Chương 53: Đi xem phim
“Anh nhớ lại đi.” Giang Nhiễm mỉm cười nói.
Tiêu Mộ Viễn nhìn ánh mắt như hổ rình mồi của cô, bật cười. Ánh mắt kia tỏ rõ ý nếu anh không nhớ ra thì sẽ không xong với cô vậy mà trên khuôn mặt vẫn tỏ vẻ “em không sao”, chờ anh trả lời.
Tiêu Mộ Viễn giơ tay, xoa đầu cô: “Không phải 12 giờ đêm mới chiếu à? Còn chưa đến 11 giờ mà, còn sớm.”
Giang Nhiễm hừ nhẹ một tiếng: “Xem ra anh vẫn còn nhớ. Trả sách lại cho em.”
“Sách gì cơ?” Tiêu Mộ Viễn lười biếng dựa vào sô pha, lật lật cuốn sách trong tay, nói: “Em quá nóng vội rồi.”
Vỗ nhẹ đầu cô, anh nói tiếp: “Giang đạo, bình tĩnh nào.”
Giang Nhiễm như con mèo nhỏ được vuốt ve, hừ nhẹ một tiếng: “Em rất bình tĩnh.”
Thuận thế ngả lưng xuống, dựa vào lồng ngực của Tiêu Mộ Viễn.
Anh đọc sách, cô lười biếng dựa trên ngực anh, nhân cơ hội chọc chọc cơ bụng sáu múi, ăn chút đậu hũ của anh.
Dưới ánh đèn vàng, Giang Nhiễm ngửi mùi hương mát lạnh trên người anh, nhìn cái cằm cương nghị kia, dần dần bình tĩnh lại.
WeChat không ngừng vang lên tiếng tin nhắn, cô cũng không thèm xem.
Đồng hồ điểm 11 giờ, Tiêu Mộ Viễn đứng dậy nói: “Có thể chuẩn bị đi rồi.”
“Vậy em đi thay quần áo.” Giang Nhiễm đi lên lầu, ở trong phòng quần áo ngó trái ngó phải, cuối cùng chọn một cái áo khoác màu đỏ được may thủ công.
Thả nhẹ mái tóc buông lơi trên vai, đội cái mũ tròn nhỏ lên, lại phối thêm sợi dây chuyền cùng với hoa tai.
Sau khi trang điểm cẩn thận, lại ngắm nhìn bản thân trước gương một lần nữa mới hài lòng đi ra.
Với cô đêm nay rất đặc biệt.
Khi Giang Nhiễm xuống lầu, Tiêu Mộ Viễn đã đứng đợi sẵn ở lối vào.
Lúc Giang Nhiễm thay giày, Tiêu Mộ Viễn mới chậm rãi nói: “Em ăn mặc lộng lẫy vậy?”
“…… Nhìn lố quá hả?” Giang Nhiễm giật mình, “Em thấy bình thường mà.”
Tiêu Mộ Viễn: “Không phải em là nữ chính sao? Không sợ bị người nhận ra à?”
Giang Nhiễm ngẫm nghĩ lại, đúng ha, cho dù trước đó họ không biết cô là ai nhưng mà sau khi xem phim xong có thể nhận ra a.
Cô thật sự quên mất, vẫn cho rằng bản thân chỉ là một người bình thường.
Giang Nhiễm nói: “Vậy anh chờ em một chút, em đi lấy khẩu trang.”
Tiêu Mộ Viễn gật đầu: “Lấy cho anh nữa.”
Giang Nhiễm khó hiểu nhìn anh, Tiêu Mộ Viễn thờ ơ nói: “Đi với một người xuất chúng như anh, em không muốn bị chú ý cũng khó.”
Giang Nhiễm bật cười: “Vâng, anh giống như là đom đóm trong đêm vậy.”
Cô xoay người lên lầu, lấy cái mũ lưỡi trai và khẩu trang.
