Cuộc Sống Bình Thản Của Bộ Xương Khô Quái Đản

Chương 3: Giáo huấn




Màn đêm hạ xuống, vô số cây đuốc chiếu sáng rời xa khu phố náo nhiệt tới hậu viện hoang phế này.

Trong trong ngoài ngoài đều đã tìm tòi mà không có kết quả, lúc sau, đội trưởng đội bảo vệ, vẻ mặt không khỏi ngưng trọng đứng lên. Hắn nhìn quanh một chút bốn phía, chính là nơi này trừ bỏ bức tường rách nát, tuyết đọng trên đất, cùng với mấy dây leo trong góc tường bị gió lạnh thổi qua đến khô héo thì cơ hồ ở đây không có gì để nhìn cả.

“Ngài Macan, đây là có chuyện gì?” Đội trưởng đội bảo vệ xoay người cung kính rồi lại mang theo đầy bụng nghi hoặc hỏi người đứng phía sau, một lão nhân mặc hồng bào(1).

Macan trông đã hơn tám mươi tuổi, gắt gao nhíu mày, khuôn mặt đầy nếp nhăn không nhìn ra hỉ nộ ái ố(2). Hắn là một gã ma đạo sĩ cấp 5 -trung đẳng hệ hỏa, có lẽ đối với toàn bộ đại lục mà nói, cỡ như hắn chưa được coi là ma pháp sư. Nhưng ở trấn nhỏ Mã Lệ Tô xa xôi này, Macan lại được coi là một ma pháp sư có địa vị tôn quý.

“Đối phương đã rời đi…” Macan ánh mắt phức tạp, nhìn thoáng qua cái sân, kì thật thời điểm vừa mới tới, hắn đã cảm ứng được nơi này cùng góc phía bên ngoài nồng đậm nguyên tố hắc ám.

Vốn còn muốn kêu đội vệ binh không cần kinh động đối phương, căn bản không đợi Macan mở miệng, đã xông vào.

Mà ngay tại lúc bọn họ vọt vào, nguyên tố hắc ám bên trong bỗng dưng mai danh ẩn tích. Chẳng lẽ thật sự như theo lời lá thư này, có người ở nơi này tu luyện ma pháp hắc ám cấm kị?

Nhìn hậu viện hoang phế trống không, Macan rất nhanh mở ra một quyển da dê đã cũ. Nếu không phải góc dưới bên trái của thư quyển này được in dấu hiệu thánh cấp chỉ có Quang Minh giáo đình sở hữu, chỉ sợ Macan hôm nay cũng sẽ không điều động binh lực chạy tới nơi này.

Tuy rằng không phải người của Quang Minh giáo đình, nhưng thân là người của hiệp hội ma pháp, Macan cũng không thể đứng im nhìn có người dám trắng trợn tu luyện ma pháp hắc ám cấm kị.

Đội trưởng đội bảo vệ cẩn thận nhìn vị ma đạo sĩ tôn quý, không nhịn được lên tiếng xin chỉ thị: “Ngài Macan, chúng ta tiếp theo nên làm thế nào?”

“Trước lui đi.”Macan phất phất tay, ý bảo mọi người rời đi.

Đội trưởng đội bảo vệ thở ra một hơi nhẹ nhõm, tính toán thời gian rút lui, Macan bỗng nhiên lại gọi hắn lại: “Từ từ, ngươi đi giúp ta tra một chút, chiều hôm nay rốt cuộc là ai cho người đưa tới bức thư kia.”

Nếu có dấu hiệu thánh cấp, người kia khẳng định cũng là nhân vật cấp cao của tòa thánh Quang Minh. Hễ là người như vậy, bình thường đều là người có địa vị cao, thực lực càng khỏi nói. Nhưng nếu người đó phát hiện ra có người tu luyện ma pháp hắc ám cấm kị, vì sao mặc kệ không xử lí, ngược lại đi gửi tin cho hắn?

