Cuộc Sống Bình Thản Của Bộ Xương Khô Quái Đản

Chương 33: Đây gọi là vẻ đẹp của xương




Edit: Phong Lữ

Phì Điền không biết có cảm thấy gì hay không mà mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn từ ót, chảy xuống bụng, nhất là khi nghe có tiếng bước chân tiến về phía mình ngày càng gần, bụng nó co rút, hít nào mấy ngụm khí lạnh.

“Mi làm gì thế?” Tiêu Bách nghi ngờ nhìn Thew đang từng bước tiến về phía Phì Điền, con sói con này không phải là định làm thịt Phì Điền lót dạ chứ.

“Tôi đói rồi”  ngắn gọn trực tiếp nói ra ý đồ của mình, trong phút chốc Thew nhìn chằm chằm Phì Điền, ánh mắt trở nên sắc lẹm.

Tiêu Bách do dự 1 chút, hắn nhìn Thew, sau đó nhìn cái bụng dường như đang co rút của Phì Điền. Sau cùng, Tiêu Bách yên lặng dời tầm mắt về chỗ mình…không ngờ giả chết cũng phải trả giá đắt thế!

Thew giơ hắc kiếm trong tay lên, còn chưa kịp hạ xuống, Phì Điền trên mặt đất đột nhiên mở mắt, luống ca luống cuống đứng lên, chạy qua chủ nhân mình cọ cọ.

Nhưng nó đã đánh giá thấp tốc độ phản ứng của Thew, cậu dùng một chân không chút khách khí dẫm lên cái đuôi của nó.

Phì Điền chợt giật thót, nó run run rẩy rẩy quay đầu lại. Khi thấy nụ cười mỉm của Thew, nó bắt đầu sợ đến nhũn chân, tiếp đó nước mắt nước mũi thi nhau rơi xuống.

“Đi về phía trước một chút đi, biết đâu có thể tìm thấy gì khác” cảm nhận được ánh mắt cầu cứu của Phì Điền, Tiêu Bách nghiến răng một chút, không nhịn được lên tiếng.

Cả hai cùng dừng lại, trong mắt Thew ánh lên nét hờn giận, còn Phì Điền thì như tìm được đường sống trong cõi chết, không màng đau đớn, vội giật đuôi từ dưới chân Thew ra, nhanh như chớp chạy tới bên Tiêu Bách, bấu chặt chủ mình không buông.

Tiêu Bách bỗng có loại cảm giác hận rèn sắt không thành thép (*), song hắn cũng không bỏ rơi Phì Điền, chỉ là trong lòng thầm hỏi thăm toàn bộ những người đã truyền ra truyền thuyết về ma thú kì bí một lần.

(*)  hận rèn sắt không thành thép: tiếc hận vì đã không nghiêm khắc hơn để (dạy dỗ) làm tốt hơn.

Ba người mò mẫm trong rừng, đi một chút rồi lại dừng. Tuy nơi đây không hề có ma thú nhưng vẫn nên cảnh giác một chút. Nhưng nếu so với trong rừng rậm băng giá mà nói thì đi ở đây thoải mái hơn, sau đó, mọi người dứt khoát tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống nghỉ chân.

Khi mặt trời nhô lên từ đường chân trời, ánh sáng ấm áp phủ lên cây cối, Thew cuối cùng cũng tìm được gần đây thứ có thể ăn tạm.

Tuy chỉ là quả dại, không có thịt nhưng dù sao cũng còn hơn phải chịu đói. Số quả dại này trước khi ăn đã được Phì Điền thử độc, ít nhất cũng được đảm bảo an toàn.

Tiêu Bách không cần thức ăn, cho nên thời gian rảnh hắn đều nhập định. Vừa thăng lên cấp 8, toàn lực tăng gấp đôi nên còn cần điều chỉnh để thích nghi. Không biết có phải Tiêu Bách bị lỗi giác hay không mà mỗi lúc nhập định, hắn đều có cảm giác bị một ánh nhìn bao phủ, hệt như bị rình trộm.

Nhưng khi tỉnh táo lại, cảm giác này liền biến mất. Điều này khiến Tiêu Bách phải dựng lại 7 phần tinh thần. Dù sao linh cảm của ma pháp sư cũng không phải bâng quơ tự nhiên mà có, cẩn thận đề phòng chút vẫn tốt hơn.

Thew ăn xong, cũng bắt đầu đi tu luyện đấu khí. Vì cậu đã mơ hồ cảm thấy đấu khí của mình gần đạt đến cấp 5, bắt đầu có dấu hiệu thăng cấp. Điều này khiến cậu có chút hưng phấn, cho nên tạm thời ngừng luyện ma pháp, tập trung thăng cấp đấu khí lên cấp 6.