Hai người lên xe, Tiêu Mộ Viễn lái xe, Giang Nhiễm ngồi ở ghế phụ.
Trên đường đi, cô càng thêm thấp thỏm, lo lắng.
“Lỡ không ai đến xem thì sao?”
“Đang có nhiều tác phẩm lớn như vậy, phim của em không đấu nổi thì sao?”
“Có khi nào không ai muốn xem không anh?”
Giang Nhiễm bất an nhưng vẫn cố an ủi bản thân: “Dù sao cũng là nửa đêm, không có ai cũng là chuyện bình thường.”
“Giờ này ra đường cũng không an toàn lắm a nên chắc là mai mới đông người đến……”
Cô xoay đầu nhìn anh “Đúng không anh?”
Tiêu Mộ Viễn cười trả lời: “Đúng vậy.”
Giang Nhiễm cố gắng bình tĩnh lại, chắc chắn là như vậy, lát nữa đến rạp không thấy ai cũng không cần lo lắng.
Chờ Tiêu Mộ Viễn đỗ xe xong, Giang Nhiễm đội mũ, đeo khẩu trang, xuống xe.
Anh nắm tay cô, bước vào thang máy.
Giang Nhiễm ngạc nhiên: “Em đâu đặt vé ở đây?”
Cô định xem ở rạp phim của công ty Đông Ảnh cơ mà.
Tiêu Mộ Viễn nói: “Anh đặt.”
Tiêu Mộ Viễn đưa Giang Nhiễm đến một rạp chiếu phim khác.
Cửa thang máy mở ra, hai người bước vào rạp, Giang Nhiễm sửng sốt.
Dù là nửa đêm nhưng rạp phim đông như trẩy hội, xung quanh toàn là người. Đã rất lâu rồi cô không đi xem phim, không lẽ cô già rồi, không theo kịp thời đại nữa?
Tiêu Mộ Viễn dắt Giang Nhiễm đến quầy lấy vé. Giang Nhiễm không nhịn được, lén nhìn xem mọi người chọn phim gì.
“……??” Cô hoài nghi mình nhìn lầm rồi, xích lại gần thêm một chút.
“……!!” Vì sao trên màn hình điện tử toàn bộ đều là 《Gửi đến chúng ta》?
Cô nhìn mọi người xung quanh, chủ yếu là xếp hàng để mua đồ uống và bắp rang.
Không lẽ mình đang mộng du? Giang Nhiễm dùng sức nhéo mình một cái, đau!
Giang Nhiễm tiến lên, hỏi nhân viên: “Xin lỗi, cho hỏi tối nay chỉ có phim 《Gửi đến chúng ta》 thôi sao?”
Nhân viên rạp phim mỉm cười đáp lại: “Đúng vậy, đêm nay chỉ chiếu phim này thôi ạ.”
“Vì sao vậy?” Giang Nhiễm hỏi.
“Bởi vì đã được bao hết.” Không đợi nhân viên trả lời, thanh âm nam tính từ phía sau truyền đến, bàn tay to đặt lên đầu: “Đi vào thôi.”
Giang Nhiễm được Tiêu Mộ Viễn dắt đi, cả người ngơ ngác: “Anh bao hết?”
“Nếu không thì sao?” Tiêu Mộ Viễn liếc mắt nhìn cô: “Em còn có kim chủ khác sao?”
“……” Giang Nhiễm dở khóc dở cười.
“Làm như vậy… Có ổn không? Lỡ may người ta tới rạp để xem phim khác thì sao?”
“Muốn xem phim khác thì đi rạp chiếu khác.”
Giang Nhiễm lại nhìn mọi người xung quanh: “Sao đông vậy? Anh sẽ không lừa em chứ.”
Tiêu Mộ Viễn khí định thần nhàn nói: “Đương nhiên là không rồi. Chẳng qua công ty anh mới có một phúc lợi đó là tặng vé xem phim cho nhân viên thôi. Họ rảnh thì đi xem, không thì tặng cho người khác.”
