Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại

Chương 48: Xuất Giá




Ngày hôm sau, nàng không chút hoang mang tự mình thu thập tốt, ngồi trên xe cùng mẫu thân đi lên trấn, tìm mua ít vật dụng cần thiết cho ngày thành thân.

Thời điểm nàng xuống xe, Tôn Ngạn đang hướng mẫu tử nàng đi tới:"Thẩm người đi mua đồ a".

Tôn Ngạn vừa nói vừa liếc mắt để ý nàng

"Tôn tiểu tử, gặp ngươi ở đây, đang bận"

"Không ạ! Vừa làm xong lúc thấy người nên ghé qua, người có cần kéo xe đồ không? Để con kéo giúp người"

"A! cảm ơn con, thế thì ta không khách sáo" Tích thị được tiểu tế tương lai đãi ngộ, tâm trạng tốt hẳn lên.

Nàng có chút ngượng ngùng khi hắn nhìn châm châm mặt mình, ánh mắt có chút kinh ngạc, mới lớn tiếng nói:"Kia trên mặt ta có gì mà ngươi cứ để ý?"

Hắn cười cười với nhạc mẫu tương lai xong mới bắt chuyện nàng, nhìn vẻ mặt như muốn bốc hỏa của nàng, lại muốn chọc nàng thêm nữa.

"Đâu có, tại ta thấy nàng hình như thời gian dài ăn uống không quy luật, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng không tốt, dẫn tới tính nóng quá, cho nên trên mặt bắt đầu mọc mụn đỏ nhiều".

Nàng bốc hỏa thật sự, cái tên khốn, lúc trước cứ nghĩ hắn không tinh ý chút thôi nhưng hiện tại hắn quá là vô sỉ.

"Ngươi!.

Ngươi cái tên vô sỉ, nghĩ gì mà nói cô nương nhà người ta như vậy!"

"Cái gì mà cô nương, nàng sắp làm nương tử ta, nên ta chỉ muốn quan tâm nàng chút thôi"

"Quan tâm!.

Quan tâm cái khỉ rắm nhà ngươi há "

Tích thị như không thấy sắc mặt nhi nữ mà nghĩ hai phu thê trẻ này ở chung chắc sơm tụ, đông vui nhà cửa:" Thôi được rồi, Mạn Mạn ta thấy Tôn tiểu tử không có ý gì xấu đâu, con đừng nghĩ ngợi nhiều".

"Vâng mẫu thân.

"

Nàng cảm thấy hắn giống như quá coi thường dung mạo nàng, bản lĩnh hắn thật đúng là không nhỏ, xem ra nàng phải tính kế thu thập hắn từ từ!.

Nhưng hiện tại mẫu thân nói đỡ giúp hắn, nàng cũng không thể làm lớn chuyện.

Ba người thu thập tiến vào trấn, chọn mua hết những thứ cần thiết, chất xuống xe trở ra, nhà nàng mua chỉ thứ cần thiết nhưng tên nào đó lại cứ mua mấy cái túi nhỏ túi lớn, nói sau này cho nàng khi cần mà dùng, đúng là muốn mua mà biện lí do lí chấu.

! ! ! ! ! ! !

Ngày qua ngày cứ thế không nhanh không chậm trôi đi, Tích thị tranh thủ thời gian cùng nhi nữ nói những chuyện một cô nương xuất giá nên chú ý, còn dặn nàng đừng có nói mấy lời linh tinh như trước.

Cố gắng hầu hạ tướng công cho tốt, đối nhân xử thế đúng đạo lý, chớ để xảy ra tranh chấp với người khác.

Nàng nghe đều vội vàng gật đầu ưng thuận.

Dặn dò xong, bà im lặng một lúc lâu mới cất lời:"Mạn Mạn, con có thấy khi làm con của ta rất thiệt thòi không?

Từ nhỏ, do ta sơ sẩy để con phải sanh thiếu tháng, nên con ốm yếu, nhiều bệnh hơn đại tỷ và đệ đệ.

Khi đó nhìn con đau đớn, quần quại với những cơn bệnh mà ta không làm gì được

Cho đến hiện tại, nhà ta khá giả hơn cũng toàn nhờ con

Chúng ta không giúp được gì cho con hết"

Tích mẫu như trút xuống hết tâm tư mà bà cố nén trong người, bà thừa nhận mình không phải người mẫu thân tốt, không làm được gì cho nhi nữ, điều bà duy nhất làm được là tìm cho con mình một tướng công tốt để cuộc sống chúng sau này sẽ tốt hơn bà.

"Nương, con biết tấm lòng người dành cho ba tỷ đệ chúng con, nhờ có người và phụ thân chúng con mới được biết đến thế giới này, nếu không có người con và tỷ tỷ cũng sẽ không có như ngày hôm nay, người là người vĩ đại nhất trong lòng con, người quan trọng nhất trong lòng con

Con được làm nhi nữ của người con không bao giờ thấy thiệt, mọi thứ hiện tại con làm chỉ muốn cho gia đình chúng ta có cuộc sống tốt, cho người và phụ thân nở mày nở mặt với mọi người.

Con rất muốn nói với người, Con cảm ơn mẫu thân nhiều lắm" Theo lời nàng nói, giọt lệ nhẹ nhàng rơi xuống.

Nàng ôm chặt nương, người cho nàng cảm giác ấm áp của gia đình, nàng thấy hối hận rồi, nàng không muốn rời xa nương.

