Cuộc Sống Bình Thản Của Bộ Xương Khô Quái Đản

Chương 47: Rời nhà bỏ trốn




Edit: Phong Lữ

Bên trong căn phòng u ám nồng đậm mùi hậu sắc dục dâm mỹ, giường đã bị xáo trộn lung tung. Trên giường có một thiếu niên lõa thể, sắc mặt trắng bệch nằm co ro. Tiêu Bách đờ đẫn đứng yên bên cạnh, ánh mắt thẫn thờ nhìn những vết hồng, tím trên cơ thể thon dài của đối phương.

Giữa bắp đùi Thew vẫn còn sót lại chút dịch trắng và máu. Tiêu Bách run run cánh tay cứng đờ, kéo cái chăn phía cuối giường lên đắp cho cậu, không dám nhìn những bằng chứng tội lỗi của  mình nữa. Tiêu Bách cắn chặt răng, hắn trước giờ không thể ngờ mình lại có lúc sẽ đè cơ thể thiếu niên này xuống mà tùy ý phát tiết…

Thấy lông mày Thew vì đau mà nhíu lại, Tiêu Bách từ từ siết chặt tay.

Lúc đầu có lẽ vì quá tự tin vào năng lực bản thân, lại còn có Đằng Tử nên trong tiềm thức Tiêu Bách vốn không hề để tâm  tới mưu tính của Forein Clark. Dù sao bản thân hắn vốn không phải người, cho dù Forein Clark muốn gây hại cho mình cũng sẽ không tạo thành bất lợi gì, cũng không thể thương tổn mình, thế nên Tiêu Bách mới định tương kế tựu kế, đánh bại đối phương. Nhưng, hắn hoàn toàn không ngờ đối phương lại giở trò khéo đến vậy!

Trong mắt rực lửa giận, Tiêu Bách nghiến răng nói: “Forein Clark, người chờ đấy!”

Lúc này, Forein Clark đang nằm nghỉ ngờ ở phòng mình thì không hiểu sao lại có cảm giác bất an bao trùm lòng gã.

Thật ra lúc nghe được báo cáo của tên bồi bàn, Forein Clark cũng đã có phần phiền não. Vì gã hoàn toàn không ngờ, vào thời khắc mấu chốt đó lại xuất hiện môt con kì đà cản mũi, phá vỡ hết kế hoạch của gã thì thôi đi, đằng này cả nữ nhân bị hạ độc kia cũng không tha. Có trời mới biết loại người độc này mắc cỡ nào.

Forein Clark vừa đau lòng vừa chán nản bối rối, lúc đầu gã định để Tiêu Bách chết tiêu hồn trong ôn nhu hương, nhưng với tình huống hiện tại thì, xem ra kế hoạch có biến rồi!

Đương nhiên nếu Forein Clark mà biết Tiêu Bách là một ‘phi nhân loại’ thì chắc gã còn mất ăn mất ngủ nữa.

Bên ngoài trời ngày càng khuya, Forein Clark cũng không suy sụp tinh thần được bao lâu, có thể là do đã đi đường nhiều ngày, vất vả lắm mới được nằm nệm  cho nên gã cũng rất nhanh thiếp đi.

Khi ý thức đang  mơ hồ, Forein Clark dường như nghe tiếng động rất khẽ từ cửa sổ bên kia, trong lòng căng thẳng, Forein Clark đầu tiên là tỉnh táo lại. Có vẻ như lính đánh thuê ngoài cửa không phát hiện thấy biến cố, Forein Clark cũng không còn thời gian để kêu thét vì một bóng đen kì quái đang bò trên trần nhà, sau đó nhảy xuống.

Dường như theo phản xạ có điều kiện nhảy xuống giường, Forein Clark bình tĩnh, ánh mắt sắc bén: “Ai đó?”

Bóng đen trên giường nhúc nhích một chút, chợt chầm chậm ngẩng đầu, hốc mắt đen kịt lóe ra ánh sáng khiến người khác sởn gai ốc, nhìn chằm chằm vào Forein Clark

Vô thức lùi lại một bước, Forein Clark cảnh giác nhìn chằm chằm bộ xương đột nhiên nhảy ra này, tay ẩn dưới tay áo đã âm thầm sờ lên nhẫn ma pháp.

Vì thông thường, các ma pháp cấp cao đều cần thời gian đọc ma chú nên ma pháp sư một khi đã bị kẻ địch tiếp cận là vô cùng nguy hiểm. Cũng vì vậy, Forein Clark mới hao tâm chế tạo riêng cho mình mấy cái nhẫn ma pháp có thể bạo phát ma pháp công kích tức thời trong lúc nguy nan.