“Sao vậy? Sao em không nói gì?”
“Em không sao.” Giang Nhiễm lắc đầu
“Anh đến chỗ này với em.”
Giang Nhiễm kéo Tiêu Mộ Viễn đến cầu thang thoát hiểm.
Cô kéo khẩu trang xuống, cũng gỡ luôn khẩu trang của Tiêu Mộ Viễn, nhón chân, ôm cổ anh, hôn lên đôi môi kia.
“Nói cảm ơn không thì quá có lệ, nên em muốn dùng cách này để biểu đạt.” Cô nhìn anh cười.
Tiêu Mộ Viễn cong cong khóe môi, tuy rằng anh vẫn tỏ vẻ lạnh lùng nhưng sự sung sướng trong ánh mắt không thể nào che giấu được.
Nói thật, lúc quyết định bao rạp anh vẫn có chút do dự, cảm thấy làm như vậy quá rêu rao, không phù hợp với hình tượng của mình.
Nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà vẫn làm……
Có thể nói, từ sau khi cưới cô, anh thường xuyên làm những việc mà trước đây anh cho là ngu ngốc, không thể nào xảy ra ở trên người mình.
“Tổng tài đúng là tổng tài mà, hành động không giống người bình thường chút nào.” Giang Nhiễm cười nói.
Cô thật sự rất bất ngờ, tuy rằng cảm thấy làm vậy có vẻ khoa trương, nhưng trong lòng rất vui vẻ.
Được chồng cưng chiều như vậy, sao có thể không vui.
Hai người tiến vào phòng chiếu, tìm ghế ngồi.
Giang Nhiễm háo hức nhìn các hàng ghế dần bị lấp đầy.
Mặc dù biết là do được bao hết nhưng cô vẫn vô cùng kích động, dù sao những người này cũng đến xem phim của mình.
Trên đường tới đây cô đã nghĩ sẽ chỉ có vài người đến xem, không ngờ bây giờ lại kín cả khán đài.
Đèn tắt, Tiêu Mộ Viễn nắm lấy tay Giang Nhiễm, nhìn màn hình lớn.
Âm nhạc vang lên, bộ phim bắt đầu.
Trong hai giờ chiếu đó, người xem đã trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc: lúc thì cười vang cả rạp, khi lại trầm mặc nghiêm trọng….
Đến cảnh nam nữ chính chia tay, Giang Nhiễm còn nghe được có tiếng nức nở.
Nội tâm Giang Nhiễm rất bình tĩnh, những thước phim này là do một tay cô dựng, cô đã xem không biết bao nhiêu lần.
Cô âm thầm quan sát cảm xúc của những người xem xung quanh.
Đi WC rất ít, thì thầm nói chuyện cũng ít, cũng không nghe thấy tiếng động khi ăn đồ ăn vặt.
Mọi người, ai ai cũng nhập tâm vào bộ phim.
Giang Nhiễm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù Tiêu Mộ Viễn phát vé cho nhân viên, nhưng cũng không thể mua được cảm xúc của người xem.
Nhìn những biểu cảm của họ, bộ phim này sẽ thành công thôi.
Bộ phim kết thúc, mọi người sôi nổi rời khỏi phòng.
Giang Nhiễm và Tiêu Mộ Viễn xuôi theo dòng người, nghe người ta bàn luận.
“Wow, nữ chính thật xinh đẹp a!”
“Đúng vậy! Quá đẹp a!”
“Là người mới hả ta? Tớ chưa từng thấy.”
“Đẹp thật ấy……”
“Nhan sắc của cô ấy quá đỉnh, tớ nhất định phải pick người này!”
“Nữ chính hình như cũng là đạo diễn hay sao á? Đúng là tài nữ nha.”