Cứ như vậy, ngày hai mươi hai cũng đến, nàng chưa gì đã bị lôi đầu dậy sửa soạn

Nhìn trong gương, nàng ngẩng người thấy dung nhan lấp ló phản chiếu từ chiếc gương trước mắt.

Mày liễu cong vút, môi đỏ như huyết, làn da trắng ngần, đôi mắt to tròn đen láy lấp lánh như vạn vì sao trên bầu trời đêm.

Một thân giá y đỏ rực, đơn giản nhưng cũng như từ biển lửa bước ra, yêu kiều câu hồn.

"Mạn Mạn, con thật đẹp! Tôn Ngạn nếu nhìn thấy con đẹp như vậy, nhất định sẽ yêu thích!" Tích mẫu cười cười khen nhi nữ.

Nàng xấu hổ đỏ mặt, nhịn không được liếc mắt nhìn mẫu thân một cái:"Tỷ tỷ, lúc trước xuất giá còn đẹp hơn con nhiều" Cái này Tích mẫu không đồng ý, tay định đánh nhẹ nhi nữ, lại e ngại nhi nữ là tân nương tử nên không dám động thủ, giận không có nơi để trút.

Lúc này, giờ lành đã gần đến

Bên ngoài bắt đầu truyền đến tiếng pháo nổ và tiếng nhạc trống đi theo tỷ tỷ nàng bước vào.

"Tân lang tới đón tân nương, tân nương tử chuẩn bị xong chưa?"

"Được rồi được rồi" Tích mẫu che đi hình ảnh phản chiếu của nhi nữ trước gương đồng bằng chiếc khăn màu đỏ, đến khi nàng hồi tỉnh liền nhận ra màn hỉ đã buông xuống trên đỉnh đầu.

Nàng được tỷ tỷ cùng mẫu thân cẩn thận dìu dắt nàng ra cửa.

"Mạn Mạn, muội sắp làm nương tử, mẫu thân nhà người ta rồi, ở nhà mới mặc dù không cần hầu hạ mẹ chồng nhưng vẫn phải biết sắp xếp nhà cửa gọn gàng, lo lắng cho tướng công và tụi nhỏ đó, ở nhà mình thì muốn làm gì không cần suy nghĩ, còn đến nhà mới phải biết nhìn xung quanh, chỉ một hành động nhỏ cũng có thể bị người khác nói ra nói vào cơ biết không, có chuyện gì thì cứ về nhà, chúng ta luôn đón muội có biết không?"

"Những chuyện cần dạy, ta cũng dạy hết cho con vào tối qua rồi, ta mong con sau nay có một cuộc sống như con mong muốn"

Nàng biết tâm ý của tỷ tỷ và mẫu thân dành cho mình, chỉ một đoạn thời gian không cho là dài cũng không xem là ngắn, đủ để nàng cảm nhận được tình cảm gia đình là gì.

Trong lúc tiếng pháo vang ‘’bùm bùm’’ thì cửa nhà Lưu gia bị đẩy ra sau đó rất nhiều người đi vào.

Trong đó có Tôn Ngạn, nam nhân thân cao uy vũ, ngọc thụ lâm phong, một thân hỉ phục đỏ, đẹp đến tắt thở.

Hắn mặc một bộ quần áo tân lang, trước ngực treo một bó hoa to, trên mặt không che nổi vui sướng và mừng rỡ.

Thường thì tân nương lên kiệu là do huynh trưởng của tân nương đảm nhiệm, nhưng hoàn cảnh của nàng không có huynh trưởng, cho nên nhiệm vụ cõng tân nương lên kiệu đặc biệt giao cho tân lang.

Lưu phụ đón tay nhi nữ cùng với Tích mẫu tiến đến trước mặt Tôn Ngạn:" Ta có hai nhi nữ, đã gả ra một đứa cho Phùng gia, hiện tại đứa thứ hai ta cũng lập lại lời lúc trước từng nói với Phùng tiểu tế với con.

Ta rất thương đứa nhi nữ này, mong con cũng thương yêu nó, nếu nó làm sai gì thì con nên chỉ bảo nó, con mà để nhi nữ nhà ta buồn, chính ta sẽ không tha cho con, nhớ đó".

Sau khi dặn dò tiểu tế xong, nàng được Tích mẫu và Lưu phụ nâng đỡ cẩn thận leo lên lưng tướng công

Lưng rất rộng cũng thực rắn chắc, làm cho người ta có cảm giác an toàn vô cùng.

Nàng được đưa lên kiệu, ngồi vững chỗ, lại thêm một trận tiếng pháo nổ vang lên cùng tiếng bà hỉ hô to:"Tân nương ngồi vững, khởi kiệu"

Tôn Ngạn cưỡi ngựa đi ở phía trước, cười tươi nhìn nương tử trong kiệu đỏ, ôm quyền cảm ơn mọi người, ở giữa những tiếng chúc mừng cùng tiếng kèn trống trở lại Tôn gia.

Tiễn bước nhi nữ, Tích mẫu khóc ngã vào lòng Lưu phụ, nữ nhi từ nay về sau sẽ là người của Tôn gia.

Tích mẫu nửa không nỡ, nửa lại vui mừng, nàng tin tưởng Tôn Ngạn sẽ đối xử tốt với nhi nữ của bà.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.