Cuộc Sống Bình Thản Hoàn Mỹ Sau Khi Trùng Sinh

Chương 12: Chấm dứt một thời kỳ




Ngô Thần và  Lưu Mẫn từ trong trường đi ra, đến cổng trường A gặp những người đã hẹn từ trước.

“Ai nha, cô bé này trông thật đáng yêu, tớ thích!” Ngô Thần còn chưa đi đến trước bọn họ thì  chợt nghe thấy tiếng nói của một cô gái, âm điệu phương bắc điển hình.

Bởi vì kiếp trước cô từng sống một thời gian khá dài ở phương bắc, cho nên Ngô Thần cảm thấy giọng nói của cô gái này thật thân thiết. Làm cho cô nhớ những bạn bè trước đây của cô, những cô gái đông bắc nhiệt tình ~ Lưu Mẫn giật mình nắm chặt lấy tay của Ngô Thần , đem cô bé đang ngây ngốc kéo trở về. Lưu Mẫn cảm thấy hôm nay  Ngô Thần trở nên đặc biệt  đa sầu đa cảm ~

Cái quán mà Hoàng Tuấn chọn chính là nơi ở gần trường A, Ngô Thần cùng với Lưu Mẫn chỉ có thể đi theo mà thôi. Những Hoàng Tuấn vẫn lựa chọn trưng cầu ý kiến của  mọi người  , dù sao lần tụ hội này  là cậu làm ông chủ tổ chức để chúc mừng cho Ngô Thần và Lưu Mẫn được nhập học trong trường.

Những người đến hôm nay  trừ bỏ vài người Ngô đã biết từ trước, còn  hai nữ sinh và một nam sinh khác. Âu Dương Hiên chỉ giới thiệu  tên, và nói bọn họ là bạn học.

Trong ba người kia nam sinh tên là  Vương Ninh, dáng người cao cao gầy gầy , đeo một cái kính gọng vàng trông vô cùng nghiêm túc.

Một nữ sinh hơi cao lớn tên là Ma Giai, giọng nói của cô ấy là giọng phương bắc, Ngô Thần biết cô chính cô gái vừa mới nói chuyện.

Còn lại  một người nữ sinh khá im lặng  nhưng không thể nào bỏ qua được sự tồn tại của cô ấy, tên là Hải Biên.

Cùng ba người bọn họ chào hỏi qua, Ngô Thần bắt đầu cùng cô bạn mới tên Ma Giai này nói chuyện!

“Tiểu Thần , em năm nay bao nhiêu tuổi nha? Trông em nhỏ như vậy mà đã tham gia cuộc thi này rồi sao!” Ma Giai ôm lấy bả vai của  Ngô Thần  bước lên phía trước.

“A! Em năm nay 8 tuổi rồi! Sao chị hại hỏi thế, khinh thường em nhỏ phải không?” Ngô Thần cười dùng giọng đông bắc nói trả lời câu hỏi của Ma Giai  .

“Ôi, cô bé con mới bây lớn mà đã có thể nói được giọng đông bắc rồi! Chị thích! Về sau em chính là em gái cuat Ma Giai  chị , có chuyện gì trực tiếp nói cho chị là  được!” Ma Giai sảng khoái  đem Ngô Thần nhét vào  trong phạm vi bảo hộ của cô.

“Ôi, vậy em ở ngay đây cảm ơn chị trước~!”

“Ầy chuyện này có gì đâu mà phải cảm ơn!” Nói xong, hai người ha ha  nở nụ cười, những người khác nhìn thấy hai cô gái cười tươi như vậy cũng tự giác nở nụ cười!

Âu Dương Hiên lúc này mới tìm được cơ hội nói chuyện  cùng Ngô Thần, tuy nói rằng lúc vừa gặp mặt  đã chào hỏi nhau, nhưng mà cậu vẫn chưa kịp cùng cô nói cái gì khác nữa, cô đã bị Ma Giai  bắt cóc ! Hiện tại rốt cục cũng đã đến phiên cậu .

Âu Dương Hiên trực tiếp đi đến trước mặt Ngô Thần nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô dắt qua ngã tư đường.

