Cuộc Sống Bình Thản Của Bộ Xương Khô Quái Đản

Chương 31: Chịu chết




Edit: Hương Diễm & Phong Lữ

Tiêu Bách cố sức ném hắc kiếm qua, Thew nghiêng người né tránh công kích đồng thời đạp cây chùy,  thuận thế bay lên tiếp được hắc kiếm Tiêu Bách đang ném tới.

Trọng lượng hắc kiếm trên tay khá nặng, điều này làm cho Thew, người thường xuyên sử dụng dao găm chưa kịp thích ứng. Nhưng lúc này đã không còn thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì ngay sau đó cây chùy của người cây khổng lồ đã hạ xuống nhằm thẳng đầu cậu.

Ầm ầm ầm

Tiếng ầm ầm vang lên không ngừng, mỗi lần người cây khổng lồ nện xuống chỗ nào thì  mặt đất chỗ ấy sẽ xuất hiện một cái hố to.

Toàn bộ đại điện đều bị chấn động đến mức lung lay sắp đổ, thân thể Tiêu Bách lung lay, nhịn không được mà cảm thán người cây khổng lồ này sức lực thật đúng là dồi dào. Nhưng hắn không định ra tay giúp Thew, bởi vì hắn phát hiện ra người cây khổng lồ này tuy mạnh nhưng gân cốt không được linh hoạt. Với thực lực của Thew, chỉ cần có vũ khí sắc bén là đã dư sức đối phó.

Coi như là cơ hội cho tên sói con rèn luyện, nghĩ vậy nên Tiêu Bách cũng ung dung đứng một bên, đương nhiên hắn cũng sẽ không thực sự rảnh rỗi như vậy. Chưa nói tới một đống dây leo hồi nãy, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một người cây khổng lồ, nếu như nói trong này không có gì mờ ám thì có quỷ mới tin.

Tiêu Bách vừa suy nghĩ vừa nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên ánh mắt thoáng nhìn thấy một cái đuôi nhỏ màu trắng đang đung đưa ở sau một đống đá. Tiêu Bách kinh ngạc, hắn như thế nào lại thấy cái đuôi kia có chút quen mắt…

Mặt đất cứ rung lên theo mỗi lần người khổng lồ cây nện xuống, các phiến đá trên trần điện nứt ra, rơi xuống tạo thành những khe hở lỗ chỗ, vụn cát đá cứ liên tiếp rơi xuống.

Dinetsa bị rung động làm cho tỉnh một chút, lúc này đau đớn từ chỗ thắt lưng bị thương đã dần trở nên tê dại, nàng bắt đầu thử đẩy Diferra ra, cố gắng tự đứng. Cho dù có thế nào, nàng cũng không muốn liên lụy đến em trai mình.

“Chị còn đang bị thương đấy!” Diferra trừng mắt nhìn chị mình, tay vẫn cầm lấy tay chị như cũ.

Ngăn không được thái độ cứng rắn của Diferra, Dinetsa cũng chỉ có thể thôi giãy dụa. Tiếng ầm ầm liên tục vang lên đã thu hút sự chú ý của nàng, ánh mắt chầm chậm nhìn vào trong đại điện liền thấy một thân ảnh quen thuộc đang đánh nhau với một vật vô cùng to lớn, Dinetsa sợ hãi nắm chặt lấy áo của Diferra, giọng nói có chút thúc giục: “Diferra, không phải em biết ma pháp công kích sao, mau đi hỗ trợ đi!”

Con ngươi màu xanh chợt lóe, cũng không biết là nghĩ tới điều gì, Diferra có chút phức tạp nhìn Dinetsa, khóe môi giật giật, rồi cuối cùng cười lên một nụ cười tự giễu: “Yên tâm, với khả năng của người kia, không cần em đến giúp cũng có thể thắng.” Một người có cấp 5- đấu khí hoàng kim lại còn biết sử dụng ma pháp, làm sao có thể không thắng nổi một sinh vật không có trí tuệ, một Người cây khổng lồ chỉ biết đánh bừa. Có lẽ bộ xương khô kia cũng biết rõ điều này nên mới không lo lắng gì.

Chỉ tiếc Dinetsa lại không biết rõ như Diferra. Tuy rằng cũng biết thiếu niên kia dũng mãnh đến đáng sợ, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy cái chùy kia lướt qua thân thể Thew thì trái tim lại không tự chủ được mà thắt lại.

