Cuộc Hôn Nhân Nồng Cháy - Trì Anh

Chương 39: Chương 39




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cảnh Kỳ cũng không thể ngờ rằng album kỹ thuật số mà anh định dùng để thử nghiệm lại nhanh chóng chiếm lĩnh ba bảng xếp hạng: bảng xếp hạng bài hát mới, bảng xếp hạng bài hát hot, và bảng xếp hạng bài hát gốc của nền tảng âm nhạc ngay khi vừa ra mắt.

Hơn nữa, từ sáng sớm, Đào Uyển đã nằm trong danh sách hot search.

Nghe Cảnh Kỳ thông báo, Đào Uyển mở app lên, và khi nhìn thấy tên mình, cô không thể kiềm chế được sự phấn khích trong lòng.

“Cô thật sự quá xuất sắc, làm một cú lội ngược dòng ngoạn mục! Để xem sau này ai còn dám nói cô giành giải quán quân nhờ ô dù nữa.”

“Được rồi, tôi chỉ muốn thông báo cho cô biết, hôm nay có rất nhiều người liên hệ với tôi để phỏng vấn cô. Tôi sẽ xử lý trước đây.”

Sau khi cúp máy, Đào Uyển vẫn chưa hoàn hồn khỏi cuộc trò chuyện vừa rồi.

Mẹ Vương thấy cô như vậy, lo lắng hỏi: “Cô chủ, không sao chứ?”

Đào Uyển quay đầu lại, hơi ngạc nhiên: “Không sao đâu.”

Trong nhóm WeChat, Chúc Kỳ và Trì Nguyệt đã gửi rất nhiều tin nhắn:

[Uyển Uyển, cậu lên hot search rồi! Mau xem đi! Bài “Như Thủy Triều” mà cậu hát hay quá! Sao trước giờ mình chưa từng nghe cậu hát bài này?]

Trì Nguyệt: [!!! Buổi tối mình mời, chúng ta ra ngoài ăn mừng đi.]

Chúc Kỳ: [Được thôi, được thôi.]

Đào Uyển cười và nhắn lại: [Được.]

Trì Nguyệt: [Vậy tới quán bar nhé! Lần trước khi mình tới chơi, giám đốc còn phàn nàn với mình rằng lâu rồi không gặp cậu, đúng lúc hôm nay có thể tới xem.]

Đào Uyển: [Ừm.]

Chúc Kỳ: [Chốt như thế nhé, 8 giờ chúng ta gặp ở quán bar.]

Sau khi cúp máy, Đào Uyển quay về giúp mẹ Vương, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về bài hát [Như Thủy Triều].

Bài hát này được sáng tác trong khoảng thời gian cô và Phó Thuấn sống cùng nhau trên đảo. Thời gian đó thật sự rất vui vẻ, nên phong cách bài hát cũng khác hẳn so với những bài trước đây của cô.

Cô chưa bao giờ công khai hát bài này, và lần đầu tiên cô thể hiện nó là khi ghi âm cùng Cảnh Kỳ.

Đào Uyển không ngờ bài hát lại được yêu thích đến vậy, trong lòng cô bỗng tràn ngập sự mừng vui lẫn lo lắng.

Sau khi làm việc xong, Đào Uyển về phòng để kiểm tra điện thoại.

Hot search cực kỳ sôi nổi, rất nhiều người đang bàn tán:

[Cuối cùng chị gái quý báu mà tôi thích bấy lâu nay cũng được yêu thích, để lại người mẹ già rơi nước mắt.]

[Chỉ là một người qua đường, trước đây lúc Giọng Hát Mới hot không chú ý, nhưng sau khi nghe bài hát này, tôi sẽ luôn ủng hộ Uyển Uyển.]

[Các người từng nói chị Uyển có ô dù nên mới giành giải quán quân hãy ra xin lỗi đi!!! Rõ ràng chị ấy đã dựa vào tài năng của mình để đi đến hôm nay!]

