Cuộc Sống Bình Thản Của Bộ Xương Khô Quái Đản

Chương 46




Mặt trời dần ngả về tây chiếu lên cửa sổ làm trong phòng có chút mờ tối, Tiêu Bách vừa cáu kỉnh nắm tóc vừa lấy tay đấm vào tường. Chết tiệt, cơ thể hắn bây giờ phản ứng kịch liệt thật giống như … một con mãnh thú quanh năm bị nhốt ở trong lồng, liên tục gào thét muốn chạy trốn khỏi gông cùm xiềng xích mà lao ra…

Tiếu bách đầu đầy mồ hôi cắn chặt răng, hắn cảm thấy tự chủ của mình đang dần tan vỡ, cho dù trong đầu rất muốn áp chế loại xung động này nhưng bản năng và khát vọng trong cơ thể từng chút một xâm chiếm lý trí của hắn.

Đáng hận, sao cái tên người hầu kia vẫn còn chưa đưa nữ nhân đến. Bây giờ đến một phút đồng hồ Tiêu Bách cũng không chờ nổi, hắn hung hăng nện một quyền lên vách tường. Ngay khi Tiêu Bách suy tính có nên hay không trước tiên giải quyết một chút, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân đi đến.

Tiêu bách chấn động, sau đó lập tức xông lên kéo cửa phòng ra. Hắn còn tưởng rằng tên người hầu kia đã dẫn người trở về, nhưng khi thấy người gõ cửa là Thew thì Tiêu Bách thống khổ thốt lên: “Tại sao lại là mi!”

Thew nghi ngờ đánh giá Tiêu Bách khi thấy người kia chỉ quấn một cái khăn tắm quanh hông, vẻ mặt có chút quỷ dị: “Ông sao lại thành ra như vậy?”

“Tự quản chuyện của mi đi!” Tâm tình của Tiêu Bách lúc này hỏng bét, căm hận bỏ lại một câu, rồi đóng cửa.

Thew lập tức giữ lại cánh cửa, ánh mắt bén nhọn nhìn người kia: “Ông rốt cuộc làm sao vậy?”  Nếu không phải là bởi vì lo lắng khi vừa rồi cách một bức tường nghe thấy tiếng đấm tường liên tục thì Thew cũng lười quản.

Mà lúc này thấy người kia toàn thân hiện lên một màu đỏ ửng không bình thường thì trực giác của Thew đã chắc chắn xảy ra chuyện, chết tiệt, thế mà bây giờ tên kia còn không muốn để ý tới hắn!

“Để tôi đi vào!” Thấy Tiêu Bách không ngừng muốn đem cậu đẩy ra ngoài cửa, Thew vô cùng tức giận, cậu một chân để ở cửa phòng, tay túm lấy bàn tay đang đặt ở cửa của Tiêu Bách.

Tiêu Bách ngay lập tức như chạm phải mìn mà nhảy dựng lên, gầm một tiếng: “Đừng đụng vào ta!” Cơ thể hắn bây giờ đang vô cùng nhạy cảm, chỉ cần bị chạm như vậy thôi mà dục vọng cũng bốc lên như muốn thiêu đốt hắn, thầm nghĩ càng muốn được chạm nhiều hơn.

Bị phản ứng của Tiêu Bách dọa sợ, nhưng Thew vẫn không có buông tay, ngược lại càng nắm chặt hơn: “Cơ thể của ông tại sao lại trở nên nóng như vậy!”

Tiêu Bách mím chặt môi, sắc mặt đỏ lên, hắn không trả lời, mà trực tiếp kéo cái con sói không nghe lời kia vào, sau đó một cước đạp cửa phòng, đè Thew lên cửa.

Thew nhất thời trợn tròn cặp mắt, nhìn Tiêu Bách đang tiến lại gần, lời nói trong phút chốc đều bị nghẹn lại nơi yết hầu: “Ông…”

“Mi không phải muốn biết đã xảy ra chuyện gì sao!”  Trực tiếp chặn lại lời nói của đối phương, tiếu bách ồ ồ thở hổn hển, gắt gao nhìn lên người Thew, cố định người kia dưới hai tay của mình.

