Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 152




Năm nay là năm nhuận, nhuận tháng tư, lạnh hơn năm ngoái, nụ hoa đào chưa mọc, số cây giống Tử Tình đào tạo cũng chậm lớn, ướt mình dưới sương, Tử Tình đành tìm chút hộp gỗ bỏ đất và, đem dưa hấu đã ngâm nước ấm vùi vào trong đất, lại đặt một chậu than ở bên cạnh, ban ngày có nắng thì bưng hộp gỗ ra, qua hai mươi ngày, không ngờ hiệu quả còn hơn trồng ở bên ngoài, có thể trồng rồi.

Ngày này, Tử Tình đang cùng các vị đường thúc trồng cây sau núi, trong nhà chỉ có Thẩm thị cùng Tử Vũ, Điền thị đi lại, nói Xuân Ngọc xây nhà xong, mùng tám tháng ba sẽ mở tiệc tân gia, còn nói nàng dâu của Đại Mao đang quậy muốn ở riêng.

"Còn không phải các ngươi ở riêng, ngày ấy nếu cha Tử Phúc không nói những lời ấy, nàng dâu của Đại Mao nghe được, thù hôm nay có ầm ĩ không? Nhà Xuân Ngọc không giống nhà ngươi, còn phải nhờ số tiền Đại Mao kiếm được nuôi, giờ lại la ó, cưới nàng dâu lập tức không cần cha mẹ." Điền thị oán trách.

"Nương, nhà ai có gia pháp nhà ấy, mọi người có ý tưởng của mọi người, sao có chuyện muốn gì cũng được? Đứa nhỏ lớn rồi, muốn tự mình ra ngoài, không dựa vào cha mẹ, cũng không phải chuyện xấu. Cứ chen chúc một chỗ, mỗi ngày cãi nhau, theo ta thì cứ phân nhà cho khỏe." Thẩm thị đáp.

"Còn có nhiều đứa nhỏ nữa, hắn muốn bỏ bọn họ để sống cuộc sống riêng mình, Nhị Mao năm nay cũng thành thân, Quế Anh lớn hơn Tử Tình nửa tuổi, đến giờ còn chưa làm mai, có trăm chuyện cần tiền. Theo ta thì vườn trái cây của Tử Tình muốn mướn người làm việc, không bằng để Quế Anh cùng Tam Mao đến giúp nàng, tốt xấu gì cũng có tiền trợ cấp một ít. Đều là người một nhà, sao hận lâu được, đúng không? Bây giờ Đại Mao đã thành hôn, sang năm Tử Tình cũng xuất giá, sao còn nhớ chuyện kia? Khi không một năm bỏ hơn mười lượng bạc trợ cấp cho người ngoài, không phải chỉ xem vườn trái cây sao? Để bọn họ xem, không yên tâm hơn người ngoài à?"

"Nương, chuyện này đừng nói với ta, ta không làm chủ được, vườn trái cây kia là Lâm Khang Bình mua. Tử Tình chỉ quản lý giúp hắn. Người nọ là Khang Bình mua, nghe nói đã ký khế ước mười năm, với lại cả một tòa núi hoang lớn như vậy, mỗi ngày phải làm rất nhiều, đào hố, trồng cây, tưới nước bón phân. Mà ta có thể làm chủ thì ta cũng không đồng ý để bọn Quế Anh ở lại. Thấy ta dễ bắt nạt à? Mới vài ngày lại tính kế chúng ta?" Thẩm thị nói.

"Tính kế gì, cũng đâu phải bảo Tử Tình trả thù lao không không, là mướn bọn họ làm việc mà thôi, dù gì cũng là tiêu tiền, mướn ai mà không mướn? Ta hỏi Vân Giang rồi, đào hố cũng có tiền, một hố 2 văn, Vân Giang nói đã đào hơn một ngàn cái. Mấy lượng bạc tiền hố, còn một tháng cho 1 lượng, thấy thân thích nhà mình khó khăn mà không giúp, lại bỏ bạc giúp người ngoài. Điều này có gì mà bắt nạt ngươi? Ta đâu phải đến đòi tiền ngươi? Ngươi nói với Tử Tình đi. Khang Bình không ở đây, nàng định đoạt được. Tử Tình đi đâu?" Điền thị nói xong, thấy không có Tử Tình trong phòng, hỏi.

Thẩm thị có nói Điền thị cũng không nghe, dù sao trong lòng đã hạ quyết tâm, liền nói Tử Tình đang bận sau núi, Điền thị nghĩ nghĩ, vẫn là đi trước.

Cơm chiều, Tăng Thụy Tường đột nhiên hỏi Thẩm thị: "Hôm nay nương lại nói cái gì, ngươi đừng để trong lòng, ngươi yên tâm, ta sẽ không đồng ý."

Tử Tình nghe xong sửng sốt, nhìn Thẩm thị, Thẩm thị đem ý đồ của Điền nói ra.