Nghĩ như thế, Macan không khỏi cảm thấy việc này nhiều chỗ có vấn đề. Có điều lúc đó hắn tới quá vội, không kịp suy nghĩ. Xem ra trở về phải điều tra kĩ càng chút…

Đội trưởng đội bảo vệ tuy rằng trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nhưng lúc này không tiện đặt câu hỏi, chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Nhưng trong lòng không khỏi nén giận nói: Mỗi ma pháp sư đều là những đại lão gia khó hầu hạ.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, Tiêu Bách khoác trên mình một chiếc áo choàng ma pháp màu đen đang ngồi trên nóc nhà xa xa, lẳng lặng ngồi nhìn những người đi trên đường càng lúc càng thưa thớt.

Gió mùa đông mãnh liệt thổi, Tiêu Bách một thân áo choàng rộng bay phấp phới, mà “con mắt”  đang ẩn dấu dưới vành mũ lại lóe ra những tia sáng yêu dị.

Xem ra hắn phải đáp lễ một chút con sói con kia, Tiêu Bách chuyển động cổ tay một chút, một ngọn lửa ma trơi rất nhỏ từ trên bàn tay xương xẩu thoát ra, biến thành một vong linh xương khô, có lẽ ưu điểm duy nhất là không cần đọc chú ngữ mà cũng có thể trực tiếp phát động ma pháp.

Kỳ thật lúc tiểu khất cái phát sốt mà hôn mê, Tiêu Bách cũng đã ở hạ trên người cậu một ấn ký ma pháp. Kể từ đó, chỉ cần không vượt quá phạm vi quy định, dù tiểu khất cái núp ở chỗ nào, Tiêu Bách đều có thể tìm ra.

Đó cũng là lí do vì sao, hắn yên tâm cho tiểu khất cái đi  ra ngoài mua thuốc, cứ tưởng rằng tiểu quỷ nhỏ như vậy sẽ không dám không nghe theo hắn, làm sao có thể nghĩ đến tiểu quỷ kia không chỉ dám lừa hắn, mà thậm chí còn dám ngấm ngầm gài bẫy hắn.

Hắn khẽ nói, ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa… Nhìn chằm chằm lửa ma trơi trong lòng bàn tay, Tiêu Bách nghiến răng tạo ra một chuỗi những thanh âm kì quái. Hắn cho tới bây giờ đều không nghĩ mình là một người rộng lượng, ngược lại, còn là một bộ xương khô có lòng dạ cực kì hẹp hòi, hơn nữa rất hay mang thù, nhất là nguyên tắc sống của hắn chính là có thù tất báo.

Vốn đang ngồi xổm ở góc tường tránh gió, tiểu khất cái bất ngờ rùng mình một cái, theo bản năng quấn chặt chiếc thảm cũ vừa mới nhặt được, ánh mắt lạnh như băng tràn ngập cảnh giác xem xét xung quanh.

Bởi vì ban ngày đã uống thuốc, nên tinh thần của tiểu khất cái đã tốt hơn một chút, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ do trước giờ ăn uống không đủ dinh dưỡng.

Trời đông giá rét, ở ngã tư đường, người qua lại rất thưa thớt, trừ bỏ mấy nhà mở cửa hàng, trên cơ bản đều là trốn ở trong nhà cho ấm.

Chẳng lẽ vừa rồi cậu quá đa nghi?

Tiểu khất cái cau mày, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Rất nhiều những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống làm bạn với những cơn gió rét buốt trong đêm đông.

Tuyết lại bắt đầu rơi sao… Tiểu khất cái vươn tay đón lấy những bông tuyết rồi âm thầm thở dài. Đối với những đứa trẻ bình thường thì tuyết chính là một thú vui, một thứ để giải trí, nhưng đối với cậu mà nói, thì thứ này so với tử thần còn đáng sợ hơn.

Không thể tiếp tục đứng ở nơi này, nếu không thật sự có thể bị đóng băng cho đến chết. Tiểu khất cái hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu xoa bóp bắp chân. Trên đùi không còn cảm giác do lạnh đến tê cóng, tiểu khất cái rút ra một con dao găm đã rỉ, không chút do dự ở trên đùi đâm một phát.