Cảm thấy nhiệt độ cơ thể của đối phương vô cùng cao, Thew mặt hồng lên, bỗng không biết nói gì. Giống như nghĩ còn chưa đủ, Tiêu Bách kéo tay của Thew  đến nơi phía dưới của mình, sau đó khẽ nhếch môi kề sát bên tai đối phương, nhẹ nhàng phun ra một tiếng nói trầm thấp: “Đây là đáp án…”

Tay bị Tiêu Bách nắm lấy đưa đến nơi mà Thew không dám tưởng tượng đến, dù cho cách khăn tắm, cậu cũng có thể cảm nhận được vật cực nóng kia đang vô cùng muốn phát động. Cổ họng thoáng cái trở nên khô khốc, Thew cảm thấy tim của mình đang đập điên cuồng.

Mặt của Tiêu Bách cọ vào gáy của Thew, cơ thể lành lạnh của đối phương làm cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Điều này giống như thuốc phiện đối với hắn, làm cho hắn càng lúc càng gấp, càng lúc càng muốn nhiều hơn nữa,…

Bàn tay vội vàng kéo vạt áo vướng víu của Thew lên, Tiêu Bách bây giờ không còn thời gian để tự hỏi rốt cuộc bây giờ mình đang làm cái gì, hắn chỉ tuân theo bản năng và khát vọng mà hành động.

Cổ áo bị cưỡng ép xé xuống, tay của Thew vội vàng nắm lấy cái tay đang càng ngày càng nháo loạn của Tiêu Bách, cậu bây giờ đã nhận ra sự khác thường, không chỉ có mỗi Tiêu Bách bất thường mà đến chính cậu cũng bắt đầu trở nên không bình thường…

Đầu óc có chút rối loạn, nhưng Thew biết mình nhất định phải ngăn cản tất cả những chuyện này lại, nếu không, cậu thật không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Thew chống cự làm cho Tiêu Bách có chút khó chịu. Không chút suy nghĩ, Tiêu Bách há mồm cắn đôi môi của Thew, sau đó thừa dịp đối phương đang bị đau, hắn bá đạo đưa đầu lưỡi đi vào.

Khoang miệng bị một dị vật xâm lấn làm cho đầu óc Thew trong khoảnh khắc trở nên trống rỗng, cậu nắm chặt lấy vai Tiêu Bách, móng tay hầu như đâm sâu vào da thịt đối phương.

Không cho Thew có thởi gian để kịp hồi thần, Tiêu Bách áp Thew lên trên cửa, đầu lưỡi khiêu khích quét một vòng trong khoang miệng, sau đó quấn lấy đầu lưỡi đang tránh né của Thew vừa mút vừa cắn.

Toàn thân Thew đều không tự chủ được mà run rẩy, khoang miệng bị khiêu khích đến mức không thể khép lại, một sợi tơ bạc tràn ra từ khóe miệng chặt chẽ nối liền hai đôi môi. Cho tới bây giờ Thew vẫn chưa bao giờ trải qua một nụ hôn sâu và kịch liệt đến vậy, cho nên cậu bây giờ hầu như đã chìm vào trong sự nhiệt liệt ấy của Tiêu Bách. Tuy rằng cậu biết rõ chỉ cần phản kháng thì Tiêu Bách căn bản sẽ không có cơ hội tiếp tục. Thế nhưng…

Thế nhưng Thew cũng không rõ tình huống bây giờ có phải là sai lầm hay không, cậu bây giờ có chút thích cảm giác bị Tiêu Bách ôm. Thậm chí, là bị một người cũng là nam nhân như mình tùy tiện hôn, cũng không xuất hiện cảm giác ghét bỏ.

Trong lòng tràn đầy một loại cảm giác, một loại mà làm thế nào cũng có thể cảm nhận được những cái đụng chạm mãnh liệt của đối phương, ngọt ngào ngấm đến tận tim, không thể nào có thể tự kiềm chế!

Ngay lúc hai người sắp củi khô lửa bốc(*), ngoài cửa chợt vang lên tiếng đập cửa cốc cốc.