"Không có chuyện ấy đâu. Ta mà mướn bọn họ, đó mới là dẫn sói vào nhà thật. Một đám vừa lười vừa tham, tâm địa đen tối, suốt ngày không làm việc gì, chỉ biết tính kế người khác. Mới mấy ngày mà bà cùng đại cô đã quên các nàng đáp ứng chúng ta điều gì."

"Hôm qua ta cũng bảo thấy ta dễ bắt nạt à, nhưng ta thấy nói nàng cũng không nghe, dù sao trong lòng ta đã quyết định, không là không, cha bọn nhỏ à, ngươi cũng đừng quên ngươi đáp ứng với ta rồi đấy." Thẩm thị nói.

Tăng Thụy Tường nghe xong vội nói: "Đương nhiên, ta đã từ chối nương rồi, cứ để tự nàng quậy đi."

Tử Tình nghĩ nghĩ, nói: "Cha, nương, không bằng các ngươi đem mọi chuyện đổ cho Lâm Khang Bình đi, đại cô bọn họ khiếp sợ Lâm Khang Bình, với lại mặc dù Lâm Khang Bình không đáp ứng, bà cũng không dám làm gì Lâm Khang Bình, còn phụ thân, ít chọc bà lại. Phụ thân gặp gỡ bọn họ, giống sự tú tài gặp được binh, có lý mà không rõ được, cứ để nắm đấm của Lâm Khang Bình giải quyết cho nhanh. Phụ thân đừng buồn, phụ thân nhã nhặn quá, làm gì hạ quyết tâm trở mặt với bọn họ, Lâm Khang Bình thì khác, có chuyện Đại Mao, bọn họ còn không suy nghĩ à. Với nói, Lâm Khang Bình là cháu rễ, nhưng vẫn chưa thành thân, bà có thể nói cái gì?"

Thẩm thị nghe xong, bảo đúng Tăng Thụy Tường lại không gật đầu, nói: "Thôi, ta làm cha mà sao để con rễ ra mặt được, ta có thể làm chuyện gì thay các ngươi thì cha sẽ làm, trước kia là phụ thân không đúng, cho nên mọi việc đều để các ngươi chịu thiệt, về sau phụ thân không thế nữa, ngươi yên tâm đi, đứa nhỏ."

Tử Tình nghe xong, đành từ bỏ.

Ngày kế, Chu chưởng quầy dẫn theo một nam tử bốn mươi tuổi vào cửa, Chu chưởng quầy giao cho Tử Tình một phong thư mà Lâm Khang Bình gởi. Nguyên lai người này chính là lâm viên sư phụ mà Lâm Khang Bình tìm, Đồng tiên sinh.

Lâm Khang Bình viết: ". . . Ta đã nghĩ kĩ rồi, nhà mới của bọn mình gọi là Tình viên, tình viên, tình duyên, Tình nhi, ngươi thích không? Có tên của ngươi, lại thêm một đời tình duyên của chúng ta, không, một đời chưa đủ, ta hứa nguyện dưới phật tổ, cho chúng ta sống nhiều kiếp, tình duyên đời đời kiếp kiếp. Tình nhi, quy hoạch của tình viên, ta đã toàn quyền ủy thác Đồng tiên sinh, Đồng tiên sinh là người chuyên nghiệp về mảng này, ngươi có ý tưởng gì thì yêu cầu, nhưng phải thương lượng cùng Đồng tiên sinh. Đồng tiên sinh nói sẽ tu chỉnh co lau trước, lúc trước khi ta đi có để lại ngân lượng cho ngươi, chắc là đủ dung tạm, thừa lại thì chờ ta trở lại."

Tiễn bước Chu chưởng quầy, Đồng tiên sinh ở lại, Thẩm thị để hắn ở phòng khách. Vừa dàn xếp xong, Đồng tiên sinh muốn đi xem vạt cỏ lau, Tử Tình không tiện đi cùng, chỉ có thể chờ cơm trưa qua đi, nhờ Tăng Thụy Tường mang khế đất theo, dẫn Đồng tiên sinh đi. Hơn hai canh giờ, Đồng tiên sinh mới trở về.

"Ngươi có ý tưởng gì về căn nhà không?" Đồng tiên sinh hỏi Tử Tình.

"Ừ, có một chút, trong vườn trồng ít cây đào hoặc cây hạnh, mùa xuân nhìn hoa nở rực rỡ, hoa rụng đầy đất, hồ nước trồng hoa sen, mùa hè ngắm hồ, mùa thu mùi quế lan tỏa, mùa đông thì ngắm mai trong tuyết, nội viện có một cái bàn đu dây, tốt nhất là cũng có cái ao, nuôi ít cá cảnh, hồ nước ngoại viện để nuôi vịt cùng ngỗng trắng, để lại mấy khối đất để trồng rau và dưa hấu. Về phần phòng ở, nội viện phải có một con đường trải đá cuội, phòng ngủ có sàn gỗ, bên cạnh phòng ngủ là phòng tắm nhỏ." Tử Tình một hơi nói nhiều như vậy, bỗng nhiên phát hiện Đồng tiên sinh chỉ nhìn mình, bộ dạng ngốc nghếch.

