(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cảnh Kỳ đã nhận một chương trình giải trí cho Đào Uyển nhằm gia tăng độ phủ sóng, chuẩn bị cho album sắp tới và buổi diễn tiếp theo. Dù không phải là thành viên chính thức, cô chỉ xuất hiện trong hai tập, nhưng vì phải quay hai ngày liên tiếp, cô đã phải đến đó trước vài ngày.
Trước khi Đào Uyển đi, Cảnh Kỳ còn sắp xếp một trợ lý cho cô. Ngày đến địa điểm ghi hình, Phó Thuấn tự mình đưa Đào Uyển đến, khiến Cảnh Kỳ lo lắng về việc có thể gây ảnh hưởng không tốt, nhưng nhìn vẻ quan tâm và chăm sóc của Phó Thuấn dành cho Đào Uyển, anh ấy không đành lòng ngăn cản.
Trong giới giải trí, Cảnh Kỳ đã từng thấy nhiều sao nam và sao nữ yêu đương mù quáng, nhưng anh không thể ngờ rằng người lạnh lùng như Phó Thuấn lại có thể trở nên sến sẩm đến thế khi yêu.
Khi đến địa điểm ghi hình, Cảnh Kỳ xuống xe và đi tới bên cạnh xe của Phó Thuấn. Anh dựa vào cửa sổ, nói: “Sếp Phó, đưa cô ấy đến đây là được rồi.”
Đào Uyển xuống xe, và Cảnh Kỳ mở cốp xe, lấy vali của cô ra.
Trước khi rời đi, Cảnh Kỳ vẫy tay tạm biệt Phó Thuấn: “Sếp Phó, anh cũng về sớm đi.”
Cảnh Kỳ nói với Đào Uyển: “Đi thôi.” Đào Uyển liếc nhìn người trong xe trước khi rời đi cùng Cảnh Kỳ.
Ê-kíp chương trình đã sắp xếp phòng cho Đào Uyển từ trước. Sau khi đưa cô đến phòng, Cảnh Kỳ nói: “Đây là một chương trình giải trí rất bình thường, cô đừng quá lo lắng. Ê-kíp sẽ sắp xếp một số nhiệm vụ, cô chỉ cần làm theo là được.”
Đào Uyển gật đầu, cảm thấy yên tâm hơn.
Cảnh Kỳ nhìn quanh và thấy mọi thứ đều ổn, anh mới bảo: “Vậy tôi đi trước nhé. Có chuyện gì thì gọi trợ lý.”
Sau khi Cảnh Kỳ rời đi, trợ lý đến dọn dẹp phòng cho Đào Uyển. Buổi tối, Đào Uyển ngủ một mình trong phòng và cảm thấy không quen, bởi lẽ trước đó Phó Thuấn vẫn thường trò chuyện với cô trước khi ngủ.
Sáng hôm sau, nhân viên tới gọi cô đi ghi hình. Đào Uyển chỉ trang điểm nhẹ nhàng, sau đó gặp gỡ một số khách mời khác. Mặc dù mọi người tỏ ra thân thiện, tính cách của Đào Uyển lại có phần trầm lặng hơn.
Cô gần như không có thời gian lên hình, mà chỉ tập trung hoàn thành các nhiệm vụ mà ê-kíp giao. Buổi sáng chỉ là những cuộc trò chuyện đơn giản, đến buổi chiều, ê-kíp dự định sẽ ghi hình ngoài trời để giao nhiệm vụ cho các khách mời nhằm tăng cường tình cảm.
Tuy nhiên, khi ghép nhóm, các khách mời nữ cố ý tránh xa Đào Uyển, mà cô cũng không lên tiếng phản bác.
Sau khi ghi hình kết thúc, trợ lý tức giận chạy đến. “Chị Uyển Uyển, lúc em về lấy đồ cho chị, em nghe thấy mấy cô gái kia nói xấu chị. Tại sao họ lại như thế? Trông ai cũng dịu dàng đáng yêu, mà lời nói lại khó nghe như vậy.” Trợ lý bĩu môi, lộ vẻ “bênh vực kẻ yếu”.