Giống như không thấy động tác lén lút của Forein Clark, bộ xương kia cử động hàm dưới, phát ra mấy tiếng cạc cạc quái dị, sau đó vừa tiến sát tới Forein Clark, vừa vờ như khóc lóc rên la kêu: “Trả mạng cho ta!”

Thấy vẻ mặt được che phân nửa dưới lớp áo choàng của bộ xương, toàn bộ cơ mặt của Forein Clark đều không thể tự chủ mà căng ra. Gã thật không biết những thủ vệ bên ngoài làm sao để kiếm sống trong khi không thấy một bóng người xông tới đây. Có điều Forein Clark không biết, Tiêu Bách từ lúc tới đây đã đánh bất tỉnh hết thủ vệ bên ngoài.

Thấy sinh vật vong linh kinh tởm đang lết cái áo choàng cũ nát, dốc sức tiếp cận mình, Forein Clark không kiềm được cảm xúc cuộn trào trong lòng, khua tay quát: “Đi chết đi!”

Chiếc nhẫn ma pháp trong tay bỗng phát ra ánh sáng lục sáng chói, là một ma pháp cao cấp hệ phong- gió cuốn mây tan!

Tuy loại ma pháp công kích như thế không nên phóng thích trong phòng, nhưng bây giờ Forein Clark đâu còn để tâm tới việc khu vực xung quanh sẽ bị mình tàn phá ra sao. Vì có câu ‘kẻ đến không thiện, kẻ thiện thì không đến’, bộ xương này đã có thể tới phòng gã không một tiếng động thì chắc hẳn không hề đơn giản. Cho nên, lúc này Forein Clark cũng không khách khí, thẳng tay dùng ma pháp mạnh nhất để chiêu đãi kẻ này.

Tiêu Bách cử động hàm lên xuống cạc cạc, tay xương nhanh như chớp chộp Phì Điền kẹp dưới nách ra cản trước người.

Gian phòng trong giây lát  bị ánh sáng lục bao phủ, Forein Clark bố trí phòng ngự quanh mình, tránh để ánh sáng thương tổn nên phải nhắm mắt lại. Đáng tiếc sau một lúc lâu, khi ánh sáng từ từ biến mất, tiếng nổ ầm đáng lẽ phải phát ra theo dự kiến lại không hề vang lên.

Forein Clark vô thức mở mắt, bất thình lình lại bị khuôn mặt phóng to trước mắt của bộ xương dọa sợ tới xanh mặt.

Vốn chả trông mong Forein Clark có phản ứng gì, Tiêu Bách liền lên gối vào bụng  Forein Clark, thừa lúc hắn đang đau đến thét lên, tay xương liền thu lại rồi lập tức kề tới cổ Forein Clark, ấn đè hắn lên vách tường: “Trả mạng cho ta!”

Lá phổi mềm yếu bị va đập bên trong, Forein Clark đau tới nỗi trán đổ đầy mồ hôi lạnh, hơn nữa còn có bàn tay gông cùm chí mạng trên cổ. Mới bị Tiêu Bách đánh vài cú mà Forein Clark giống như đã mất nửa cái mạng, gã há to miệng, khó khăn phát ra tiếng: “Ta, ta…giết ngươi…hồi nào?!”

“Ngươi còn dám ngụy biện!” vừa nói vừa đánh một quyền lên cằm Forein Clark, Forein Clark ngữ điệu kịch liệt như người bị giết cha giết mẹ, nói: “Thanh hắc kiếm kia chính là mạng của ta. Ngươi cầm nó khác gì cầm mạng của ta. Ông đây không tìm ngươi đòi mạng thì tìm ai.”

Khỏi phải nghi ngờ, tuy lấy lại hắc kiếm chính là mục đích tối nay của Tiêu Bách nhưng bây giờ hắn cũng đang mượn cái cớ này để trả thù.

Forein Clark đáng thương đâu còn giữ được bình tĩnh như trước, bị kẻ khác bóp cổ, hít thở không thông thì thôi đi, còn bị Tiêu Bách đánh như thế, đau tới nỗi chẳng còn sức lực, mém chút nữa đã cắn vào lưỡi mình: “Thứ đó, thứ đó không…không phải do ta…lấy.” trong lòng tuy hận không thể giết được bộ xương này nhưng tiếc là cơ hội công kích ban đầu đã mất rồi, trong khi ma pháp của Forein Clark vốn chả là gì so với những đòn đánh hiểm độc phục thù của Tiêu Bách.