[Mọi người hãy cùng chú ý tới tác phẩm của chị gái xinh đẹp nào, lọt hố không lỗ đâu.]

[...]

Đào Uyển nhìn những bình luận đáng yêu đó, lòng cô ấm áp tràn đầy.

Buổi chiều, Phó Thuấn gửi tin nhắn đến:

[Tối nay phải tăng ca, sẽ về muộn. Em nhớ ăn uống đầy đủ nhé.]

Đào Uyển đáp: [Buổi tối có hẹn với Chúc Kỳ và Trì Nguyệt.]

[Được, em bảo chú Triệu đưa em tới đó đi. Khi sắp tụ họp xong thì nói trước với anh một tiếng, anh sẽ tới đón em.]

[Vâng.]

8 giờ tối.

Đào Uyển đến quán bar đúng giờ, vừa nhìn thấy cô, Chúc Kỳ đã chạy như bay tới, cả người treo trên người cô.

Chúc Kỳ thì thầm: “Uyển Uyển, cậu giỏi quá đi! Sao cậu lại có thể xuất sắc đến vậy? Hu hu, mình cảm thấy tự hào về cậu.”

Trì Nguyệt đứng bên cạnh nói: “Thôi được rồi, cậu mau xuống đi, có rất nhiều người đang nhìn đấy.”

Lúc này Chúc Kỳ mới buông cô ra.

Ba người quay lại chỗ ngồi.

Giám đốc biết ba người đến đây nên cố ý ra chào đón: “Lâu rồi không gặp! Hôm nay tôi mời, các cô uống gì cũng được.”

Trì Nguyệt trêu: “Giám đốc, hôm nay tôi đã nói là mình mời rồi. Anh không thể tranh với tôi đâu, để lần sau đi.”

Giám đốc bật cười: “OK, lần sau cũng được! Các cô tới đây lúc nào cũng hoan nghênh.”

Chúc Kỳ vui vẻ bắt đầu gọi món. Sau khi xem hết menu, cô đưa cho Trì Nguyệt: “Cậu xem có cần thêm gì không?”

“Cậu chọn là được.”

Chúc Kỳ do dự một lát: “Vậy mình lại gọi thêm một ít.”

Cô nàng xem menu thêm hai lần, chọn thêm hai món, rồi gọi nhân viên tới.

Trì Nguyệt nói: “Sau này cậu càng ngày càng nổi tiếng, thời gian tụ họp mua sắm của chúng ta sẽ ngày càng ít.”

Chúc Kỳ quay đầu “A” một tiếng, mặt lộ vẻ tủi thân: “Vậy có phải sau này không thể gặp Uyển Uyển thường xuyên không?”

“Cậu vẫn có thể.”

Mắt Chúc Kỳ lập tức sáng lên.

Trì Nguyệt cười nói: “Có thể thường xuyên thấy cậu ấy trên TV.”

Chúc Kỳ lập tức gục xuống: “Như vậy đâu có giống!”

Đào Uyển nhìn hai người đấu khẩu liên tục, mỉm cười: “Không đâu, rảnh thì chúng ta có thể gặp mặt.”

Chúc Kỳ đặt ống hút vào trong cốc thủy tinh, uống hai ngụm lạnh ngắt, miệng còn lẩm bẩm: “Biết sớm thì đã không thêm đá.”

Trì Nguyệt: “Đổi cốc khác là được mà.”

Chúc Kỳ: “Như vậy không được, mình đang tiếc tiền của cậu mà.”

Trì Nguyệt: “Bình thường không thấy cậu chu đáo như thế này.”

Chúc Kỳ: “Nói bậy, mình vẫn luôn là bé cưng chu đáo, cậu đừng vu khống mình.”

Đào Uyển nhìn về phía Trì Nguyệt, cô hỏi: “Cậu và Từ Hành thế nào rồi?”

Chúc Kỳ ngẩng đầu lên, cướp lời của Trì Nguyệt: “Hai người họ đã gặp bố mẹ rồi.”

