Cuộc Phản Công Của Thỏ Con

Chương 4




7

Mẹ tôi giữ chặt ông ấy lại “Ông nói ít thôi!”

Ôn Hành Chi cũng đi lên phía trước “Ba, ba nói lời này có chút quá đáng.”

“Tân Di, ba con ăn nói vụng về, ông ấy không có ý đó đâu, con đừng để trong lòng.”

Mẹ tôi thân mật mà nắm lấy tay tôi, “Công việc bận rộn thế nào cũng phải ăn cơm. Dì giúp việc ở nhà làm món sườn xào chua ngọt con thích nhất đó, cùng mẹ trở về, được không?”

Tôi không nhúc nhích, vừa rồi mới còn bị mắng, bây giờ lại nghe được những lời quan tâm này, tôi không khỏi mềm lòng.

Mẹ tôi thấy vậy, lôi kéo tôi đi ra ngoài, “Con cũng là miếng thịt từ trên người mẹ rơi xuống, làm sao mẹ lại không đau lòng cho con được.”

Dừng một chút, bà ấy hỏi “Chuyện tối hôm qua mẹ nói với con, con thấy như thế nào?”

Quả nhiên.

Đáy lòng tôi cười lạnh, tôi đang chờ mong cái gì?

Tôi lập tức thu tay về, xoay người rời đi.

Mẹ tôi lại đột nhiên gắt gao túm chặt tôi rồi quỳ phịch xuống đất.

“Tân Di, mẹ cầu con, bác sĩ nói bệnh của chị gái con vô phương cứu chữa, con coi như giúp nó hoàn thành tâm nguyện cuối cùng. Mẹ quỳ xuống xin con đấy?”

Tôi mặt lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng đỡ bà ấy “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Muốn nói cái gì thì đứng lên rồi nói.”

Thấy sự tình xảy ra, ba người kia cũng hoảng sợ.

Ba tôi là người đầu tiên phản ứng “Bà quỳ xuống xin nó làm cái gì, nó cũng xứng?!”

Mẹ tôi bắt đầu khóc “Chính mắt tôi nhìn Nhiên Nhiên lớn lên, làm sao tôi nhẫn tâm chịu được, tôi ước gì mình có thể chết thay cho con bé! Mẹ xin con, con thành toàn cho nó đi, Tân Di!”

Ôn Hành Chi thở dài một hơi: “Đúng vậy Tân Di, một người đàn ông mà thôi, lẽ nào so với tính mạng của Nhiên Nhiên còn quan trọng hơn sao?”

Ôn Hân Nhiên khóc lóc chạy tới: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, mẹ cầu xin em ấy như vậy không bằng để con chết đi. Mẹ quên đi, con không cần gả cho Lục Tùy An nữa, đều là lỗi của con……”

Nhìn cảnh hai mẹ con tình sâu nghĩa nặng trước mặt, suýt chút nữa tôi không nhịn được mà nôn ra.

Tôi lùi về phía sau một bước, buông người phụ nữ đang nắm tay tôi ra.

Nắm lấy cổ áo Ôn Hân Nhiên, tát cô ta hai cái cả trái lẫn phải.

“Là cô kéo bọn họ đến đây gây sự đúng không, hiện tại còn bày ra dáng vẻ đáng thương cũng là cô, cô không thấy bản thân mình ti tiện?”

“Ôn Hân Nhiên, tôi đã chịu đựng cô đủ lâu rồi. Hai cái tát này, một cái tát vì cô trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu giả dối hai mặt, cô lập khi dễ tôi. Cái còn lại vì cô dùng thủ đoạn bẩn thỉu cướp đi danh ngạch đề cử đại học của tôi, sau đó thay đổi nguyện vọng đại học của tôi.”

Ôn Hân Nhiên lảo đảo ngã mạnh xuống đất, khuôn mặt cô ta tái nhợt in hằn năm dấu vân tay, cánh tay cô ta bị đá cứa hiện ra một vệt đỏ dễ thấy.