“Cảnh quay cũng rất đẹp, kịch bản cũng tốt, tớ hoàn toàn chìm đắm vào nó.”
“Tớ cũng cảm thấy không tồi, cốt truyện hợp lý, không cẩu huyết. Cảnh đẹp, diễn viên càng đẹp hơn……”
“Kết cục lại chia tay, thật tiếc quá đi…”
“Vậy mới chân thật, cuộc đời sao có thể toàn hoa hồng.”
“Tôi rất thích nữ chính nha, quá xinh đẹp!”
Nụ cười sau lớp khẩu trang của Giang Nhiễm chưa bao giờ tắt.
Tiêu Mộ Viễn kéo tay cô, nhéo nhẹ lòng bàn tay ấy.
Hai người trở lại xe, lần lượt tháo khẩu trang.
Giang Nhiễm thở mạnh một hơi, quay sang nhìn Tiêu Mộ Viễn: “Những người xem hôm nay không phải do anh mời đến chứ?”
Tiêu Mộ Viễn cười nhạo một tiếng, khởi động xe: “Em cảm thấy anh cần phải thuê nhiều người như vậy diễn cho em xem sao?”
Giang Nhiễm chậm rãi gật đầu: “Ừm, có vẻ là không cần thật……”
“Mặc kệ tốt hay xấu, cứ thản nhiên đối mặt với kết quả, đây mới là tác phong của một người đạo diễn chuyên nghiệp.” Tiêu Mộ Viễn nói.
“Anh sẽ không để em bịt tai trộm chuông.”
“Đúng đúng đúng, anh nói rất đúng.” Giang Nhiễm cười tủm tỉm.
Xe chạy trên đường, Giang Nhiễm mở cửa sổ xe, gió đêm tràn vào, thổi lên mặt. Giang Nhiễm hoàn toàn không cảm thấy lạnh, vì trong lòng cô giờ đây tràn đầy ấm áp.
Giang Nhiễm: “Phản ứng của mọi người có vẻ cũng không tệ lắm.”
Tiêu Mộ Viễn: “Ừ.”
Cô còn nghĩ là anh sẽ khen hay an ủi cô gì đó. Cô rất muốn biết suy nghĩ của anh về bộ phim nhưng lại sợ anh sẽ nói ra những lời không như cô mong muốn, nội tâm vừa chờ mong nhưng cũng có chút rối rắm khiến cô cứ ngại ngùng, ngập ngừng mãi.
Giang Nhiễm dày vò cái dây lưng trên váy, cuối cùng vẫn không thể mở mồm hỏi anh.
Mãi cho đến khi về tới nhà, bị Tiêu Mộ Viễn đè lên giường, Giang Nhiễm mới đặt câu hỏi mặc kệ bầu không khí ái muội kia: “…… Anh cảm thấy em thế nào?”
Tiêu Mộ Viễn cắn tai cô, khàn khàn mở miệng: “Em muốn nghe lời nói thật?”
“Đương nhiên a……”
“Nghe xong bảo đảm không tức giận?”
“Sẽ không!” Giang Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu.
Tiêu Mộ Viễn nhìn ánh mắt mong chờ của cô, nén cười nói: “Kỳ thật… cũng được.”
Giang Nhiễm: “Chỉ cũng được thôi hả?”
Tiêu Mộ Viễn gật đầu: “Nếu không thì sao?”
Giang Nhiễm lập tức giãy giụa muốn đẩy Tiêu Mộ Viễn ra: “Tránh ra! Không được chạm vào em!”
Tiêu Mộ Viễn giữ cô lại: “…… Sao em lại giận?”
“Em không có tức giận! Tránh ra!” Giang Nhiễm vừa nói vừa vặn vẹo muốn thoát ra: “Một người phụ nữ bình thường như em không có tư cách lên giường với anh! Mong anh buông ra để tôi ra sofa ngủ!”
Tiêu Mộ Viễn bị bộ dạng tùy hứng của cô chọc cười.