(*)Củi khô lửa bốc: xxx

Đôi mắt mơ màng của Tiêu Bách liền sáng rõ, đầu óc giống như bị dội nước lạnh làm tỉnh, hắn vội vã đẩy Thew lui về phía sau mấy bước, giống như không dám tin nhìn Thew bị hôn đến mức đôi môi sưng đỏ.

Bên trong phòng nháy mắt liền căng thẳng, ngoại trừ hai người đang ồ ồ thở dốc ra thì chỉ còn lại tên người hầu đang ở ngoài cửa nói với giọng dè dặt: “Tiên sinh, người ngài muốn đã dẫn tới.”

Tiêu Bách tạm thời tỉnh táo một chút: “Vào đi, cửa không có khóa.” Dứt lời, hắn có chút khó chịu mà tựa lên tường, lấy tay vén tóc đang cản trở tầm nhìn của hắn. Trong lòng vẫn như cũ có chút hoang mang, nhưng Tiêu Bách cũng không biết vừa rồi bị cái gì kích thích mà lại đối với tên sói con cũng là nam nhân nổi lên sắc tâm….

Cửa bị mở ra, Thew đi sang bên cạnh, cậu không biết lúc này bị cái tên người hầu kia đột nhiên cắt ngang là chuyện tốt hay xấu, chỉ là trong lòng giống như có cái gì đó vẫn chưa biến mất. Cho tới khi chứng kiến cái tên người hầu kia mang theo một nữ nhân kiều diễm đứng ở cửa, thì trong lòng cậu bỗng nổi lên một chút sát ý.

Người hầu thấy cạnh cửa có thêm một người thì có chút kinh ngạc, thế nhưng hắn cũng thông mình không có hỏi nhiều, chỉ hướng Tiêu Bách gật đầu một cái rồi đẩy nữ nhân kia vào.

Tiêu Bách không có liếc mắt nhìn đến nữ nhân bị đẩy vào kia, ngược lại hắn vẫn như cũ nhìn về phía Thew đang đứng bất động ở cửa: “Làm phiền mi đi ra ngoài một chút.” Mãnh thú trong cơ thể vẫn chưa được thả ra kia lại bắt đầu kêu gào, hắn hiện tại phải nhanh chóng phát tiết.

Thế nhưng Thew lại không hề có phản ứng, nhiệt độ toàn thân trong chốc lát tụt xuống âm độ, ánh mắt cậu lạnh lùng giống như mùa đông khắc nghiệt nhất, chằm chằm nhìn thẳng vào Tiêu Bách.

Không biết nói thêm gì, Tiêu Bách có chút xấu hổ, hai người ở bên kia giằng co, mà nữ nhân đang bị lạnh nhạt ở bên này vừa liếc mắt một cái, đã lắc lư thân hình mềm mại như rắn của mình tiến về phía Tiêu Bách, dự định nhanh chóng làm cho người thiếu niên kia biết khó mà lui.

Nhưng còn chưa chờ đến lúc nàng tiếp cận được Tiêu Bách, một thanh chủy thủ mang theo đấu khí hoàng kim như sét đánh mà đâm vào bắp chân nàng.

“A_” nữ nhân nằm rạp ra đất hét lên một tiếng.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của Tiêu Bách, Thew chậm rãi tiến đến, nắm lấy tóc nữ nhân kia, kéo ra ngoài. Nữ nhân kia kêu lên sợ hãi, suy yếu phản kháng, Thew không chút lưu tình mà đá một phát vào bụng của nàng, sau đó kéo cửa phòng ra, kéo nữ nhân đang đau đến cuộn người lại vứt ra ngoài cửa, vứt đến dưới chân của tên người hầu đang đứng đờ ra.

Rầm một tiếng, cửa bị đóng!

Tiêu Bách đỡ cái trán đang nhói đau, có chút bất lực nói: “Mi có biết mi đang làm gì hay không?”

“ Tôi ghét con mụ kia! »

Dùng câu đơn giản nhất để giải thích hành vi của mình, Thew nhìn về phía Tiêu Bách, ánh mắt của người kia đang che dấu thứ gì đó.