Hình ảnh này làm cho đám trẻ con ở đây trợn mắt há hốc mồm, cái này cũng quá là cởi mở đi! Nhưng mà trong lòng bọn họ cũng đều hiểu, chuyện này tuyệt đối không nên đi quấy rầy, nếu không thì  chuẩn bị nhận sự trả thù của Âu Dương Hiên phúc hắc đi! Cậu ta trả thù bình thường là ở những lúc bạn lơ là nhất, chờ đến khi bạn phát hiện ra thì đã quá muộn rồi!

“Hôm nay em thi  như thế nào?” Âu Dương Hiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngô Thần  chậm rãi bước đi, vai phải đeo  túi sách nhỏ của Ngô Thần.

Tuy nói rằng Âu Dương Hiên có chút bá đạo, nhưng mà Ngô Thần cảm thấy động tác như vậy  mình vẫn có thể chấp nhận được, dù sao mình với cậu ta cũng có chút cảm giác , tuy rằng cậu ta vẫn còn có chút ngây thơ ~

“Cũng không tệ lắm ~ mà anh cũng biết à, chuyện này đối với em cùng không phải là chuyện gì lớn!” Ngô Thần nhìn xuống đếm những viên đá vuông lát dưới đường, chỉ khi làm trẻ con mới có thể làm những chuyện ngớ ngẩn này ~!

Âu Dương Hiên nhìn thấy hành động như vậy của Ngô Thần cảm thấy rất là đáng yêu, cô vẫn còn là trẻ con đó ~! Nhưng mà hình như cậu cũng đã quên, chính bản thân cậu cũng vẫn là một đứa trẻ a!

Nghe được câu trả lời của Ngô Thần , Âu Dương Hiên sẽ không nói nữa, kỳ thật cậu không phải quá lo lắng cho cuộc thi hôm nay của Ngô Thần. Thành tích Ngô Thần  thế nào cậu biết rõ,  khó khăn như vậy không có khả năng khiêu chiến với cô, cậu chính là muốn biết mà thôi, cậu chính là thích những câu hỏi như vậy, cậu chính là thích cô ~! Lại càng thích bầu không khí hiện tại lúc này!

Trong ngày hôm nay,mười đại nhân vật kiệt xuất của tỉnh A đã ra lò!

Ngô Thần nhìn nhóm những người bạn  nhỏ này, xem ra nhóm bạn này có thể được gọi là một quần thể a!

Vật họp theo loài, chính là mấy đứa nhỏ này có đứa nào là có bối cảnh gia đình bình thường đâu? Cũng chỉ có kiếp này Ngô Thần cô mới có thể gia nhập vào được quần thể này!

Kiếp trước  gia đình Ngô Thần chỉ có thể tính là gia đình bậc trung, tuyệt không giàu có giống hiện tại. Khi đó  Ngô Thần làm sao có thể quen biết được những đứa trẻ này, cho dù có quen biết , cũng làm sao có thể hòa nhập được giống như bây giờ? !

Ngô Thần cúi đầu cười cười, trong đầu tư nhiên xuất hiện một cái ý nghĩ! Cô nói cho chính mình, nếu cứ lo lắng mất đi, như vậy ngay lúc này hãy tận hưởng không khí này thật tốt đi!

Một đám thiếu niên mười hai tuổi  mang theo một đứa bé tám tuổi thì có thể đi đâu? Đáp án là KTV!

Dù sao chiều dài cơ thể vẫn chưa đủ, nét trẻ con trên mặt vẫn chưa hết, nếu muốn đi đến chỗ chơi của người lớn cũng chỉ có thể đến những chỗ như là KTV ~

Hoàng Tuấn trên người có danh xưng là công tử có  một ít thói quen! Mười cá nhân mở một cái hội sở ký danh, kỳ thật cũng chính là căn phòng sa hoa mà thôi! Chẳng qua được tặng them một số món ăn.

“Anh béo, những thứ này chúng ta có thể ăn hết không?” Ngô Thần tức giận  hỏi Hoàng Tuấn.

“Nhiều người như vậy mỗi người ăn một chút là xong hết ấy mà! Ăn không xong thì gói đem về, đợi lát nữa còn phải  ăn cơm, chẳng lẽ buổi tối ngươi em còn muốn về nhà?” Hoàng Tuấn khinh bỉ  nhìn thoáng qua Ngô Thần.

