Cuộc Sống 12 Chòm Sao

Chương 7: Chương 7




Tiếng ngạc vang lên sập sình, vẫn cái bóng say lướt thướt ấy nhưng xa xa lại có một ánh mắt đang nhìn anh chua xót. Thiên Yết tiến lại gần Nhân Mã, cô không kìm được lòng mình mà ôm lấy anh từ đằng sau. Nhân Mã bất ngờ, anh chợt nhếch mép cười và lạnh lùng:

- Cô là ai? Nếu không phải là Song Tử thì hãy buông tôi ra.

Nhân Mã quay lại với ánh mắt lạnh như băng xen lẫn chút ngạc nhiên. Thiên Yết không nới lỏng bàn tay mình mà còn ôm anh chặt hơn thế nữa. Nhân Mã vẫn lạnh lùng, hai cánh tay anh thõng xuống:

- Tôi bảo cậu buông tay ra rồi mà!

Nhan Mã định hất tay Thiên Yết ra nhưng Thiên Yết vẫn còn cái vẻ cứng đầu:

- KHÔNG! TỚ KHÔNG BUÔNG ĐÂU. TỚ SẼ KHÔNG ĐỂ MẤT CẬU LẦN NỮA.

Nhân Mã nhếch mép cười, anh bình tĩnh nhắc lại từng chữ:

- MỘT LẦN NỮA? Chúng ta quen nhau à?

Từng dòng ký ức của Nhân Mã chợt ùa về khi Thiên Yết bắt đầu lật lại quá khứ đau buồn của cô.

- Nhân Mã!!

Một cô bé giản dị với màu tóc màu đen buộc hai bên khá dễ thương. Cô chạy lại gần một cậu bé tóc dựng hơi lệch cũng mang màu đen láy. Cậu bé ý quay lại lạnh lùng:

- Nhóc con muốn gì?

- Sao cậu cứ gọi tớ là Nhóc thế hả? Tớ cũng bằng tuổi cậu cơ mà. Tên tớ là Yết Nhi ( Thiên Yết )

Bé gái đó tên là Yết Nhi, bé phụng phịu nhưng Nhân Mã chả có vẻ gì thích cô cả, thằng bé vẫn lạnh lùng:

- Suốt ngày giả nai thôi!

- Hừm… cho Nhân Mã nè! Dù cậu cố tỏ ra lạnh lùng nhưng trái tim của cậu thì quá nóng và ấm áp!

Nhân Mã nhìn xuống cái hộp hình trái tim đó, thằng bé mỉm cười rồi cầm lấy nó. Cậu nhẹ nhàng hôn lên má cảm ơn Thiên Yết rồi mỉm cười chạy mất.

Những dòng ký ức đó dừng lại. Thiên Yết mỉm cười:

- Ngày đó cậu dễ thương lắm! Tớ thích cậu từ lúc đó cơ.

Nhân Mã như lạc vào rừng ký ức xưa. Anh còn nhớ rất rõ là chưa từng mở chiếc hộp đó ra. Nhân Mã chau mày:

- Trong đó có gì?

Nụ cười hiếm hoi của Thiên Yết bỗng vụt tắt. Câu nói đó như là một gáo nước lạnh dội lên đầu của cô:

- Cậu… chưa mở nó ra sao?

- Ờ! Lúc đó tôi đã ném nó ở trên xa sau đó đi gặp Song Tử và khi về thì chả thấy cái hộp đó đâu nữa rồi!

Thiên Yết cắn môi, lẩm bẩm:

- Lời tỏ tình và kẹo mút của tớ!

Nhân Mã thở dài rồi như trở về với thực tại, anh lạnh lùng:

- Đừng đó kịch nữa! Buông tôi ra!

Trái tim của Thiên Yết lúc này như vỡ ra hàng trăm mảnh, cô hét lên chạy đến trước mặt anh rồi túm lấy cổ áo:

- Chính cậu… chính cậu đã biến tôi thành như thế này! Vì cậu! Chính cậu đã khiến trái tim tôi vỡ nát bao nhiêu lần đã khiến nó đóng băng như thế này!

- Buông tay ra! Cô điên vừa thôi.