Lấy sức lực của tôi, không đủ để khiến cô ta ngã thê thảm như thế.

Cô ta khóc đến hoa lê đái vũ, hết sức đáng thương.

“Em gái, chuyện quá khứ là chị có lỗi với em, nhưng em cùng một người sắp chết như chị so đo, có đáng không?”

Sau khi nói xong, cô ta đột nhiên ho dữ dội rồi ho ra một ngụm máu.

Ba tôi tức đến đỏ cả mắt “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên con làm sao vậy?”

Mà Ôn Hành Chi người duy nhất đứng ngoài nhìn không lên tiếng chỉ trích tôi, anh trai tốt của tôi, đã giơ tay hung hăng tát tôi một cái thật mạnh.

“Tân Di, mau xin lỗi Nhiên Nhiên!”

Xin lỗi?

Ôn Hân Nhiên làm nhiều chuyện tổn thương tôi như vậy, đã bao giờ xin lỗi lấy một lần chưa?

Tôi bụm mặt, lồng ngực phập phồng dữ dội, toàn thân phát run lên.

Rõ ràng ngày hôm qua, bọn họ còn ở trên bàn ăn nói nói cười cười, lên kế hoạch cho ngày cưới của tôi.

Lúc này, lớp đạo đức giả bị xé đi, tôi cảm thấy ghê tởm đến cực điểm.

Đúng lúc này, phía sau xuất hiện một bóng người cao lớn.

Anh ấy đến dùng toàn lực tàn nhẫn đấm lên mặt Ôn Hành Chi.

“Một đám người hợp sức lại bắt nạt vợ tôi, không biết xấu hổ?”

Giọng nói anh ấy vô cùng lạnh lùng, giống như băng tuyết.

8.

Nước mắt trong nháy mắt chảy tràn ra.

“Lục Tùy An…… Anh không phải tăng ca sao?”

Người đàn ông diện mạo vốn là sắc bén, giờ phút này lại tức giận, toàn thân tỏa ra áp suất thấp, làm người khác không tự chủ được cảm thấy sợ hãi.

“Dì Triệu nói trong nhà có khách không mời mà đến, anh lập tức kiểm tra camera giám sát ngoài cửa xem xét tình hình, ai mà ngờ vẫn còn tới chậm một bước.”

Tôi thỉnh thoảng làm việc đến quên ăn quên ngủ, dì Triệu là đầu bếp được Lục Tùy An mời đến chăm lo ba bữa cho tôi.

Lục Tùy An kéo tôi vào trong lồng ngực, siết chặt lòng bàn tay tôi: “Ngoan, đừng khóc, anh tới chống lưng cho em đây.”

Nói xong, anh ấy đem tôi bảo hộ ở phía sau, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào một nhà bốn người này.

“Chú dì, nghe ý tứ này của các người là muốn chúng tôi hủy bỏ hôn ước, muốn tôi cưới Ôn Hân Nhiên, đúng không?”

Mẹ tôi ngượng ngùng mà từ trên mặt đất đứng dậy.

“Tùy An, con nghe dì nói, dù sao chúng ta là liên hôn của hai nhà, con cưới ai đều là giống nhau.”

Lục Tùy An rũ mắt cười khẽ: “Vậy các người nên tìm tôi để nói, tìm Tân Di gây phiền toái làm gì?”

Mẹ tôi ấp úng, nói không lên lý do.

“Sao, không dám?” Lục Tùy An nhướng mày, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo, “Vẫn hiểu được tôi sẽ không đáp ứng, cho nên tới bắt nạt bức bách vợ tôi?”

“Tiểu Lục.” ba tôi ho nhẹ hai tiếng: “Chuyện này con nên suy nghĩ kỹ một chút, tình huống của Nhiên Nhiên con cũng biết rồi, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, coi như con giúp chú Ôn một việc.”