Trong rừng rất yên tĩnh, ánh nắng thưa thớt mang lại cảm giác ấm áp. Hiện đã không còn ở trong rừng rậm băng giá đầy nguy hiểm chết chóc nên tất cả mọi thứ đều có vẻ an tĩnh khác thường.

Tiêu Bách thậm chí còn nghi ngờ không lẽ họ tới nhầm thế giới rồi. Vốn còn muốn thử ra khỏi đây nhưng quanh quẩn hơn 10 ngày lại trở về nơi làm mốc lúc đầu. Cuối cùng, Tiêu Bách cảm thấy đúng là họ đã lạc rồi.

Bây giờ, không chỉ không thể tìm lại được địa bàn của người lùn, 3 người họ thậm chí cả phương hướng còn lẫn lộn.

Thấy đã rơi vào đường cùng, Tiêu Bách đành buộc lòng dừng chân dưới 1 cây cổ thụ. Đi lòng vòng ở đây nhiều ngày như vậy, không thể không thấy bất thường. Nhưng vấn đề là Tiêu Bách không tìm ra đâu là chỗ bất thường.

Diferra vẫn luôn im lặng, suốt dọc đường đi chẳng mở miệng lần nào. Dường như từ sau khi Dinetsa mất, cả người cậu cũng thay đổi, không ai đoán được cậu ta đang nghĩ gì, Tiêu Bách cũng lười để ý, còn Phì Điền gần như lúc nào cũng ngó đông ngó tây liếc trộm.

Tối hôm đó, khi ngồi vây quanh đống lửa, Tiêu Bách như thường lệ bắt đầu nhập định. Trong thời gian ngắn không thể thoát khỏi nơi này, dù sao cũng không thể vội được, chi bằng trước tiên cứ sống như vậy, trước sau gì cũng sẽ có cách thoát khỏi đây.

Không thể không nói, trên phương diện tinh thần thì Tiêu Bách cực kì tốt. Đương nhiên chính điều này cũng giúp hắn trải qua nguy hiểm liên quan đến sống còn hết phen này đến phen khác.

Thew lặng lẽ cắn quả dại vào miệng. Trong thời gian qua, cậu luôn phải ăn thứ này, miệng chẳng còn thấy vị gì nữa. Nếu không nhờ trước đây quen gặm bánh bao vừa lạnh vừa cứng thì giờ đã không chịu nổi. Dù sao người bình thường cũng khó mà chịu qua nhiều ngày như vậy, Diferra trước giờ vẫn luôn sống sung sướng đã ăn ngán đến mức xanh mét cả mặt…

Ngoại trừ lúc ăn lấp bụng thì Thew chẳng mở miệng nói chuyện. Ban ngày được Tiêu Bách truyền một chút kiến thức ma pháp, ban đêm là thời gian cậu luyện đấu khí. Cuộc sống hệt như ngày còn trong rừng rậm băng giá, chỉ khác là nơi đây không có ma thú cho cậu thử tập.

Bình tâm tĩnh khí, Thew nhắm mắt bắt đầu tu luyện, một luồng đấu khi bắt đầu chầm chậm phát ra từ người cậu, không bao lâu đã bao phủ cậu giữa một khối ánh sáng vàng.

Tiêu Bách không phải vũ đấu sư, hắn chưa từng dạy Thew làm sao để khống chế những đấu khí này. Trước giờ đều là Thew tự mình tìm tòi cách, dựa nào phương thức bản năng cùng với kinh nghiệm thực chiến mà đúc kết ra. Phương pháp khống chế này rất trực tiếp, mạnh bạo nhưng vân có thể coi là có hiệu quả.

Có điều Thew không biết, cách đưa đấu khi nổ ra ngoài này tạo lực sát thương rất mạnh, nhưng nếu không học được cách khống chế chuẩn xác thì năng lượng mất đi sẽ rất lớn. Nhất là trong cơ thể cậu cùng tồn tại hai loại năng lượng đối lập nhau, nếu không điều khiển hài hòa thì dựa theo mức độ sức mạnh mà tổn hại gặp phải sẽ ngày càng lớn.

Mà vào hôm nay, khi Thew thành công thăng lên đấu khí hoàng kim cấp 6, vấn đề này cuối cùng cũng bộc phát, ma lực và đấu khí hoàng kim xưa nay vẫn bình yên chợt xung đột dữ dội. Vốn do trước nay mức độ chênh lệch không lớn nên còn có thể cân bằng lẫn nhau, nhưng giờ do đấu khí hoàng kim đã thăng lên cấp 6, áp đảo ma lực còn dậm chân ở cấp 3- trung đẳng, một mạnh một yếu đã khiến thế cân bằng bị phá vỡ.

