhà mình xây, với lại đây mới là nhà không thôi, chưa trang trí gì. Đáng tiếc Tử Tình chưa vào Tình viên, Thẩm thị không cho phép Tử Tình ra ngoài, hơn nữa Lâm Khang Bình nói muốn cho mình một sự kinh hỉ, nên Tử Tình không nhẫn phá hư sự mong mõi của hắn.

Đang nghĩ tới việc này, Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường về nhà , Tử Tình mới biết được là phụ thân cố ý đi đón nương về, sức khở của bà ngoại tốt rồi, khó trách Thẩm thị cười mãi.

Cơm chiều xong, Lâm Khang Bình kéo Tử Tình, nói đi dạo tiêu cơm, hai người lững thững đi đến sau núi, lúc này, có một chút ánh nắng chiều tà, Tử Tình nhìn Lâm Khang Bình luôn luôn nắm tay nàng, dưới ánh chiều, mặt hắn dịu dàng rất nhiều, Tử Tình biết nàng rất may mắn, từ lúc hai người quen biết, đính hôn cho tới hôm nay, hắn luôn luôn coi nàng là nhất, hơn nữa tin tưởng nàng vô điều kiện, tôn trọng nàng. Nghĩ vậy, Tử Tình ôm lấy hắn, ngửa đầu hỏi: "Khang Bình, đời này ngươi muốn làm việc gì nhất?"

"Đời này ta muốn nhất là cưới ngươi, sau đó cùng ngươi đến cuối cuộc đời, còn ngươi? Muốn làm gì nhất?" Lâm Khang Bình cúi đầu hỏi, con ngươi trong trẻo như nước.

"Ta muốn làm nhất là mỗi ngày đều có thể cùng ngươi ngắm hoàng hôn như vậy, lúc ta cần ngươi, thì đều có ngươi làm bạn, cho đến khi chúng ta già đi."

"Được, ta đồng ý, nhưng bây giờ việc ta muốn làm nhất là thế này." Lâm Khang Bình nói xong, hai tay nâng mặt Tử Tình lên, vuốt ve.

Tử Tình có da mặt trắng trẻo mịm màng, hơn nữa còn dùng sữa dê tắm rửa và rửa mặt, Lâm Khang Bình giống như nâng một đồ sứ tuyệt đẹp, giờ phút này Tử Tình bị hắn chăm chú nhìn, tim đập bịch bịch, mặt đỏ bừng, nhắm mắt lại, lông mi đạp dờn.

Lâm Khang Bình cúi đầu nhẹ nhàng đem môi mình ấn lên, thiếu nữ thơm tho còn mang theo một hương sữa, Lâm Khang Bình không kềm chế được, không ngừng nhẹ nhàng mút lấy, lúc đầu còn có chút ngốc nghếch khẩn trương, nwhng nhanh chóng thích nghi, còn vô sự tự thông (ý như không day mà biết) đem đầu lưỡi vói vào miệng Tử Tình chơi đùa, hai người hồn nhiên quên hết mọi việc, mãi đến khi Tử Tình thở không nổi, sắc mặt ửng hồng, Lâm Khang Bình mới buông ra.

Giờ phút này, một sự vui sướng đong đầy trái tim Lâm Khang Bình, từ lúc đính hôn đến bây giờ đã hơn hai năm, cuối cùng Tình nhi của hắn cũng tiếp nhận hắn rồi, hắn không đơn phương nữa, Lâm Khang Bình dùng sức ôm lấy Tử Tình, Tử Tình thì xấu hổ dúi đầu vào trước ngực hắn, giờ khắc này, trong lòng nàng thật sự chỉ có hắn, trong lòng Tử Tình tràn đầy cảm kích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.