“Nói bậy, thanh hắc kiếm rõ ràng ở trên người ngươi!” Tiêu Bách âm độc cãi lại, bóp lấy cổ hắn lắc mạnh, tên khốn này đã chết tới nơi còn chưa chịu khai thông tin về bảo bối của hắn, muốn tìm đánh à.

“Không phải…không phải…” cái ót lại bị đập vào tường lần nữa, đau đớn kích thích lên lão, Forein Clark bị lắc mém chút nữa là thăng thiên luôn: “…Là Di..ferra, thằng nhóc đó…thằng nhóc đó cho ta, cho ta!”

Tay xương trên cổ buông lỏng, Tiêu Bách nhìn gã đàn ông đang há mồm thở dốc, cười quái dị nói: “Ta không cần biết ai đưa cho người, tóm lại là thứ này giờ là của ngươi đúng không.”

Forein Clark đang khom nửa người ôm cổ, vội vàng gật đầu, sau đó cởi một cái nhẫn không gian trên tay ra. Nếu không làm thế, gã thật sự sợ bộ xương kia sẽ thẳng tay vặn gãy cổ mình. Tuy bảo bối quan trọng nhưng so với mạng mình mà nói thì gã cũng chỉ có thể nghiến răng bỏ đi, dù sao giữ được núi xanh thì cũng không lo không có củi đốt!

Hắc thạch kiếm đúng là hàng thật, sau khi được lấy ra thì tỏa ra ánh sáng đen huyền khiến Tiêu Bách mất một hồi mới trấn định cảm xúc được. Cầm hắc kiếm bỏ vào nhẫn ma pháp của mình, Tiêu Bách ngẩng đầu nhìn Forein Clark, thấy đối phương đã giơ tay về phía mình, mặt cười nham hiểm.

Tiêu Bách nghiêng đầu, cười khanh khách. Một giây, hai giây, ba giây…rốt cuộc Forein Clark đã hết duy trì được nụ cười trên mặt rồi: “Ngươi, ngươi đã làm gì với ta?!”

“Muốn sử dụng ma pháp ư?” Tiêu Bách ma quái hỏi môt câu, vỗ vỗ gương mặt đăng liên tục đổi sắc của Forein Clark, bỗng lại thúc gối lên bụng gã.

Forein Clark chưa bao giờ bị hành hạ như thế, nhất thời bị đau ngã xuống sàn, trán đã ướt đẫm mồ hôi.

Tiêu Bách dẫm chân lên tay gã, giọng bỗng lạnh xuống: “Nói thật là ở phương diện nào đó, nhà ngươi rất giống ta. Nếu ngươi mà biết ngoan ngoãn thì ta còn rất thích nữa đấy. Nhưng ngươi lại quá sai lầm khi dám giở trò với ta!”

“Ngươi, ngươi rốt cuộc…” hai chữ “là ai” sau cùng lại chần chờ không ra khỏi miệng vì Forein Clark đã thấy Phì Điền đang đứng lên trên sàn, lén leo lên vai đối phương.

Sao lại có thể?!

Trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ, Forein Clark kinh hãi, nhất thời ngây dại.

Không thèm để ý tới sự khác thường của Forein Clark, vừa nghĩ tới Thew đau đớn co ro trên giường thì lòng Tiêu Bách lại bắt đầu cháy lên cảm xúc hung bạo.

Hắn nắm tóc Forein Clark kéo đầu gã lên, nhìn từ trên xuống, cười lạnh nói: “Yên tâm, ta tạm thời không muốn giết ngươi. Nhưng…việc khóa ma pháp của ngươi chỉ là màn phụ thôi, ta sẽ hạ một lời nguyền cực khoái lên người ngươi…” lời còn chưa dứt, tay xương đã bắt đầu ép một luồn khí đen vào người Forein Clark

Cơ thể bỗng co giật, Forein Clark muốn giãy dụa nhưng lại không có sức, ngồi phịch trên sàn đến tận lúc cuối cùng, tù từ mất đi ý thức. Tiêu Bách trong chớp mắt đã ấn một ma pháp hắc ám lên người gã, ác độc nổi lên cùng lúc với tâm tình cao ngạo của gã.

Thế cho nên nhiều năm về sau, khi gặp lại Tiêu Bách, phản ứng đầu tiên của Forein Clark là né đi đường vòng….

Thân thể được bóng tối trong hành lang bao phủ, Tiêu Bách thản nhiên nhìn Mialyse lo lắng đập cửa phòng Forein Clark. Do sớm đã cảm nhận thấy Mialyse đang tới gần nên hắn mới rời đi đúng lúc như vậy.