« Đầu óc mi có bệnh à ? » Đối với việc cố tình gây sự của Thew, gân xanh trên trán của Thew mơ hồ hiện ra : « Ông hiện tại không muốn nhìn thấy mi, mi mau cút ra ngoài cho ông. » Hắn hiện tại đều sắp không nén được nội tâm đang kêu gào, tên sói con này đúng là muốn hắn kiềm chế mà chết mà !

« Tôi đi ra, thì ông sẽ tiếp tục tìm nữ nhân có đúng hay không ? » Thanh âm bình tĩnh không hiện ra chút dao động nào, nhưng Tiêu Bách lại có thể lờ mờ cảm nhận được cuồng phong được dấu  sau khuôn mặt lạnh băng kia.

« Chết tiệt, ta chơi nữ nhân thì có liên quan đến mi sao ! » Tiêu Bách rốt cuộc nổi giận, hắn tiến lên vài bước kéo vạt áo Thew ra, giận dữ hét : « Tình huống bây giờ của ông mi không phải đã biết rồi sao, ông sao có thể cứ vậy mà nhịn xuống, ông đây đang rất muốn giết người ! »

« Nhưng những nữ nhân kia… Tôi cũng có thể giúp ông ! » Trong mắt hiện ra một tia bướng bỉnh.

Kỳ thực, làm sao mà Thew không rõ tình huống của Tiêu Bách, thế nhưng nghĩ đến nếu như người này vừa đối với hắn như vậy, lại quay qua một nữ nhân khác. Nghĩ đến điều đó, Thew không nhịn được sự hung ác trong lòng. Không thể chịu được, thật sự không thể nào chịu được…

Không biết bắt đầu từ lúc nào mà Tiêu Bách ở trong mắt hắn đã là một người quan trọng đến mức không ai có thể thay thế. Mà người như vậy, chỉ có thể là của một mình Thew, giống như trước đây khi cậu bị thương, hắn tỉ mỉ băng bó vết thương, trong lúc cậu bị bệnh, hắn ở bên cạnh quan tâm cậu, trong lúc chuyền thụ ma pháp, hắn kiên nhẫn từng chút một giảng giải…

Mặc kệ là dưới tình huống nào thì người kia đều ở bên cạnh mình, người như vậy, Thew tuyệt đối không cho phép để cho những người khác chiếm mất !

« Mi giúp ta ? » Giống như nghe được một câu chuyện nực cười, Tiêu Bách kéo Thew lên giường, vẻ mặt vô cùng nham hiểm : « Mi lấy cái gì ra giúp ta, dùng cơ thể của mi ? »

Thew không cam lòng trừng mắt nhìn Tiêu Bách : « Tôi có thể dùng tay giúp ông ! »

« Tay, mi nghĩ chỉ cần dùng tay là có thể thỏa mãn ta! » Tiêu Bách cười nhạt, tên sói con cái gì cũng không hiểu này, còn có thể nói ra câu nực cười này. Quả nhiên là, muốn người khác phát rồ mà !

« Ông muốn làm cái gì ! » Thấy Tiêu Bách càng ngày càng sát vào người mình, tay không an phận vuốt nơi đáng thẹn của cậu, sắc mặt Thew phút chốc đỏ lên.

« Làm cái gì, ta ngày hôm nay sẽ dạy cho mi một khóa học tốt nhất ! » Một nụ cười giễu hiện ra, tay Tiêu Bách giật vạt áo của Thew, sau đó sờ lên cơ thể cường tráng. Ngoài ý muốn, tuy rằng chưa bao giờ làm với nam nhân, nhưng vuốt cơ thể cân xứng giống như mình, Tiêu Bách thế nhưng không cảm thấy chán ghét như đã tưởng tượng.

Đương nhiên, đối với lần này Tiêu Bách cũng không có suy nghĩ nhiều, bàn tay của hắn vuốt ve trước ngực Thew, sau đó nắm lấy một bên đậu đỏ của đối phương, chậm rãi xoa nắn.