Ngược lại, Đào Uyển trấn an cô, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, đừng để ý đến họ.”
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Đào Uyển trở về phòng tắm rửa và đang trò chuyện điện thoại với Phó Thuấn thì thiếp đi.
Cảnh Kỳ gọi điện cho trợ lý để hỏi về tình hình ghi hình. “Tình hình ghi hình ngày đầu tiên thế nào?”
Trợ lý bĩu môi đáp: “Không ổn lắm, mấy vị khách mời đến cùng chị Uyển Uyển cố ý lập nhóm, xa lánh chị ấy.”
Cảnh Kỳ nghe xong, sắc mặt ngay lập tức trở nên nghiêm túc: “Nói kỹ xem nào.”
Trợ lý bắt đầu kể lại chi tiết và kết luận: “Họ nói người mới như chị Uyển Uyển, vừa ra mắt đã giành quán quân của [Giọng Hát Mới], chắc chắn có gì đó không ổn. Nhưng em cảm thấy họ chỉ sợ chị ấy sẽ thu hút sự chú ý vì vẻ đẹp nổi bật hơn bọn họ, trong khi họ chỉ lo chăm chút cho hình tượng.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Cảnh Kỳ nhận ra mình cần phải có mặt ở đó. Anh đã dẫn dắt nhiều nghệ sĩ, tính cách không thể nói là tốt, và nếu ai bắt nạt nghệ sĩ của anh, chắc chắn sẽ phải trả giá.
Ngày hôm sau, Cảnh Kỳ tự mình đến địa điểm ghi hình. Anh thân thiết với đạo diễn và được đạo diễn cười hỏi: “Sao cậu quan tâm nghệ sĩ mới ký hợp đồng thế? Lẽ nào là...”
“Sao anh lại nói mấy thứ nhảm nhí đó, tôi quan tâm tất cả nghệ sĩ của mình.”
Hơn nữa, Cảnh Kỳ không dám không quan tâm, vì nếu không, Phó Thuấn chắc chắn sẽ không tha cho anh.
Trong buổi ghi hình ngày thứ hai, các thành viên chính thức đã có ấn tượng tốt hơn với Đào Uyển. Họ thường xuyên quan tâm đến cô, còn mấy vị khách mời khác thì không dám thể hiện thái độ tiêu cực nữa, cố gắng tỏ ra nhiệt tình hơn với Đào Uyển.
Cảnh Kỳ cũng không quên hỏi đạo diễn: “Cô ấy thể hiện thế nào?”
Đạo diễn trả lời: “Khá tốt, tuy không hoạt bát lắm nhưng lại khiến người ta cảm thấy thoải mái.”
“Vậy được rồi, mọi người đừng cắt biên tập ác ý đấy, tôi khó khăn lắm mới ký hợp đồng với người như vậy.”
“Cậu yên tâm, chúng tôi không làm như vậy đâu.”
Cảnh Kỳ vốn nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trôi qua êm đẹp, nhưng hai ngày sau, khi chương trình còn chưa lên sóng, Đào Uyển đã bị chỉ trích.
Một người tự xưng là nhân viên ê-kíp lặng lẽ đăng bài nói rằng Đào Uyển không hòa hợp với mọi người, còn ám chỉ rằng có một kim chủ(*) đứng sau cô, thậm chí người đại diện nổi tiếng còn đích thân đến đồng hành.
(*)Kim chủ (金主) là thuật ngữ tiếng Trung chỉ người có quyền lực hoặc tài chính lớn, thường xuất hiện trong ngành giải trí như nhà đầu tư hay nhà sản xuất. Dưới nghĩa tiêu cực, nghệ sĩ đôi khi là tình nhân của kim chủ.
Sau khi xem xong, Cảnh Kỳ tức giận ném điện thoại đi. Anh lập tức bảo người đi điều tra xem ai đang gây rối.
Trưa hôm đó, Cảnh Kỳ tra được rằng một khách mời cùng tập tên Trịnh Tuyết đã cố ý mua tài khoản marketing để bôi nhọ Đào Uyển.