Đào Uyển: “!?”

Trì Nguyệt đánh Chúc Kỳ một cái: “Đừng nghe cậu ấy nói bậy. Thực ra chỉ là lần trước Từ Hành đến tìm mình, bị mẹ mình thấy, rồi mẹ mời anh ấy về nhà ăn cơm thôi.”

Lúc đó, mẹ Trì Nguyệt hết sức vui vẻ vì được Từ Hành dỗ dành, suýt nữa Trì Nguyệt đã muốn đá anh ấy, nhưng không che giấu sự hài lòng.

Chúc Kỳ hớn hở nói: “Dù sao thì giờ hai người cũng coi như đang ở bên nhau rồi! Từ Hành thường xuyên tới đón cậu tan làm, có gì mà phải giấu.”

Gương mặt Trì Nguyệt bỗng chốc đỏ bừng: “Cậu nói nhiều quá đấy.”

Chúc Kỳ chỉ cười khúc khích: “Cậu xấu hổ thì có, nhưng mà mình chỉ nói sự thật thôi mà.”

Trì Nguyệt nghiêm túc đáp: “Mình vẫn đang định chờ Từ Hành nói rõ ràng với gia đình của anh ấy trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.”

Đào Uyển nhẹ nhàng nói: “Nếu cậu cần bất cứ sự giúp đỡ nào, cứ nói cho bọn mình biết nhé, đừng giữ riêng cho mình.”

Trì Nguyệt gật đầu: “Được, yên tâm đi, mình sẽ không giấu các cậu đâu. Khi có tin tức, mình sẽ nhắn vào nhóm cho mọi người biết trước.”

Ba người đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên có một chàng trai tiến lại gần. Sau khi nhìn kỹ Đào Uyển, cậu ấy vui mừng thốt lên: “Tôi không nhìn lầm đâu, cô chính là Đào Uyển!”

Chúc Kỳ và Trì Nguyệt cùng nhìn về phía cậu ta.

Chàng trai đó, với vẻ mặt phấn khích, nói: “Đào Uyển, tôi là fan của cô! Cô có thể... ký tên cho tôi được không? Ký lên quần áo cũng được.”

Khi Đào Uyển định lấy bút thì Trì Nguyệt lập tức ra hiệu cho cô: “Uyển Uyển, đừng ký.”

Chúc Kỳ ngơ ngác nhìn Trì Nguyệt.

Trì Nguyệt giải thích: “Xin lỗi, ở đây đông người quá. Nếu ký cho cậu, có lẽ những người khác cũng sẽ yêu cầu, chúng tôi chỉ muốn tụ họp vui vẻ thôi, hy vọng cậu hiểu.”

Nghe vậy, chàng trai ngượng ngùng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không nghĩ nhiều như vậy.”

Chúc Kỳ cười nói: “Không sao đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”

Một số người quen biết Đào Uyển đứng ở phía sau hô hào: “Uyển Uyển, lâu lắm rồi không nghe cô hát! Hôm nay cô đã tới đây, có thể hát một bài để thỏa mãn mong muốn của chúng tôi không?”

Lần này, Trì Nguyệt không ngăn cản nữa, bởi vì Đào Uyển đã ở quán bar một thời gian khá lâu và rất nhiều khách hàng cũ đều thích cô.

Đào Uyển nhìn về phía hai người đối diện: “Mình đi nhé.”

Chúc Kỳ gật đầu: “Đi đi.”

Đào Uyển đứng dậy, đi qua sảnh quán bar và vào hậu trường. Giám đốc đã bảo người đưa cho cô một cây đàn guitar, sau đó cô ngay lập tức lên sân khấu.

Khi cô vừa xuất hiện, một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên từ phía khán giả.

Đào Uyển chưa nghĩ ra bài hát nào để hát, nhưng dưới sân khấu, có người đề nghị: “Hát [Như Thủy Triều] đi, bài đó hay quá!”