“Thôi được rồi ~” Ngô Thần lười phải nói chuyện với Hoàng Tuấn, vừa thấy cũng không biết là củi gạo đắt tiền!

Nhưng là Ngô Thần rất nhanh liền phát hiện ra cô sai lầm rồi. Tuy nói bọn cô chỉ có mười người, ăn cũng ăn không hết, nhưng mà nếu là đại chiến đồ ăn vặt thì sao? Như vậy chỉ có thiếu chứ không có thừa !

Bởi vì Ngô Thần chẳng may ném một hạt ô mai về phía tam sư huynh Mộ Dung Tấn, hoàn toàn châm ngòi cho cuộc đại chiến! Tám người khác không chút do dự mà gia nhập chiến trường, chiến hỏa đương nhiên chính là đồ ăn vặt! Khởi động một cái hiệu suất cực cao ~! Cứ như vậy  một hồi chiến hỏa, cũng làm cho Ngô Thần cùng với Vương Ninh trở nên quen thuộc ! Cái này gọi là không hòa thuận ~

“Thôi được rồi, bây giờ đã không còn cái để ăn nữa  ! Mộ Dung Tấn chuyện cậu làm cậu chịu trách nhiệm, đi ra mua vài thứ nữa quay lại đây, tớ không thể động đậy nữa rồi !” Hoàng Tuấn hai chân duỗi thẳng cẳng trên sô pha.

“Nhìn qua cũng thấy là đồ béo thiếu vận động, mới hoạt động có một tí mà đã mệt thành như vậy ~ hứ” lần  này đến phiên Ngô Thần khinh bỉ lại Hoàng Tuấn !

Kết quả cuối cùng chính là Âu Dương Hiên cùng Mộ Dung Tấn cùng nhau đi mua.

Âu Dương Hiên làm đại biểu cho  Ngô Thần  , dù sao cũng là Ngô Thần gây nên đại chiến, như vậy cô đương nhiên sẽ phải đi giải quyết vấn đề, chính là Âu Dương Hiên nghĩ rằng cô tuổi quá nhỏ  mà thay thế cô đi. Như vậy làm cho 8 người còn lại dừng ánh mắt hiểu rõ nhìn Ngô Thần cùng Âu Dương Hiên, Âu Dương Hiên  không sao cả  xoa xoa đầu Ngô Thần  ! Ngô Thần lại  thoải mái  cọ  cọ ~( giống như một con chó nhỏ ôi chao ~)

Ngô Thần im lặng  ngồi ở kia nghe bọn họ ca hát, Hoàng Tuấn tuy nói  nhìn qua thực tục tằng, nhưng một khi đã hát thì rất có cảm xúc, cậu ta với  Vương Ninh cùng nhau phối hợp , thanh âm phá lệ  hấp dẫn!

Đường Vũ cùng Lưu Mẫn thì không cần phải nói, khi các cô bỏ sách giáo khoa xuống thì thường xuyên hát với nhau, Ngô Thần sẽ không muốn phải giới thiệu, dù sao chính là tốt lắm, phi thường tốt!

Sau đó lại chuyển qua Phí Tường , rồi đến Đặng Lệ Quân , Mao Trữ ~ Ngô Thần thật sự là không biết hát như vậy có tốt hay không nưa, những ngôi sao ca nhạc này cô hoàn toàn không biết, những ca sĩ này không có ca sĩ nào cô quen biết, làm sao mà hát được? !

“Ngô Thần, sao em không hát?” Người hỏi là cô gái tên Hải Biên.

“Ừm, những bài hát này em không có biết hát ~” Ngô Thần nhăn  mặt ,khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Hải Biên. Hải Biên nhìn thấy bộ dạng này của Ngô Thần, kìm lòng không được  đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Thần, sau đó nhìn thấy Ngô Thần nhìn mình, cảm thấy không tốt lập tức buông tay.

“Thực xin lỗi, chị chỉ cảm thấy em  như vậy rất đáng yêu , cho nên mới nhéo mặt em  ~!” Hải Biên nói lời xin lỗi với Ngô Thần.

Ngô Thần nhìn bộ dạng này của Hải Biên, cảm thấy có cô gái đơn thuần như thế này tồn tại thật kỳ diệu.