Cảnh Kỳ gửi tin nhắn cho Đào Uyển, bảo cô tạm thời đừng lên tiếng.
Anh cũng không rảnh rỗi, tìm kiếm các tài khoản marketing của Trịnh Tuyết, đăng tải những lịch sử đen tối của cô ta lên mạng.
Trong khi nhâm nhi cà phê, Cảnh Kỳ nhìn vào màn hình máy tính, thấy các bình luận đang rần rần:
[Tập này ê-kíp chương trình bị sao vậy? Còn chưa chiếu đã rộ tin ra ngoài trước rồi.]
[Trước đây Trịnh Tuyết luôn khoe khoang hình tượng ngây thơ trong sáng, hoá ra từ đại học đã bắt đầu ăn chơi đàn đúm ra nước ngoài rồi.]
[Rốt cuộc ai đang phá rối ai vậy, show sinh hoạt chữa lành lại biến thành phim cung đấu rồi?]
Trịnh Tuyết muốn kéo Đào Uyển xuống nước để tăng độ hot cho show, nhưng đó lại chính là điều Cảnh Kỳ muốn.
Khi tập đó lên sóng, nó đã leo lên top tìm kiếm ngay lập tức.
Cảnh Kỳ cố ý liên lạc với đạo diễn để kiếm một số cảnh hậu trường của Đào Uyển. Đúng như lời đạo diễn nói, Đào Uyển không nói nhiều lắm, nhưng mỗi lời nói và việc làm của cô đều khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Ngược lại, những người khác lại luôn ồn ào biểu diễn trước ống kính, nhưng không làm được gì đáng kể, rõ ràng không hợp với show kiểu này.
Tính cách dịu dàng và điềm đạm của Đào Uyển đã thu hút được một lượng fans đáng kể.
Người đại diện của Trịnh Tuyết còn cố gắng gọi điện xin lỗi Cảnh Kỳ. Anh hào phóng nói: “Mọi người đều là người mới, vốn dĩ không cần phải như vậy.”
Nhưng chỉ hai giây sau, Cảnh Kỳ lại nhắc nhở: “Nhưng nếu ai đó bắt nạt nghệ sĩ của tôi, cũng phải xem lại bản thân mình có đủ khả năng không.”
“Được, lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Đào Uyển cùng Chúc Kỳ và Trì Nguyệt đi mua sắm tại trung tâm thương mại.
Chúc Kỳ vừa đi vừa lầm bầm: “Giới giải trí đúng là hỗn loạn, cậu vừa mới nổi lên một chút, bọn họ đã bắt đầu tìm cách phá hoại cậu. Tại sao lại như vậy nhỉ?”
Trì Nguyệt đùa: “Có lẽ vì cậu đẹp hơn họ và có kim chủ giỏi hơn họ nữa.”
Chúc Kỳ cười lớn: “Đúng rồi, Uyển Uyển của chúng ta không chỉ có sắc đẹp mà còn được nâng đỡ bởi sếp Phó. Bọn họ có cố gắng thế nào cũng không thể theo kịp đâu.”
Trì Nguyệt chỉ vào khu nội thất và nói: “Đi thôi, chúng ta qua đó xem giường. Gần đây giường của mẹ mình bị một đứa cháu trai nhảy hỏng, mình muốn mua cái mới cho bà.”
Ba người vừa đến cửa đã thấy Từ Song đang thử giường. Thấy họ, nụ cười trên mặt Từ Song bỗng chốc cứng lại.
Cô ta đứng dậy khỏi giường, với vẻ ngang ngược nói: “Muốn mua giường à?”
Chúc Kỳ hừ một tiếng, tức giận đáp: “Sao, không cho hả?”
“Không có, đương nhiên là được.” Từ Song quay sang nhân viên: “Hôm nay họ thích cái nào, tôi mua hết.”
Chúc Kỳ lập tức mắng: “Cô bị điên à?”
Từ Song với vẻ mặt “Tôi điên đấy, cô làm gì được tôi nào?”