Cuối cùng, khi đã khôi phục được cảm giác, cậu kéo hai chân run rẩy, bám tường đứng lên.

Cạnh đó có một ngôi nhà, từ cửa sổ lộ ra ánh sáng màu vàng ấm áp, tiếng đứa trẻ ở trong nhà vui đùa ầm ĩ chuyền ra nơi ngã tư rét lạnh. Tiểu khất cái hơi dừng một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường.

Cậu sẽ không hy vọng xa vời rằng ấp ám kia thuộc về mình, cậu đã sớm nhìn rõ sự thật tàn khốc rằng tình người lạnh nhạt. Mà cái gọi là ấm áp chỉ là mặt bên ngoài, là sự dối trá của con người, không ai sẽ tự dưng giúp ngươi nếu như không phải thấy rằng điều đó có lợi, kể cả là người thân…

Kéo lê hai chân gần như đông cứng, tiểu khất cái tiến tới một cái thùng rác trong ngõ hẻm. Mở ra miếng đậy thùng rác, đổ rác bên trong ra, sau chui cả người vào trong thùng.

Bên trong thùng rác tràn ngập một mùi hôi tanh tưởi, cũng may bởi vì tiểu khất cái đang cảm nên bị ngạt mũi, không thì một đêm này sẽ vô cùng khó chịu.

Ôm chặt đầu gối, tiểu khất cái bỗng đụng đến lồng ngực, trong ngực có một thứ cứng rắn gì đó. Hôm nay Tiêu Bách cho hắn tiền ra ngoài mua thuốc, hắn liền mua một tấm da dê đắt tiền, còn lại một ít tiền hắn liền một ít bánh mì cho đỡ đói.

Nói thật, tiền của tên vong linh pháp sư kia cũng không nhiều. Mà gã lại còn đã xuống tửu quán ngầm, nên tiền còn lại cũng không được bao nhiêu. Tiểu khất cái vuốt ngực, trong ngực còn lại nửa cái bánh bao đã lạnh, cậu suy nghĩ xem ngày mai nên ra tay với ai…

Thời gian liền một chút một chút trôi qua, cũng không biết có phải do cảm lạnh hay không, tiểu khất cái cảm giác nhiệt độ cơ thể mình dần dần tăng cao, nhưng tay chân lại vẫn lạnh băng như cũ.

Giữa lúc mơ màng, cậu tự nhiên nghĩ tới bộ xương khô kì quái, có lẽ, tên kia đã bị người ta bắt về làm vật thí nghiệm rồi cũng nên.

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng động, tiểu khất cái mơ mơ màng màng ngửa đầu lên, một bàn tay toàn xương bỗng dưng phóng to trước tầm mắt…

Ở trấn Mã Lệ Tô có một ngọn núi tên là Mã Lan, phía sau núi vẫn còn là một mảnh hoang vu. Tiêu Bách mang theo tiểu khất cái đi đến cái nơi cằn cỗi phủ đầy tuyết đó.

Ba___

Tiểu khất cái bị ném lên trên mặt tuyết, bị giá lạnh thấm vào tận xương tủy không khỏi làm cậu run rẩy. Kì thật trên đường bị Tiêu Bách dẫn đến đây, tiểu khất cái đã bị khí lạnh thổi cho tỉnh được kha khá.

Giờ khắc này, cậu cắn chặt đôi môi đã bị đông lạnh, run rẩy định từ trên mặt tuyết đưng lên. Có một chân đột nhiên đạp lên lưng cậu, làm cho cậu một lần nữa ụp mặt vào  tuyết.

Miệng bị ăn phải băng tuyết, tiểu khất cái tức giận quay đầu, ánh mắt sắc bén như đao trừng trừng nhìn bộ xương khô đang vui sướng trên sự đau khổ của người khác.