“Cậu ấy sẽ không chết, chị…” Cảm giác Dinetsa nắm quần áo của mình khá chặt, Diferra nhíu chặt mày, chị mình có vẻ như quá mức để ý người kia thì phải!

Răng rắc _

Trên trần điện một khối đá rốt cuộc không chịu nổi rung động mãnh liệt mà ầm ầm sập xuống.

Diferra và Dinetsa vô cùng hoảng sợ, tường xung quanh xuất hiện càng ngày càng nhiều những rãnh nứt dữ tợn, trông như một con rết vô cùng lớn.

Tiêu Bách ngẩng đầu nhìn trần nhà đang lung lay như sắp đổ trên đỉnh đầu mình, hô lớn về phía Thew: “Tên nhóc thối, tốc chiến tốc thắng đi!”. Đệt, hắn không muốn bị chôn ở nơi quỷ quái này đâu. Chân đạp qua mấy khối đá rơi vỡ, Tiêu Bách chạy đến chỗ đống đá kia, vươn tay bắt lấy cái đuôi nhỏ màu trắng.

Sau mấy lần liên tục né tránh, Thew đã dần quen với hắc kiếm trong tay, cậu cũng không chần chừ nữa, những tảng đá rơi xuống làm cho cậu phải đề phòng hơn.

Đòn đánh ngày càng sắc sảo hơn. Hắc kiếm hiển nhiên là sắc bén hơn dao găm rất nhiều. Hơn nữa còn có đấu khí, nên mỗi một lần Thew sử dụng đều có thể lưu lại trên thân người cây khổng lồ những vết thương lớn.

Cuối cùng, người cây khổng lồ buộc phải dừng lại việc điên cuồng tấn công, trên người dần tỏa ra những ánh sáng êm dịu màu xanh lá, những vết thương lớn dưới ánh sáng màu xanh khép lại vô cùng nhanh chóng.

Ánh mắt màu lam xẹt qua một tia lạnh lùng, Thew bước lên phía trước một bước, cả người như một viên đạn pháo bắn đi. Đấu khí không ngừng cuồn cuộn tuôn trào chém mạnh về phía vết thương đang khép miệng.

Người cây khổng lồ chưa kịp phản ứng thì hắc kiếm trong tay Thew đã hung ác cắm sâu vào chỗ vết thương, kim quang bọc thân kiếm, bỗng một luồng khói đen từ chỗ vết thương tràn ra.

Người cây khồng lồ bỗng thét lên đau đớn, nổi điên, liều mạng muốn rút thanh hắc kiếm.

Thew cắn răng, cậu không chút do dự ấn chuôi kiếm xuống, toàn bộ hắc kiếm trong nháy mắt cắm vào trong cơ thể của người cây khổng lồ. Nhưng cũng chính vì thế mà Thew bị người cây ném bay ra ngoài.

Người cây không lồ điên cuồng kêu gào, càng ngày càng nhiều khói đen từ miệng vết thương tràn ra, dây leo giống như đang mất đi sự sống, từng dây một khô vàng héo rũ, cuối cùng là bong ra từng mảng.

Thew sửng sốt nhìn cảnh người cây khổng lồ bắt đầu nổ tung. Cậu không ngờ cây hắc kiếm kia lại có thể gây thương tổn lớn đến vậy.

Đang chìm trong suy nghĩ mông lung, đột nhiên nghe thấy tiếng la của Dinetsa:”Cẩn thận!” Một trận nguy hiểm từ đằng sau phóng tới, Thew còn chưa kịp phản ứng thì hơn 10 rễ cây từ mặt đất đã đâm lên, quấn chặt chân cậu.

Tiêu Bách vừa mới lôi Phì Điền ra từ đống đá ngổn ngang, chợt nghe Dinetsa thét, hắn sửng sốt, kinh ngạc quay đầu lại, u hỏa trong hốc mắt nháy lên dữ dội.

Một dây leo thẳng nhọn phóng ra từ miệng người cây khổng lồ. Ngay lập tức, Dinetsa rời khỏi chỗ Diferra, chạy về phía Thew. Dây leo nhọn trong nháy mắt đã đâm xuyên qua thân thể mỏng manh của cô gái.

Diferra hóa đá, đứng đờ tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng đầy máu trước mắt. Cậu chỉ thấy đầu mình ong ong, ý thức dần sụp đổ, có một luồng khí lạnh từ bàn chân chạy đến tim.

Thew cũng sững sờ, cậu vốn đang định dùng đấu khí phản kháng nhưng không ngờ người cây khổng lồ kia lại còn có thể tung ra sát chiêu trước khi chết, hơn nữa, cậu còn không ngờ cô gái này lại đột nhiên chắn chiêu cho cậu.