Vừa rồi bản thân mình chỉ là bị động tác của cô ấy làm cho hoảng sợ, nhưng mà bình thường Lưu Mẫn cũng sẽ thường xuyên nhéo mình như vậy. Cô chính là không nghĩ tới nữ sinh như Hải Biên ngay lần đầu gặp cô cũng làm động tác như vậy, nhưng cô cũng không chán ghét thân cận của Hải Biên  !

“A ~ không có việc gì! Ta cũng rất thích chị Hải Biên a, chị cũng thực đáng yêu. Em vừa rồi không nghĩ chị sẽ có hành động thân mật thế với em thôi ~! Em rất thích được thân thiết với chị!”

“Thật sao, thật sao? Chị thích tiểu Thần lắm, chị vẫn luôn mong muốn có một em trai hoặc một em gái, vậy Ngô Thần ngươi đồng ý làm em gái chị nha?” Hải Biên kích động  nhìn Ngô Thần, cô không nghĩ tới Ngô Thần cũng sẽ thích mình như vậy!

“Được chứ , mọi người có thể thích em như thế, ta thật cao hứng a ~! Vậy về sau chị Hải Biên cũng là chị của em!”

“ừ ,  Ngô Thần về sau phải được thường xuyên đến chơi với chị nhé! Không đúng, chúng ta lập tức sẽ thành bạn học! Chị tin rằng chúng ta nhất định sẽ là bạn cùng lớp, như vậy chúng ta sẽ luôn luôn ở  cùng nhau  a!” Hải Biên kích động  lôi kéo tay của Ngô Thần  ,vui vẻ  nở nụ cười. Mà Lưu Mẫn cùng Đường Vũ còn có Ma Giai cũng gia nhập các cô! Các cô bé hành động như vậy không khỏi khiến các cậu chú ý đến.

Kỳ thật Âu Dương Hiên luôn luôn chú ý  Ngô Thần, vừa rồi nhìn thấy gương mặt Ngô Thần nhăn nhó là lúc cậu lo lắng nhất, sợ rằng cô bé đã xảy ra chuyện gì ~

Hải Biên là một nữ sinh kiêu ngạo  , ở trong lớp cũng chỉ cùng vài người bọn họ là có quan hệ không tồi, tuy rằng cậu biết Ngô Thần có thể dễ dàng  làm cho người ta yêu mến, nhưng vẫn là không nhịn được mà lo lắng có phải Hải Biên nói gì đó làm cho Ngô Thần không vui hay không. Nhưng  sau lại nhìn thấy các cô vui vẻ  nở nụ cười, mới yên tâm.

Cậu bây giờ đã thật sự  thay đổi, chỉ cần một  động tác nhỏ của Ngô Thần  cũng có thể làm cho cậu khẩn trương nửa ngày ~! Âu Dương Hiên bất đắc dĩ  cười chính mình, nhưng cậu vẫn vui vẻ chịu đựng!

Sau khi ca hát kết thúc, một đám trẻ  chạy đi ăn lẩu. Nhà hàng lẩu này chính là của nhà Hoàng Tuấn, cho nên mười người bọn họ không chút khách khí  mà gọi những món đặc biệt, dù sao cũng không cần trả tiền, Hoàng Tuấn chỉ cần ký vào biên lai là được rồi, ăn uống của nhà tư bản !

Mỗi người ngồi xung quanh nhau, bên trái Ngô Thần là  Lưu Mẫn, bên phải  là Âu Dương Hiên, hai người luôn luôn tại giúp Ngô Thần gắp thức ăn, có đồ ăn gắp trực tiếp đến bát của Ngô Thần. Ngô Thần chỉ cần ăn là được, những cái khác cô cũng không cần làm. Những người khác cũng muốn gắp giúp cô, chẳng qua là do xa quá, với không tới a!

Một đám trẻ con ăn uống, trò chuyện đông tây nam bắc . Nếu không phải là còn quá nhỏ, Ngô Thần đoán rằng , lấy tốc độ uống này của bọn họ, có khi lúc này đã ngã xuống một đám rồi  ~!

Ngô Thần vội vàng ăn, làm sao mà còn quản được chuyện gì chứ, cô chính là nghĩ rằng có chị gái cùng bạn trai nhỏ ái muội chăm sóc cũng thật tốt! Bọn họ còn quãng thời gian tám năm nữa để ở bên nhau,.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.