Thiên Yết lúc này giống như điên dại. Cô ẩn Nhân Mã xuống ghế rồi cuối xuống hôn anh tới tấp, vội vã. Nhân Mã ngạc nhiên, bất động hai giây thì anh đạp lên Thiên Yết. Anh hét lên:

- Cô… cô điên hả? Tôi … tôi… kinh tởm cô!!

Nói rồi Nhân Mã đứng dậy, bỏ đi nhưng bàn tay yếu ớt của Thiên Yết níu anh lại. Cô nói với dáng vẻ thều thào:

- Anh… tôi vẫn yêu anh như ngày nào! Dù anh có kinh tởm tôi thì tôi vẫn yêu anh.

- CÚT ĐI!!!

Nhân Mã hét lên và ẩn Thiên Yết ngã xống. Cả quán bar đó quay lại nhìn Nhân Mã và Thiên Yết. Ánh mắt Nhân Mã sắc lạnh nhìn Thiên Yết:

- Con k****!!!!

Câu nói trước khi bỏ đi của Nhân Mã làm Thiên Yết choáng váng. Cô quằn quại trong nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần. Nước mắt cô cứ thế tuôn thôi. Cô chả còn đủ sức để quan tâm tới mọi thứ lúc này.

….

Sư Tử thu mình vào trong góc nhìn dòng người đi qua tấp nập. Cô sợ hãi nhìn cảnh vật vừa lạ vừa quen, nước mắt cô cứ thế tuôn:

- Tên khốn Cự Giải! Sao hắn ta lại để mình ở nơi này cơ chứ! Cầu cứu hắn thật là vô dụng mà máy mình thì hết pin mất rồi!

- Ê cô em! Lạc mẹ hay sao mà lại ngồi thu lu ở đây thế này?

Một đám người từ đâu xuất hiện khiến Sư Tử giật mình. Nghe cái giọng của bọn họ mà cô đã biết không thuộc dạng người tử tế rồi. Lúc này cô bỗng nhếch mép cười:

- Nếu Bạch Dương gặp phải chuyện như thế này thì cô ấy có đọ lại nổi 5 thằng này không nhỉ?

- Con bé này chảnh quá đấy!

Một tên khác quát lớn làm Sư Tử giật mình thoát khỏi cái suy nghĩ đó. Cô gượng cười:

- Hiện tại tôi không có tiền nên là các anh có trấn cũng không có gì để trấn đâu!

- Vậy thì cô em đi với chúng tôi nhé!

Một tên khác nữa nói. Khuôn mặt Sư Tử ánh lên cái nhìn khinh bỉ, cô không nói gì cả.

- Này! Mấy tên kia ban ngày ban mặt bắt nạt con gái nhà lành thế hả?

Một giọng nữ vang lên cực kì quen thuộc, Sư Tử cau mày đôi chút:

- Bạch Dương! Cứu tinh của tớ! Sao cậu xuất hiện đúng lúc vậy!

Một tên trông có vẻ giang hồ nhất đứng dậy, hắn ta nghiến răng:

- Tại thêm một cô em nữa hả? Chà chà… hôm nay chúng ta tốt số quá!

- Tốt cái con khỉ!

Bạch Dương nhếch mép cười xỉ vả bọn người trước mặt mình. Tên đại ca cắn môi:

- Con nhỏ này chán sống rồi! Chúng mày xông lên đánh chết nhỏ cho tao!

Cả bọn xông lên, nhanh như cắt, Bạch Dương lần lượt né đòn của bọn họ rồi cô hạ chúng chỉ bằng một cú đá chí mạng. Tên đại ca mắt nổ mắt xịt sợ hãi nhìn rồi lắp bắp:

- Tiểu thư tha mạng cho thần!

- Biến ngay trước khi ta nổi điên!

Với cái ánh mắt lạnh lùng hơn bao giờ hết thì cô thật sự đã dọa được chúng nó. Cô thở dài:

- Cậu không sao chứ? Cự Giải à… cậu xuất hiện được rồi đó!

- Cự Giải?! – Sư Tử ngạc nhiên!

- Không nhờ Cự Giải thì tớ không có mặt tại đây đâu! Mà cậu lên xe Cự Giải chở về nhé!

- Tớ tớ…

Sư Tử ngớ người nhìn người đứng sau cái cây cụ thụ lớn phía kia mà cô chỉ muốn dẫm chết hắn ngay bây giờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.