Nhìn Diferra vô lực ngã xuống, Thew vô thức đưa tay đỡ lấy Dinetsa, trong đôi mắt lạnh lùng mang theo nét lo lắng. Cậu không thể hiểu nổi, tại sao cô gái này lại muốn làm thế?

Sau khi phóng dây leo cuối cùng kia, người cây khổng lồ dường như đã quá mệt mỏi, từng phần cây trên người rã ra hoàn toàn, dần dần sụp đổ.

Dinetsa ra sức thở gấp, dù ngực đang đau đớn tê tái nhưng cô vẫn cố ngẩng đầu nhìn Thew. Trong đôi mắt xanh thẳm kia đang in vẻ mặt tái nhợt của chính cô, Dinetsa bỗng mỉm cười, đây hình như là…Là lần đầu tiên được thiếu niên này thật lòng để mắt đến.

Trong lòng thoáng dâng lên cảm giác cay đắng, máu tanh từ cổ không ngừng trào ra, Dinetsa cảm thấy lồng ngực có luồng áp lực khiến cô hít thở không thông.Cô vô thức nắm chặt vạt áo Thew, tham luyến giấc mộng ấm áp này, tình cảm với cậu thiếu niên lạnh lùng này…

Tình cảm này bắt đầu từ lúc nào cô cũng không nhớ nổi. Cô biết em trai mình cũng thích Thew nhưng cô lại không cam tâm lặng lẽ chôn chặt tình cảm của mình. Cho nên, chỉ duy nhất lần này, cô tự do làm theo ý mình.

Khóe mắt cay cay, Dinetsa ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thew, giơ tay như muốn chạm vào nhưng giữa chừng do không đủ sức mà rơi xuống. Dinetsa thừa nhận là cô ích kỷ, dùng cái chết của mình đổi lại sự chú ý của cậu ấy, dùng cái chết để người này ghi nhớ cô. Nhưng, cuối cùng, người thiếu niên này…vẫn là người mà cô không thể chạm tới được!

Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, Dinetsa mỉm cười nhắm mắt lại, để mặc bóng tối chậm rãi bao trùm ý thức của mình…

Thew mang ánh mắt khác thường pha chút nghi hoặc nhìn Dinetsa ra đi, trong lòng không đau buồn vì cái chết của đối phương. Nhưng cái nhìn của cô gái trước khi mất lại như động  đến thứ gì đó mà cậu vẫn luôn kìm nén trong lòng.

Diferra đờ đẫn bước lên, ôm lấy thi thể Dinetsa, nước mắt tuôn như thể chừng nào cạn mới có thể ngừng.

Tiêu Bách thoáng kinh ngạc trong phút chốc, việc Dinetsa chết nằm ngoài dự đoán của hắn. Có điều với hắn mà nói, có thể bỏ bớt 1 gánh nặng phiền phức có hay không cũng không quan trọng, thì đúng là một chuyện vui. Nhưng nghĩ tới cô gái này vừa nãy đã quên mình chắn trước Thew, tâm tình của hắn không khỏi trở nên phức tạp.

Hắn nên cho rằng mạng của con sói con kia quá tốt hay là nói cô gái kia quá ngốc, vì Thew mà lao tới chịu chết…

Thương xót cho Phì Điền, nãy vừa được Tiêu Bách lôi ra, giờ lại bị bỏ rơi không để ý đến, nó không nhịn được giãy giãy thân hình mập ú, lên chút tiếng phản đối.

Tiêu Bách định thần lại, trừng con chuột dính đầy bụi bặm, tâm tìm phức tạp lúc nãy bị quăng lên 9 tầng mây. Thảo này hắn thấy cái đuôi dài dài trắng trắng kia quen quen, hóa ra là con chuột ú chết tiệt. Nhưng có điều…con chuột này không phải vẫn luôn ở trên người Thew à, sao lại chạy tới đây rồi.

Phì Điền vô tội chớp đôi mắt to như hạt đậu, sau đó giơ móng chỉ chỉ chỗ mình vừa được lôi ra ban nãy.

Tiêu Bách hơi sửng sốt:”Cái gì vậy?”

Phì Điền dùng móng khuơ khoắng ra dấu, Tiêu Bách nhìn hồi lâu vẫn không hiểu con chuột này đang muốn diễn tả cái gì, nghi hoặc lên tiếng:”Bảo bối?”