Thấy Tử Tình dừng lại, hắn mới giật mình, không ngờ một thôn cô nho nhỏ,lại hiểu biết nhiều, nói thật, nếu không nợ Lâm Khang Bình một cái nhân tình, hắn sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy đến nông thôn thiết kế đình viện, phải biết rằng hắn chỉ thiết kế cho quan to hoặc nhà giàu, một lần một trăm lượng bạc, nông gia thì sao bỏ từng ấy bạc được. Ngay từ đầu nghe nói Lâm Khang Bình muốn kết hôn một thôn cô, hắn tương đối kinh ngạc, vì thế, hắn khuyên Lâm Khang Bình: "Có câu cưới nô tì nhà giàu chứ không cưới con nhà nghèo, ngươi lại la ó, đường đường là tùy tùng bên người của Tam thiếu gia Văn gia, lại cưới một thôn cô, ta không hiểu vì sao ngươi lại không nhìn trúng số nô tì ở Văn gia?"

Ai ngờ Lâm Khang Bình nghe xong, chỉ cười cười, không tiếp lời, hôm nay thấy nữ chủ nhân này, hắn mới biết mình sai lầm lớn rồi, hắn cho rằng thôn cô tất nhiên đều là loại thô bỉ, tục tằng khó nhịn, nhưng nữ tử trước mắt không chỉ xinh xắn lanh lợi, đôi mắt sáng ngời, khó trách Lâm Khang Bình thà rằng buông kinh thành phồn hoa, đến nông thôn hẻo lánh.

Đồng tiên sinh gặp Tử Tình đánh giá hắn, mới nhớ tới bản thân nhìn chằm chằm nhân gia thất lễ , vội hỏi: "Ngươi nói xong sao?"

"Ngươi nhớ kỹ không? Yêu cầu của ta có phải nhiều quá không? Tóm lại, vừa đẹp vừa thực dụng, Khang Bình nói ngươi là người chuyên thiết kế cho nhà giàu, ngươi tự nghĩ rồi làm đi, nhưng bếp và phòng tắm phải thiết kế tốt một chút." Nói xong, Tử Tình dẫn hắn tham quan bếp và phòng tắm nhà mình.

Đồng tiên sinh nhìn, trong lòng âm thầm kinh ngạc, trên mặt không lộ gì.

"Những thứ này đều tương đối thô sơ, tiên sinh có ý tưởng tốt hơn cứ việc nói, ta còn hi vọng có thể làm tốt hơn, nhưng năng lực có hạn."

"Tiểu thư khách khí, Đồng mỗ tự nhiên sẽ dốc toàn lực, mấy thứ này còn để Đồng mỗ cẩn thận tham khảo thêm đã."

Từ đó về sau, mỗi ngày Đồng tiên sinh đi vùng cỏ lau, mỗi lần ít nhất là dùng một canh giờ, trở về liền nhốt mình vào thư phòng, vẽ tranh, ngay cả cơm đều phải thúc giục. Tử Vũ từng nhỏ giọng hỏi Tử Tình: "Tỷ tỷ, sao ta cảm thấy người này bị tự kỉ, một vùng cỏ lau thế mà ngày nào cũng đi xem."

"Ngươi biết cái gì, cho dù là làm chuyện gì đều phải hiểu rõ mới làm chính xác được, giống việc ngươi thêu hoa, không phải nhờ cha vẽ tranh trước à? Ngươi cho là tùy tùy tiện tiện có thể quy hoạch xong một vườn tốt à?" Tử Tình nhân cơ hội giáo dục Tử Vũ.

Cuối cùng, vào nửa tháng sau, hắn nói với Tử Tình, muốn tìm người bắt đầu thanh lý cỏ lau, còn muốn tìm một người làm trợ thủ của hắn, quản lý việc vặt. Tử Tình tất nhiên là đem việc này ủy thác cho Tăng Thụy ngọc, vẫn tìm La sư phụ bọn họ, vào tháng tư, kết thúc cày bừa vụ xuân, còn chưa bắt đầu gặt lúa mạch.

Tử Tình nghĩ Tăng Thụy Ngọc còn bận chuyện nhà, không bằng để tiểu dượng Chú Vân Giang đến làm việc ghi lại số nhân công, cần chọn mua gì đó, liệt kê ra, rồi giao cho Tăng Thụy Ngọc, vườn trái cây thì chờ sau mùa thu hẵng nói, bây giờ cũng không có cây giống lớn. Nghĩ như vậy, Tử Tình liền thương lượng cùng Đồng tiên sinh, Đồng tiên sinh nói: "Có hai người, một chủ nội, một chủ ngoại (ý là một người lao động đầu óc, một người lao động chân tay) là tốt hơn nhiều." Vì thế Tử Tình liền đem Tăng Thụy Ngọc cùng Chú Vân Giang giao cho Đồng tiên sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.