Sau vài giây chuẩn bị, cô nhẹ nhàng cất tiếng hát. Giọng hát trong trẻo, trầm bổng của cô vang lên trong quán bar, khiến không gian trở nên yên tĩnh lạ thường, dường như chỉ có tiếng hát của Đào Uyển.

Khi kết thúc bài hát, Đào Uyển nói “Cảm ơn” rồi trở lại chỗ ngồi.

Lúc này, mọi người trong quán bar đều rất biết điều, không ai tới làm phiền cô nữa.

Chúc Kỳ hào hứng nói: “Vừa rồi mình cảm thấy như đang tham gia một buổi concert thực thụ, thật tuyệt! Khi nào cậu tổ chức concert, nhất định phải cho bọn mình vé trước, mình muốn ngồi ở hàng ghế đầu!”

Đào Uyển chỉ cười đáp: “Được.”

Khi gần hoàn tất bữa ăn, Trì Nguyệt nói: “Cậu gửi tin nhắn cho sếp Phó đi.”

Chúc Kỳ ngạc nhiên: “Gửi làm gì?”

Trì Nguyệt giải thích: “Cậu ngốc quá, chắc chắn là gửi tin nhắn bảo sếp Phó tới đón Uyển Uyển rồi. Cậu nghĩ xem, với tính cách của sếp Phó, làm sao có thể để Uyển Uyển tự về được?”

Chúc Kỳ hiểu ra ngay, cô nàng vờ như mình chưa hỏi gì và nói với Đào Uyển: “Mau gửi đi, bọn mình cũng nên về nghỉ ngơi rồi.”

Đào Uyển nhanh chóng gửi tin nhắn cho Phó Thuấn.

Hai mươi phút sau, Phó Thuấn xuất hiện tại quán bar.

Chúc Kỳ và Trì Nguyệt cùng chào anh.

Chúc Kỳ nói nhỏ: “Hai người đã bên nhau lâu như thế, sao vẫn cứ ngọt ngào như thế này?”

Phó Thuấn chỉ mỉm cười.

Chúc Kỳ cảm thấy như bị sự ngọt ngào của họ làm cho nổi da gà, cô nàng quay đầu hỏi Trì Nguyệt: “Sau này cậu và Từ Hành, lẽ nào cũng biến thành như vậy? Nếu thật sự thế thì sau này mình phải làm sao?”

Nghĩ đến cảnh phải ăn cơm một mình trong khi hai người kia ngọt ngào bên nhau, Chúc Kỳ tủi thân đến nỗi suýt khóc.

Trì Nguyệt đáp: “Cậu cũng tìm một người cho mình đi chứ.”

Chúc Kỳ bĩu môi: “Nếu dễ tìm thì mình đã tìm được từ lâu rồi, đâu phải chờ đến tận bây giờ!”

Sau khi trò chuyện thêm một chút, cả ba mới rời khỏi quán bar.

Trên đường về, Đào Uyển hỏi: “Anh đã nghe bài hát mới của em chưa?”

“Nghe rồi.”

“Vậy anh cảm thấy thế nào?” Đào Uyển quay đầu, nhìn anh với ánh mắt chờ đợi.

Phó Thuấn cố tình tìm chỗ dừng xe lại, anh tiến gần về phía Đào Uyển, mặt nghiêm túc: “Cảm giác của anh là, đây là bài hát mà bà Phó viết cho anh. Không biết cảm giác của anh có đúng không?” Miệng anh còn nở một nụ cười tinh nghịch.

Đào Uyển ngỡ ngàng: “...”

Rõ ràng anh đã nhận ra, mà còn cố tình hỏi cô như vậy.

Thật quá đáng!

“Bà Phó.” Phó Thuấn lại hạ giọng, gọi cô với một cách rất mập mờ.

“Không đúng!” Đào Uyển chột dạ nói dối.

Nụ cười của Phó Thuấn càng trở nên rõ ràng hơn: “Nói dối không phải là thói quen tốt.”

Đào Uyển đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã hỏi anh điều đó.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.