Tiêu Bách phát ra một trận quái thanh làm người ta sởn tóc gáy, hắn (cười) đến gập cả lưng, không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của tiểu khất cái, muốn kéo tụt quần đối phương. (Tiêu Bách ngươi định làm gì vậy? Vì sao lại muốn tụt quần…TỤT QUẦN, hẳn là tụt quần, chắc t chớt *ngất*)

“Buông!”

Cuối cùng, biểu tình luôn lạnh như băng của tiểu khất cái cũng xuất hiện một chút vặn vẹo. May là tiểu khất cái vẫn cố gắng chịu đựng không thể hiện gì, trên mông bây giờ cũng đã bắt đầu xuất hiện cảm giác mát lạnh.

Đáng tiếc rằng Tiêu Bách nào dễ dàng buông tha, vừa nhìn thần sắc thay đổi trong ánh mắt của tiểu khất cái, vừa chậm rì rì giơ tay lên. Trong suy nghĩ của hắn, việc giết chết con sói con này còn không có tác dụng bằng việc  nhục nhã nó.

“Ngươi dám!” Cậu hung hăng trừng Tiêu Bách, ánh mắt kia khủng bố giống như một con dã thú sắp vùng lên.

Ba- một tiếng vang thanh thúy cất lên, mông của tiểu khất cái vinh quang được nhận một dấu cửu âm bạch cốt trảo đỏ tươi. Tiêu Bách đáng khinh sờ sờ cái mông xinh xắn, rất xấu xa hướng tiểu khất cái “nhe răng cười”, ngay sau đó…Ba ba ba ba ba ba ba!

Trên mặt tiểu khất cái lúc đó, lúc đỏ lúc trắng, cậu dùng cả tay lẫn chân giãy dụa muốn đứng lên. Sức lực của tiểu khất cái làm sao chống lại được “gông cùm xiềng xích” của Tiêu Bách, giống như cá nằm trên thớt vậy, cũng chỉ là phí công sức phản kháng.

Tiêu Bách đánh rất mạnh tay, nếu lúc ấy không phải hắn sớm phát hiện, sử dụng phương pháp ẩn thân rồi rời đi. Nếu không thì có lẽ bây giờ, hắn bị người ta xẻ ra đưa cho một đám lão nhân để nghiên cứu rồi…

Nghĩ đến đó, Tiêu Bách lại tức giận, tay tăng thêm lực đánh. Tiểu tử thối, lại còn dám lừa hắn!

Khuôn mặt tiểu khất cái bẩn thỉu, cuối cùng vì cái mông bị đánh đau nên phải vặn vẹo đứng lên. Cậu vô cùng kiên cường, dù đã đau đến mức không chịu được, cậu vẫn như cũ cắn răng, không kêu lên 1 tiếng cầu xin tha.

Nếu là ngày thường, tiểu khất cái sẽ không làm ra hành động không sáng suốt này, chẳng biết tại sao, đứng dậy đối mặt với bộ xương khô đáng ghét, kiêu ngạo trong lòng cậu không cho phép cậu dễ dàng cúi đầu.

A!?

Tiêu Bách vẫn còn đang cao hứng vì đã được đánh ai đó nên ngừng lại một chút, ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào cái mông đã bị che kín bởi mấy vết máu như là phát hiện ra một đại lục mới.

Kì quái, chẳng lẽ vừa rồi hắn hoa mắt?!

Vừa rồi không phát hiện ra cái gì dị thường, Tiêu Bách không nén nổi nghi ngờ bóp cái mông. Ngay tức khắc, miệng vết thương đã bị gió lạnh làm đông lại, lại vỡ ra, chảy ra máu, một ánh sáng tối tăm chợt lướt qua, các vòng tròn có kích cỡ bằng khoảng móng tay di chuyển trên da, máu nhanh chóng được hút ngược trở lại…

Cố nhịn xuống cơn đau đến từ phía sau, tiểu khất cái mở to đôi mắt đầy tơ máu, cắn chặt môi dưới, âm thầm thề. Một ngày nào đó, cậu sẽ đòi lại gấp bội những khuất nhục hôm nay cậu phải chịu đựng!

Hết chương 3.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.