Thew hít vào một hơi, kích thích khác thường làm cho cậu em của cậu hơi căng lên. Cậu vội vàng nắm lấy cái tay đang quấy phá trên ngực mình, thanh âm gấp gáp : « Không nên ! »

« Mi thật đúng là khẩu thị tâm phi(**), rõ ràng ở đây đều đã dựng lên. » Thưởng thức xxx của Thew, thấy khuôn mặt đối phương đỏ lên đến mức có thể so với máu, Tiêu Bách cười nhạo nhưng cũng không kìm được mà hôn lên đôi môi đang sưng đỏ của người kia.

(**)Khẩu thị tâm phi: Không nói lời thật lòng

« Ô… » Chưa từng trải qua kích thích đến mức ấy, Thew muốn cự tuyệt, thế nhưng thân thể lại không nghe theo ý chí, đã nổi lên phản ứng.

Một tay dùng lực mạnh vuốt ve thân thể bên duới, tay kia thì lại không ngừng đụng chạm xxx đối phương, Tiêu bách hôn môi Thew, sau đó đến hầu kết, rồi đến xương quai xanh, rồi cuối cùng chuyển đến trước ngực.

Sớm đã ý loạn tình mê(***), Thew cảm giác được hạt đậu nhỏ của mình đang bị Tiêu Bách ngậm lấy, một dòng điện từ cột sống xông đến ót, cậu chỉ cảm thấy trong đầu lóe lên một tia sáng, xxx bị Tiêu Bách cầm liền run rẩy, sau đó mềm nhũn.

(***) Ý loạn tình mê: Mê man, đắm chìm vào trong dục vọng(đặc biệt ở đây là xxx)

Tiêu Bách ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt vừa Thew vừa mới qua cơn sóng triều, cúi đầu cười nói : « Mi quả thật vẫn còn quá ngây ngô, như vậy, hiện tại giờ đến phiên ta… » Dứt lời, hắn thừa dịp Thew vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần, tay liền gạt phăng quần đối phương. Tuy rằng trước đến giờ vẫn còn chưa có làm qua, nhưng đã sống mấy trăm năm, chút lý luận này thì hắn vẫn hiểu !

So với Tiêu Bách thì Thew hoàn toàn không biết một tí gì, cảm thấy bên dưới có chút mát, cậu kinh hoàng nói : « … Tôi nói rồi, tôi lấy tay giúp ông ! »

« Đừng có giỡn, mi cho là nam nhân cùng nam nhân trong lúc đó chỉ có thể dùng tay để giải quyết ! » Ngăn chặn hai tay đang giãy dụa của Thew, Tiêu Bách giận tái mặt, âm ngoan nói.

« Buông ! » Cách khăn tắm cũng có thể cảm nhận được cái đấy của người kia đang dựng thẳng, Thew cuối cùng cũng ý thức được ý nghĩ ngây thơ của mình so với nam nhân trước mắt này hoàn toàn là hai đẳng cấp khác nhau.

Tiêu Bách không để ý đến tới cậu, kéo khăn tắm ở thắt lưng xuống. Một tay nắm lấy tay Thew, tay kia nắm lấy cái chân đang muốn rụt lại của đối phương.

Nhưng không ngờ Thew còn đang trong tình trạng bị kìm hãm bỗng dùng sức uốn người, dưới trạng thái không phòng bị, kìm hãm của Tiêu Bách bị phá giải. Thew trong giờ phút này không chút suy nghĩ, lập tức nhảy xuống giường chạy trốn.

Sau khi bị công kích, lửa giận của Tiêu Bách được khơi dậy liền nhất quyết không bỏ qua cho Thew, hắn nhào qua áp Thew xuống dưới đất.

Hai cơ thể nặng nề rơi bịch lên sàn nhà, hai người đều đau đến mức phải rên lên.

Tiêu Bách bây giờ cả lửa giận và dục hỏa đều đã đến mức cực hạn, mãnh thú đang bị nhốt trong cơ thể cuối cùng vì sự phản kháng của Thew mà cuối cùng đã lao ra.