Vỗ vỗ đầu Phì Điền trên vai, Tiêu Bách quay người yên lặng đi tới nơi khác. Thật ra, Tiêu Bách cũng không phải kẻ hiếu sát, ngoại trừ trường hợp buộc phải giết người diệt khẩu ra, hắn cảm thấy việc gieo rắc thương tổn vào tâm lí kẻ bị hại mới là sự giày vò khắt cốt ghi xương nhất.

Dĩ nhiên Tiêu Bách sẽ không nhận là do mình biến thái đâu, vì hắn vẫn luôn tin là do mình vẫn còn chút lòng nhân từ mà!

Diferra từ lúc đi theo Tiêu Bách đã không được ngủ an ổn, chỉ một chút động tĩnh nhỏ bên ngoài cũng đủ khiến cậu tỉnh ngay.

Tiếng la lớn của Mialyse bên ngoài rất bất thường. Diferra đang muốn xuống giường đi xem xem có chuyện gì rồi nhưng chân lại như bị thứ gì giữ lại, ngây người không thể cử động.

Trong lòng kinh hoảng, Diferra lập tức ngồi dậy, khuôn mặt bộ dưng bỗng hiện ra, phóng đại trước mắt. Giống như theo bản năng, Diferra mở miệng định thét to. Nhưng Tiêu Bách cũng không vừa, hắn nhanh chóng bóp cổ đối phương, ngắt hẳn tiếng la từ trong bụng.

“Lục hoàng tử điện hạ, ta đã dung túng cho ngươi lâu lắm rồi nhưng ngươi lại chẳng biết thân biết phận, mơ tưởng tới con cọp con Thew kia. Chậc, làm sao bây giờ ta, bây giờ ta muốn giết ngươi quá.” Cốt chưởng không nới lỏng chút nào, Tiêu Bách cười cực kì nham hiểm.

Diferra tuy bị bóp cổ nhưng vẫn có thể sâu sắc cảm nhận được sát ý lạnh lẽo của Tiêu Bách. Cậu khủng hoảng trợn to mắt, liều mạng lắc đầu, sắc mặt đỏ bừng.

“Sao hả? Có điều muốn nói ư?: Tiêu Bách liếc Diferra phía dưới nhưng vẫn không hề buông tay.

Phổi chỉ hít được chút không khí, đầu náo loạn suy nghĩ. Diferra nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì từ bộ xương phía trên, nỗi sợ hãi cái chết đang bao trùm lấy cậu.

Cổ họng bị bóp chặt khiến cậu vốn không thể nói chuyện, càng ngạt thở càng khiến đầu óc cậu thêm tỉnh táo-bộ xương này hoàn toàn không nói đùa!

Từ trước đến nay, Diferra không ngờ có ngày Tiêu Bách sẽ thực sự ra tay, cậu vẫn tưởng rằng chỉ cần mình còn nắm manh mối quan trọng của hắn thì hắn sẽ không dám làm gì mình. Nhưng, bây giờ Diferra mới hiểu, cậu sai rồi, hơn nữa còn sai rất nghiêm trọng!

Hổ dữ không ra oai không phải vì nó kiêng dè mà là vì nó thấy chưa đến lúc. Nhưng một khi đã bị chạm vào chỗ mấu chốt thì sẽ chẳng còn gì có thể ngăn cản sự phẫn nộ của hổ dữ!

“…Đừng” khuôn mặt xinh đẹp cố gắng gào cứu vùng lên, Diferra không muốn chết, cậu vẫn không muốn chết!

Hơi bất ngờ với sự giãy dụa của Diferra, cái tay xương đang bóp chặt cổ cậu cũng nới lỏng chút, tuy vẫn giữ trên cổ nhưng cũng để Diferra có cơ hội được thở: “Không muốn chết ư?”

Diferra kinh hãi liên tục gật đầu, cậu bây giờ đã sợ tới mức đầu óc trống rỗng rồi.

Tiếng ầm ĩ ngoài cửa ngày càng to hơn, dường như sự việc của Forein Clark đã kinh động tới quán trọ, xuyên qua khe cửa còn thấy được chút ánh lửa. Nhưng sự ồn ào bên ngoài chẳng thể ảnh hưởng tới bầu không khí căng thẳng bên trong…

“Thế thì ngươi phải cho ta thấy chút thành ý gì đó chứ?” Tiêu Bách tùy tiện hỏi, tay xương lại vuốt ve lên động mạch ở cổ Diferra.