Người đầu tiên phát hiện Thew xảy ra chuyện là Diferra, vốn cậu ta vì không ăn nổi quả dại mà buồn bực thắc mắc sao Thew có thể nuốt trôi thứ này, không ngờ ngẩng đầu nhìn qua lại phát hiện vấn đề.

Không đợi Diferra nhắc, Tiêu Bách đã tỉnh khỏi trạng thái nhập định. Tuy khi ở trong trạng thái nhập định, khả năng cảm nhận mọi thứ xung quanh rất thấp nhưng năng lượng xung quanh xung đột lớn như vậy, không giật mình tỉnh lại cũng khó.

Thấy Thew nhắm chặt hai mắt, ngoài ra bắt đầu xuất những đốm máu nhỏ, Tiêu Bách lập tức nhận ra điều bất thường. Hắn vội chạy tới, với lấy cổ tay Thew, một lượng khí đen lượn lờ xâm nhập vào trong cơ thể cậu.

Ma lực hắc ám vừa chuyển vào trong liền bị hai loại năng lượng hỗn loạn trong cơ thể Thew ép ra ngoài. Tiêu Bách kinh hãi, bên trong có một năng lượng vàng tinh khiết, mạnh mẽ đang nuốt lấy năng lượng màu bạc yếu hơn, nhưng vấn đề là năng lượng yếu này, dưới tình trạng nguy hiểm đã phản kháng mạnh mẽ. Kết quả là chủ cơ thể – Thew gặp đại họa.

Chết tiệt, Tiêu Bách thấp giọng chửi một câu. Trước giờ chưa từng tiếp xúc với ma vũ song tu khác thường nên hắn nào biết sẽ xảy ra vấn đề này. Nếu sớm biết thế, lúc đó đã cản Thew luyện đấu khí. Có điều giờ chuyện đã rồi, tiếc cũng vô ích, giờ mà không áp chế được hai loại năng lượng này thì Thew có thể bị chúng hại chết.

Nghĩ vậy, Tiêu Bách đành bất chấp, điên cuồng trút ma lực hắc ám ra, sau đó cưỡng chế ép vào cơ thể Thew. Mặc dù năng lượng thứ 3 vào khiến ‘chiến trường’ càng thêm hỗn loạn nhưng nếu không làm gì, e rằng hai loại năng lượng này càng đánh càng hăng tới mực một mất một còn.

Không có gì bất ngờ, năng lượng hắc ám vừa vào thì bị hai loại năng lượng kia công kích. Thew khó chịu, rên lên một tiếng, khóe miệng chảy ra một ít máu, ý thức như đã chìm vào hố sâu. Cậu chỉ cảm thấy cả người bị hai luồng nóng, lạnh giày vò. Vốn trong cơ thể, luồng nóng đang đè ép luồn lạnh thì một luồng năng lượng hắc ám vào tách hai năng lượng ấy ra, nhưng rồi cũng bị kéo vào trong hỗn chiến.

Những khớp xương của Tiêu Bách phát ra tiếng kèn kẹt, dễ thấy hắn bị phản phệ không nhẹ. Đúng là không thể ngờ trong người con sói con này lại có loại năng lượng ngang tàng điên cuồng như vậy. Tiêu Bách vừa dốc sức vận ma lực, vừa chống đòn tấn công đáp trả của hai luồng năng lượng.

Lúc này dù có muốn thoát ra cũng không thể, vì ma lực của hắn giờ như dòng nước, bị hút ào ào vào, trong nháy mắt đã như mất sạch.

Tiêu Bách bắt đầu hận lòng tốt của mình, ngộ nhỡ ma lực của mình bị hút cạn thì nguy to.

Phì Điền nghiêng đầu, hơi tò mò nhìn chủ mình hệt như bị động kinh, run run không ngừng. Dường như nhận thấy nguyên tố trong không khí ngày càng dày đặc, mũi Phì Điền chợt nháy nháy, đôi mắt đen láy cảnh giác đảo nhìn xung quanh.

Diferra nghiêm trọng nhìn Thew, cậu biết bộ xương kia chỉ đang cứu người nhưng thấy vẻ mặt Thew ngày càng khó coi, thậm chí còn nôn ra vài ngụm máu, tim của cậu như bị bóp nghẹt. Dù đã tự cảnh cáo mình rằng không nên tới gần người thiếu niên kia nhưng lòng vẫn không nhịn được lo lắng.

“Hộc” sau khi phun ra một ngụm máu tươi, Thew lả người trong ngực Tiêu Bách. Lúc này Tiêu Bách cũng rất mệt, lại phải đỡ lấy Thew khiến hắn mém gãy xương rồi.