Căn bản cú ngã này đối với hắn không là gì, Tiêu Bách thấy tên sói con bị mình áp dưới thân, hắn không còn suy nghĩ gì nữa, ra sức xé nốt những phần quần áo còn sót lại trên người Thew, sau đó đặt xxx của mình trước phía sau của đối phương.

Cảm giác được vật cực nóng của Tiêu Bách, tất cả những mơ màng trước đó nhanh chóng tan thành mây khói, khuôn mặt Thew biến sắc, cậu rất nhanh đã hiểu được ý đồ của đối phương.

Nhưng Thew làm sao có thể đơn giản cứ vậy mà tuân theo, cậu xoay người, dùng chân quét ngã đối phương rồi nhanh chóng ngồi lên trên người ai kia. Tuy rằng kinh nghiệm ở phương diện này vô cùng khuyết thiếu, thế nhưng so về sức mạnh thì cậu mạnh hơn Tiêu Bách nhiều.

Chó cùng thì sẽ rứt giậu, huống hồ Tiêu Bách còn đè nén lâu đến thế. Hai tay hắn trực tiếp bóp lấy cổ Thew, một động tác lập tức đem đối phương đè xuống.

Cái ót của Thew bị đập xuống sàn nhà, cậu bị đập xuống đến mức đầu óc có chút quay cuồng, đồng thời trên cổ còn có một đôi bàn tay làm cho cậu hít thở không thông. Chết tiệt, cái người điên này chẳng lẽ muốn giết cậu sao !

Vừa rồi nếu như không phải có chút lo lắng, Thew cũng sẽ không nhẹ tay như thế, thế nhưng cậu không ngờ tới mình hành động nhẹ tay sẽ là cơ hội làm cho Tiêu Bách kích động. Không còn do dự nữa, Thew nhanh chóng đấm ra một cú mạnh mẽ vào bên má trái của Tiêu Bách.

Tiêu Bách bị đánh nghiêng sang một bên, đôi bàn tay trên cổ cùng vì thế mà buông ra, Thew vất vả thở hổn hển. Cũng không biết Tiêu Bách lấy đâu ra sức mạnh, dù cho thái dương đập xuống đất đã chảy máu nhưng hắn vẫn như cũ hung hăng nhào lên cắn vào hõm vai của Thew.

« A_ » Thew hét thảm một tiếng, nắm lấy tóc của Tiêu Bách liều mạng giật : « Khốn kiếp, ông điên rồi ! »

Đáng tiếc bây giờ Tiêu Bách không hề nghe lọt, vẻ mặt hắn hung dữ giống như một con thú hoang vừa mới thoát ra, sức lực cũng lớn kinh người. Thew đang đau đến mức hít thở không thông thì Tiêu Bách đã thừa dịp đối phương chưa có hồi phục tinh thần đã chen vào giữa hai chân cậu. Tiêu Bách nắm thắt lưng Thew, cố sức đi vào.

« A___ Khốn nạn, Ta muốn giết ông !! » Tay Thew nắm lấy tóc Tiêu Bách, Thew cảm giác phía sau của mình giống như đang bị một con dao xé mở, đau đến mức cậu không chịu được mà rít lên.

Ý nghĩ của Tiêu Bách đang bị dục vọng hoàn toàn chiếm giữ nên không cảm nhận được sự khó chịu của Thew, nơi ấm áp đấy của đối phương đang bao chặt lấy xx của hắn làm cho Tiêu Bách vẫn chưa phát tiết được dục vọng. Hắn thét lên một tiếng, áp Thew lên sàn nhà đồng thời không ngừng động thắt lưng, hung hăng xỏ xuyên qua thông đạo chật hẹp.

Phía sau máu tươi bắt đầu ồ ồ chảy ra, động tác của Tiêu Bách càng ngày càng nhanh. Thew hiện tại muốn phản kháng cũng đã không còn kịp, bởi vì cậu đã đau đến mức môi đều trắng bệch.

Chết tiệt, Thew thầm thề trong lòng lần sau tuyệt đối sẽ không tha cho cái tên khốn nạn này !

Hết chương 46


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.