“Suy nghĩ tốt rồi, tôi không đồng ý.”

Lục Tùy An nhếch khóe miệng: “Thật nực cười, từ khi nào mà hôn nhân của tôi đến phiên người ngoài khoa tay múa chân?”

“Ôn Hân Nhiên ung thư là Tân Di làm cô ta bị à, dựa vào cái gì muốn cô ấy chịu trách nhiệm?”

Ba mẹ tôi không phản bác lại, nhưng sắc mặt đều không tốt.

Ôn Hân Nhiên còn nửa nằm trên mặt đất, có chút thất thần.

“Tùy An, anh đừng tức giận, ba mẹ chỉ là quá yêu em, đều do em……”

“Đương nhiên đều tại cô.” Lục Tùy An lớn tiếng cắt ngang cô ta “Nếu không phải cô tác yêu tác quái, tất cả việc ngày hôm nay sẽ không phát sinh!”

“Cô bắt cóc đạo đức ai đấy, còn muốn chúng tôi chia tay? Chia tay.”

Ba tôi trừng lớn mắt: “Tiểu Lục, sao con lại mắng nó?”

Chỉ có tôi biết rằng, mặc dù đã được gia đình hào môn giáo dục trong nhiều năm, nhưng Lục Tùy An trong xương cốt chính là một lưu manh, luôn bênh vực người của mình bảo vệ điểm yếu của mình.

Ôn Hân Nhiên chậm rãi đứng lên, bày ra bộ dáng nhu nhược đáng thương yếu đuối mong manh: “Tùy An, em thật sự thích anh. Anh biết em không còn sống được mấy……”

Lục Tùy An hoàn toàn không dao động. “Sắp chết còn tác oai tác quái, loại người như cô bị ung thư cũng là do ông trời có mắt. Khi nào chết nhớ thông báo cho tôi, tôi nhất định đốt pháo ăn mừng”

Tất cả mọi người bị lời nói không chút lưu tình nào của Lục Tùy An làm khiếp sợ.

Tôi ở phía sau anh ấy, lặng lẽ dựng cái ngón tay cái.

Ôn Hành Chi đỡ Ôn Hân Nhiên, sau đó lau đi khóe miệng đang tràn ra vết máu, bộ dáng chật vật: “Ba, mẹ, chúng ta đi thôi.”

“Từ từ.”

Lục Tùy An ngăn anh ta lại, lời nói uy hiếp rõ ràng.

“Ôn Hành Chi, lần này chỉ là cảnh cáo, lần sau dám động tay đánh vợ tôi, tôi không dám bảo đảm sẽ phát sinh chuyện gì đâu.”

“Còn nữa, tôi nhắc lại một lần, kiếp này tôi chỉ nhận định một người vợ duy nhất là Ôn Tân Di.”

Giống như đang đọc lời tuyên thệ, Lục Tùy An và tôi mười ngón tay đan vào nhau, âm thanh vang vọng.

Từ góc độ không ai nhìn đến, Ôn Hân Nhiên tức giận đến nắm chặt tay, cô ta rũ lông mi xuống, che khuất ánh mắt tràn đầy oán độc.

“Chú Ôn, chuyện liên hôn, mọi người trong lòng đều biết rõ ràng, chỉ là Lục gia đang giúp đỡ người nghèo mà thôi.”

Lục gia kinh doanh lĩnh vực điện tử, mấy năm nay càng ngày càng phát triển không ngừng, thật sự không cần thiết hy sinh con trai cùng liên hôn thương nghiệp với Ôn gia đang sa sút.

“Nếu không phải vì Tân Di, đến nhìn Ôn gia một cái tôi cũng không thèm nhìn.”

Tờ giấy mỏng bị đâm thủng, ba tôi mặt đỏ lên, miệng mấp máy nhưng lại không nói nên lời.

~~~~~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.