Trì Nguyệt kéo Chúc Kỳ lại, bình tĩnh nói: “Không sao đâu, chúng ta cứ từ từ xem.”
Chúc Kỳ bĩu môi: “Không phải cô ta nói là sẽ mua hết sao? Vậy chúng ta còn xem cái gì”
Trì Nguyệt mỉm cười, kéo Chúc Kỳ và Đào Uyển đi xem hàng. Cô còn nghiêm túc hỏi nhân viên: “Cái này làm bằng chất liệu gì, cái kia giá bao nhiêu…”
Chỉ cần họ mở miệng, Từ Song đều ngay lập tức nói: “Tôi mua.”
Sau một hồi xem xét, Chúc Kỳ cũng nhận ra tình hình và trở nên nghiêm túc hơn. Từ Song cũng nhận ra họ đang cố tình châm chọc cô ta, nhưng đã nói ra thì không thể lùi lại.
Từ Song cố tỏ ra mạnh mẽ, kiêu ngạo: “Tôi có tiền, mua hết chỗ này thì sao?”
Chúc Kỳ bật cười: “Cô vui là được.”
Cuối cùng, khi nhân viên giới thiệu: “Thưa ba vị, đây là mẫu cuối cùng rồi.”
“Vậy thì lấy cái này.”
Từ Song lại chặn ngang: “Cái này tôi cũng mua.”
Nhân viên có chút ngượng ngùng nhìn họ.
Trì Nguyệt cười nói: “Không sao, vậy cho cô ta đi, và thanh toán luôn nhé.”
Nhân viên lập tức tính toán và nói: “Thưa cô, tổng cộng là 683.400 tệ. Nếu cô làm thẻ thành viên thì sẽ được giảm 9.2%.”
Từ Song tùy tiện hỏi: “Nhiều vậy sao?”
Chúc Kỳ đứng bên cười: “Chỉ có vậy thôi. À không, cô có thể mua cả chỗ này cơ mà, còn để ý đến 683.400 này làm gì?”
Chúc Kỳ cố ý nhấn mạnh câu cuối.
Từ Song lại ban đầu chỉ định châm chọc họ, không ngờ lại bị “hớ” một vố, lại không muốn mất mặt, đành phải nuốt cục tức vào bụng.
Từ Song nghiến răng nói: “Mua hết.”
Nhân viên hỏi: “Quẹt thẻ hay thanh toán bằng tiền mặt?”
Từ Song mất kiên nhẫn: “Đương nhiên là quẹt thẻ, ai lại mang theo nhiều tiền mặt như vậy chứ, có mắt nhìn không đấy?”
“Xin lỗi cô.”
Chờ Từ Song quẹt thẻ xong, Trì Nguyệt mới thản nhiên nói: “Mình không thích mấy cái vừa xem lắm, đi xem hãng khác đi.”
Chúc Kỳ cố ý nhìn Từ Song rồi cười ha hả: “Thế nào, cô Từ, cô có muốn đi xem cùng bọn tôi không?”
Từ Song tức giận lườm họ.
Ra khỏi trung tâm thương mại, cuối cùng Chúc Kỳ không nhịn được cười: “Đây đúng là người ngốc nghếch lắm tiền trong truyền thuyết!”
Trì Nguyệt thêm vào: “Sĩ diện chỉ làm người ta khổ thân. Trong nhà cô ta chắc chắn không chứa nhiều giường như thế đâu!”
Đào Uyển cũng bật cười.
Chúc Kỳ hỏi: “Uyển Uyển, sao vừa rồi cậu không trêu cô ta như chúng ta? Thực sự rất vui.”
“Cậu ấy không thể làm ra chuyện xấu như vậy.” Trì Nguyệt vạch trần.
Chúc Kỳ vỗ vai Đào Uyển, nói một cách hào phóng: “Không sao, Trì Nguyệt là người giỏi nhất trong việc đối phó với những người như vậy, đừng sợ cô ta.”
Ba người cùng nhau cười đùa, rồi lại tiếp tục đi tìm giường mới cùng Trì Nguyệt...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");