Diferra cứng người nhắm mắt lại, miệng run rẩy hé ra một chút, giờ mới thấp thỏm nói: “Viên đá ngọc lục bảo trên dây chuyền trong tay ông, manh mối ở trên sợi dây chuyền đó. Ông chỉ cần lấy viên đá ra là có thể thấy trên đó có khắc một ma pháp trận nhỏ. Theo lời bà ta nói thì chỉ có cách đưa vào đó hắc ám ma lực mới có thể mở ma pháp trận kia ra, sau đó thế nào thì ta cũng không rõ, nhưng manh mối có lẽ ở trong đó…”

U hỏa trong hốc mắt Tiêu Bách chợt nháy lên, thật không hổ là đồ đệ của hắn, giấu đồ cũng có thể giấu kĩ đến vậy. Có điều để thử nghiệm thằng nhóc này có nói thật hay không, Tiêu Bách nghĩ chốc nữa mình nên lấy ra xem thử xem.

“Ông, ông có thể…tha, tha cho ta chứ” thấy Tiêu Bách im lặng, Diferra cắn môi dưới, trong lòng thấp thỏm bất an.

Nghe thấy thế, Tiêu Bách hồi thần lại, hắn nhìn xuống thiếu niên dưới người này, âm trầm cười thành tiếng: “Ngươi biết nhiều bí mật của ta như vậy thì ngươi thấy ta có thể bỏ qua cho ngươi không?”

Trong giây lát, mặt Diferra xanh không còn giọt máu. Tiêu Bách chậm rãi giơ một tay lên, vừa ra ma pháp vừa mỉm cười nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không lưu lại thân xác của ngươi. Ta sẽ cho ngươi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này…”

“A!”

Cộc cộc cộc-trong tiếng bước chân hỗn loạn, cửa phòng bị gõ vang, thấy không ai trả lời, có người mắng vài câu rồi một cước đạp tung cửa phòng.

Ánh trăng xuyên qua khe rèm, soi lên khuôn mặt trắng bệch của người thiếu niên trên giường. Steve nhìn quanh căn phòng tối om một chút, thấy không có gì khả nghi mới nhìn qua Diferra còn đang kinh hoảng chưa định thần lại: “Lục hoàng tử, ngài không sao chứ?”

“Không, không sao…” Diferra như người nói mớ thì thào trả lời, cái gối dưới đầu đã bị mồ hôi thấm ướt.

“Nhưng trông ngài có vẻ…” Steve có chút lưỡng lự.

“Ta chỉ gặp ác mộng thôi.” Trả lời cho có, Diferra đưa tay trái lên che tầm mắt. Tay phải của cậu ta đã bị gãy xương, trong đầu còn vang vọng lời Tiêu Bách lưu lại trước khi đi.

“Ta biết ngươi thích Thew, cho nên ta tạm thời sẽ giữ mạng ngươi lại. Sau khi ta rời khỏi, ngươi nhất định phải chiếu cố nó thật tốt. Bằng không, lần sau để ta gặp lại, ta sẽ băm vằm nhà ngươi…”

Đứng ở trong góc đường tối, nhìn quán trọ được đèn đuốc thắp sáng khắp nơi. Tiêu Bách vỗ vỗ Phì Điền, kêu nó đem nhẫn không gian chứa hắc tinh kiếm mang tới đăt vào tay Thew.

Phì Điền nhanh chóng mang cái nhẫn đi, Tiêu Bách chậm rãi dạo bước trong ngõ hẻm, trên cánh tay xương chỉ còn chiếc nhẫn vàng cướp từ Thew hồi trước. Lí do không để Phì Điền mang thứ này về cho Thew luôn có lẽ là vì nghĩ rằng, thứ này ở bên cạnh người kia sẽ mang tới nhiều phiền toái…

Tuy Tiêu Bách không thừa nhận rằng mình đang quan tâm Thew, nhưng…ngoảnh đầu nhìn quán trọ, Tiêu Bách bỗng lại chút chút không nỡ bỏ lại tên nhóc kia.

Nhưng Tiêu Bách cũng không thể nào trở lại, bởi vì hắn hiện tại đã không biết làm sao để đối mặt với con sói con kia rồi, hơn nữa Thew khi tỉnh lại chắc chắn sẽ lấy đao đi chém mình…

Vừa nghĩ tới cảnh tượng như thế, Tiêu Bách lại đau đầu. Hắn cảm thấy mình cần đi khỏi để ổn định tâm tình.

Hết chương 47


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.