May mà Thew chưa hôn mê hẳn, chỉ ngã vào người Tiêu Bách thở dốc, sau một hồi mới uể oải mở mắt, cả người đau nhức kinh khủng, nhưng hai luồng năng lượng trong người đã được ma lực ‘biếu không’ của Tiêu Bách làm cho yên tĩnh lại. Tuy bây giờ nhìn bộ dạng bên ngoài rất thảm nhưng thực ra đã được lợi rất nhiều.

Nhờ kẻ xui xẻo-Tiêu Bách vô duyên vô cớ bị hút gần nửa ma lực nên Thew vốn đang dậm chân ở cấp 3- trung đẳng gián tiếp đột phá lên cấp 4, hai luồng năng lượng duy trì về trạng thái cân bằng nên mới ngừng công kích nhau.

“Thằng nhóc thối đứng dậy coi, mi định đè chết ông đây hả!” Thúc một cái vào người Thew, tâm tình Tiêu Bách bây giờ cực không tốt, cũncực không ổn. Không có ai tự nhiên bị hút mất ma lực mình cực khổ tích tụ mà còn có thể nói chuyện ôn hòa, huống chi là Tiêu Bách.

Thân thể Thew hơi nhúc nhích, nhưng chưa tỉnh dậy, không phải do cậu không muốn mà do không có sức. Trời mới biết khớp xương cứng ngắc của bộ xương hại cậu chịu đau thế nào.

“Không còn sức nữa…” Thew nhướng mí mắt, vô lực nói.

Đầu tiên Tiêu Bách khựng lại, sau đó đột nhiên lên cơn, đổ xuống một hồi chửi bới:”Ngươi cứ tu luyện đấu khí nữa đi, về sau lại bị hai luồng năng lượng hại ra tình cảnh vừa rồi thì mi liệu mà chờ chết đi! Ông đây không lo nữa!”

Màng nhĩ bị âm thanh làm cho rung động dồn dập, Thew không chịu nổi, cau mày:”Ông lớn tiếng quá…”

Vừa dứt lời, một cái tay “bộp’ một tiếng, chụp vào ót cậu, tiếp theo đó là tiếng gào thét của Tiêu Bách:”Nhớ kĩ lời ta mới nói!”.

Đầu cậu rất đau, dễ thấy Tiêu Bách chỉ có ý nhắc cậu tránh tổn thương sau này. Thew không nhịn đươc, giật giật khóe môi, bộ xương này không dịu dàng chút được sao…

“Ông dài dòng quá…”

Thew lại không ngốc, cậu đương nhiên hiểu chuyện vừa rồi nguy hiểm ra sao. Tuy thầm bực bộ xương thô bạo quá nhưng có thể khiến hắn sốt sắn vì mình như vậy, Thew không hiểu sao lại cảm thấy vui sướng.

“Thằng nhóc thối, ngày nào mi không cãi ta thì sống không nổi hả!” Tiêu Bách hung dữ bắt đầu kéo Thew xuống khỏi người mình. Tên này ăn gì mà lớn nhanh thế không biết, mới một năm trước chỉ cần một tay đã nhấc lên được, giờ thậm chí dùng cả hai tay còn chưa nổi.

- Sao mi nặng quá vậy!

Thew đã khôi phục được một ít sức, chống người ngồi dậy, nghe Tiêu Bách oán giận, cậu cũng chỉ lạnh nhạt liếc mắt qua:”Đúng vậy, đúng là nặng hơn cái khung xương của ông”

Tiêu Bách cũng không ngốc, sao lại không nhận ra ý châm chọc trong lời của cậu. Thế nên hắn hung hăng trừng Thew, mắng:”Mi thì biết quái gì, đây gọi là nét đẹp của xương đấy!” nói xong còn tự hào nhếch hàm lên ra vẻ tự đắc.

Thew nhếch khóe môi, quả suy nghĩ của ‘phi nhân loại’(không phải người), có điều…

“Sao ông lại không đổi qua dạng người?” hồi trước gã này cố gắng trở thành dạng người như vậy, sao sau khi thành công lại vẫn giữ bộ dạng này.

Có lẽ trước đây Thew thấy bộ xương này biến thành dạng người rất kinh, kinh tới mức có thể hơi chấn động người khác. Nhưng giờ cậu bỗng muốn xem bộ xương này ở dạng người, có lẽ là vì xương rất cứng, rất khó chịu. Hay là sau khi tạo được da thịt thì có chuyện gì rồi…

Tiêu Bách không nói, hắn có thể nói được gì chứ, chẳng nhẽ muốn hắn nói khi biến thành dạng người thì sẽ không thể sử dụng ma pháp?. Cái nhược điểm này nếu để thằng sói con này biết thì thôi rồi…Thế nên sau khi im lặng một hồi, hắn hừ lạnh 1 tiếng, ném lại một câu:”Miễn giải thích”.

Hết chương 33


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.