Dù đang tức giận nhưng vẫn rất đáng yêu a.
Giang Nhiễm sao có thể so về thể lực với Tiêu Mộ Viễn, ngay lập tức bị áp chế, bị bao vây bởi hơi thở đầy chiếm hữu của anh.
Khi Giang Nhiễm dần dần rơi vào ý loạn tình mê, anh vừa dùng sức vừa nói: “Vừa rồi gạt em thôi……”
“…… Ưm?” Giang Nhiễm đang chìm trong bể tình, lý trí đã sớm tan thành mảnh nhỏ.
Anh cất giọng khàn khàn: “Thật ra thì….”
“…… A?” Đầu óc của cô vẫn chưa phản ứng được.
Nhưng anh không định nói tiếp, vùi đầu chuyên tâm hưởng thụ.
Kỳ thật cô hoàn toàn đủ trình độ để được anh khen, nhưng mà anh không muốn vậy.
Xem xong bộ phim, anh càng không muốn.
Hiện tại, đôi khi anh không thể kiểm soát bản thân mình. Tâm trạng của anh thay đổi theo mỗi cái nhướng mày, cong môi… của cô.
Lỡ cô biết được mình xuất sắc như vậy, càng thêm cậy thế bắt nạt anh thì làm sao?
Hôm sau, Giang Nhiễm tỉnh lại, đi xuống lầu, chủ động chuẩn bị bữa sáng cho Tiêu Mộ Viễn, nhằm thể hiện sự biết ơn vì sự kinh hỉ anh dành cho cô đêm qua.
Trên WeChat bạn bè sôi nổi tới chúc mừng.
Mọi người đều rất hãnh diện sau khi xem phim.
Trong nhóm chat ba người, tin nhắn không ngừng được gửi đến.
Củng Tinh: [Nhiễm Nhiễm tớ hãnh diện vì cậu! Trong ba đứa, cậu đúng là người giỏi nhất!]
Lê Hinh: [Nhiễm Nhiễm thật tài giỏi mà.]
Củng Tinh: [Hôm nay tớ muốn đi xem những bộ phim khác để xem thực lực đối thủ như thế nào.]
Lê Hinh: [Cùng đi nha! Nhiễm Nhiễm rảnh không? Tết Nguyên Đán Tiêu lão đại nhà cậu có kế hoạch gì chưa?]
Củng Tinh: [Đúng vậy đúng vậy! Cùng nhau cùng nhau! Ba người chúng ta cùng đi!]
Giang Nhiễm ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộ Viễn đang ngồi thong thả ăn ở phía đối diện, hỏi: “Hôm nay anh có dự tính gì không?”
Tiêu Mộ Viễn nói: “Qua bên kia ăn cơm.”
Giang Nhiễm biết bên kia chính là chỉ Tiêu gia.
“Sáng nay em muốn đi xem phim với bạn. Chiều chúng ta về cùng nhé?” Không đợi Tiêu Mộ Viễn trả lời, Giang Nhiễm tiếp tục nói: “Anh trăm công ngàn việc khẳng định rất bận, em không nên làm phiền anh.”
Tiêu Mộ Viễn không biết nói gì. Đúng là bình thường anh rất bận, nhưng hôm nay là Tết Nguyên Đán, anh đã dẹp hết để cùng cô ăn tết.
WeChat liên tục báo có tin nhắn, Giang Nhiễm cầm điện thoại lên xem, bọn tỷ muội đang rất háo hức chờ cô hưởng ứng.
Giang Nhiễm cười nhìn Tiêu Mộ Viễn: “Chúng ta ăn sáng xong thì tách ra nhé. Chiều gặp.”
Tiêu Mộ Viễn thấy hơi bối rối. Nếu anh không cho cô đi chơi với bạn, thì có vẻ anh rất dính lấy cô. Như vậy mặt mũi tổng tài của anh biết giấu vào đâu?