Phì Điền vội gật đầu, vừa rồi nó vốn đuổi theo 1 tên trộm, chỉ tiếc rằng tên trộm kia trốn rất nhanh, lại còn rất quen với địa thế nơi này, thế nên Phì Điền không đuổi theo kịp, nhưng tên trộm đó lại quá vội mà làm rôi tang vật xuống.

Tiêu Bách ngay lập tức phấn chấn tinh thần. Hắn không chần chừ mà vội chạy đến bên đống đá ngổn ngang, dựa theo chỗ Phì Điền chỉ, bắt đầu đào ra. Quả nhiên sau khi đào xuống hơn nửa độ dài cánh tay, hắn mò được một khối gì đó cưng cứng.

Trong lòng phấn khởi, Tiêu Bách lập tức kéo ra, vừa nhìn thấy, hắn chợt ngây dại.

Phì Điền nịnh nọt nhìn Tiêu Bách, nhưng không ngờ hắn sau khi trầm mặt giây lát, vung tay gõ lên đầu nó:”Đệt, mi dám tìm một cục than đen tới lừa ông hả”

Phì Điền bị trúng một cú, nó đau khổ dùng tay ôm đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn khối than củi đen thùi trong tay Tiêu Bách, trái tim nhỏ bỗng có cảm giác ớn lạnh. Rõ ràng lúc đầu nó thấy không phải giống vậy, sao tới tay chủ nó lại thay đổi…

“Há miệng ra!” Tiêu Bách dữ dằn ra lệnh.

Cái bụng mỡ của Phì Điền run lên, nó nhìn ông chủ nó với ánh mắt tội nghiệp. Nhưng đáng tiếc, tâm tình Tiêu Bách lúc này cực kì tồi tệ, không rảnh  thông cảm cho nó. Hắn một tay bóp miệng Phì Điền ra, sau đó không chút lưu tình nhét cục than củi vào. Cuối cùng vẫn không quên đe dọa một câu:”Không cho phép nhả ra!”

Chua xót hít mũi, Phì Điền phải chịu đựng cục than củi nhét chặt trong miệng, chợt có loại xúc động mang tên ‘khóc không ra nước mắt’.

Tiêu Bách thẳng tay ném Phì Điền trên mặt đất, sau đó ngoái đầu nhìn lại xung quanh. Nơi ban nãy còn chút dấu tích của một đại điện, lúc này chẳng khác nào một phế tích đổ nát. Tầm mắt Tiêu Bách chuyển tới chỗ người cây khổng lồ đã tan rã, sau đó lạch bạch chạy tới.

Thew lúc này đã khôi phục vẻ lãnh tĩnh, cậu trầm mặc, yên lặng liếc Diferra một cái, sau cùng dời tầm mắt qua Tiêu Bách đang lăng xăng trong đống dây leo. Dưới chân đầy những dây leo sau khi người cây kia chết đã héo rũ, Thew nhẹ nhàng nhấc chân, tránh những cây khô này.

- Ông đang tìm cái gì vậy?

Không ngừng tay, Tiêu Bách ngẩng đầu trừng Thew một cái, tức giận nói:”Ta có lòng cho mi mượn đồ, còn mi thì hay rồi, xài xong rồi thì không cần nữa!”

Thew nhẹ nhếch 1 bên mày, không nói gì, tầm mắt bỗng lướt qua đống dây leo, mơ hồ thấy có chuôi kiếm đen tuyền lộ ra., giơ tay rút hắc kiếm mà Tiêu Bách tìm nãy giờ không được ra, Thew nhếch môi cười:”Vũ khí này rất tốt, tôi tạm thời mượn dùng nha”.

Tiêu Bách chấn động, hắn cúi đầu nhìn đống dây leo mình đào ra, lại nhìn nhìn hắc kiếm trong tay Thew, sau cùng không nhịn được chửi thề một tiếng. Đồ ông dây tìm cả nửa này không thấy, giờ lại bị cái tên sói con kia cầm!

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” không để ý đến ánh mắt ác liệt của Tiêu Bách, Thew hỏi.

- Còn làm sao nữa, dĩ nhiên là nghĩ cách đi khỏi nơi quái qủy này rồi!

- Vậy còn tên kia?

- …Đánh ngất rồi mang đi.

Tự động hiểu ‘tên kia’ mà Thew nhắc tới là ai, Tiêu Bách nhìn lại Diferra, trả lời gọn 1 câu.

- Tốt lắm, giao cho ông.

- ….

Hết chương 31


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.