Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh

Chương 47




Dạo này mỗi khi ngủ Thì Kỳ đều nằm mơ thấy ông Thì. Trong giấc mơ, có những chuyện đã từng phát sinh, có những chuyện chưa từng gặp bao giờ.

Ban đêm thỉnh thoảng sẽ bị giật mình tỉnh lại, mỗi lần như vậy cô cũng chẳng thể nào tiếp tục ngủ được nữa.

Mệt mỏi mấy ngày trời, tối hôm qua đi ngủ vậy mà lại không hề nằm mơ gì cả.

Thì Kỳ ngủ dậy đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó cô bắt taxi đi đến bệnh viện.

Thứ hai theo thường lệ sẽ kiểm tra phòng tổng hợp.

Thời gian này, phòng bệnh 303 là một ông lão, ông lão này nửa tháng trước bị ngã gãy xương, đến bệnh viện kiểm tra sau đó nhập viện.

Ông lão bị mắc chứng bệnh Alzheimer, những chuyện trước đây ông đều không còn nhớ rõ gì cả.

Lúc Từ Sùng bọn họ tiến vào trong, cháu gái đang ngồi trước giường bệnh kể chuyện trước đây cho ông lão nghe.

Ông lão rất vui, trông giống như một đứa trẻ.

Cháu gái ước chừng mới chỉ 20 tuổi, sau khi thấy Từ Sùng bọn họ đi vào thì lập tức đứng lên chào hỏi: "Bác sĩ Từ."

Từ Sùng nhìn cô cháu gái rồi gật đầu, rất nhanh, cháu gái lại quay lại trấn an ông lão.

Từ Sùng làm một vài kiểm tra đơn giản cho ông lão sau đó dặn dò người nhà chú ý chăm sóc bệnh nhân, xong xuôi mới rời đi.

Kiểm tra phòng kết thúc, Thì Kỳ bị Từ Sùng gọi lại.

Thì Kỳ: "Chủ nhiệm Từ còn chuyện gì sao?"

Từ Sùng lấy điện thoại di động ra nhìn: "Vào phòng làm việc rồi nói."

Thì Kỳ đầu óc mông lung nhưng vẫn đi theo sau lưng anh.

Từ Sùng mở ngăn kéo, anh lôi ra một tập văn kiện A4 đặt lên trên bàn: "Lần này Bệnh viện tổ chức ra nước ngoài bồi dưỡng chuyên sâu, đây là danh sách. Khoa chúng ta vẫn còn 2 chỗ, em xem đi, nếu như có ý định thì điền tên vào, điều này đối với con đường tương lai của em cũng rất có lợi."

Thì Kỳ nhận lấy, là một bệnh viện của Mỹ, năm xưa từng hợp tác qua với Hưng Hoa.

Từ Sùng ngồi trên ghế, ngón tay khẽ xoa nhẹ thái dương: "Em suy nghĩ đi."

Thì Kỳ rời khỏi phòng làm việc của Từ Sùng.

Đi qua quầy y tá lại nhìn thấy Chu Nghiêu Thanh đang nói gì đó với Tằng Thiến. Tằng Thiến thấy cô thì vẫy vẫy tay, Chu Nghiêu Thanh thấy vậy cũng nhìn cô, sau đó liền chạy tới.

"Chị dâu."

Thì Kỳ cầm tờ đơn ở trong tay, thản nhiên đem giấu ở đằng sau lưng: "Sao hôm nay em lại tới đây?"

Trong tay Chu Nghiêu Thanh vẫn đang cầm bình giữ nhiệt: "Mẹ nấu cháo gà cho chị, bảo em mang tới."

Thì Kỳ nói: "Vào phòng làm việc của chị rồi nói."

Chu Nghiêu Thanh ngồi đối diện Thì Kỳ, một tay chống cằm: "Chị dâu, chị thật sự định ly hôn với anh trai em à?"

Thì Kỳ đem tờ đơn bỏ vào trong ngăn kéo, cô ngẩng đầu: "Nghiêu Thanh, chúng ta không nhắc tới chuyện này có được không?"

Chu Nghiêu Thanh mở nắp bình giữ nhiệt: "Được rồi, được rồi, em không nhắc nữa. À đúng rồi. Tối ngày kia chị có thời gian không? Là sinh nhật của chị Trường Mi."

"Có lẽ chị không đi được, phải trực đêm."

...

Dạo này Ngô Hiệu rõ ràng phát hiện tâm trạng của sếp Chu rất kém.

Mặc dù trước mặt người ngoài Chu Mộ Thâm vẫn luôn giữ một bộ dạng ôn hòa, nhưng Ngô Hiệu đã làm việc bên cạnh anh lâu như vậy nên vẫn nhìn ra được chút ít.

Hôm nay anh lấy hết can đảm hỏi: "Sếp Chu, dạo này anh có tâm sự gì à?"

Chu Mộ Thâm đang xem tài liệu, nghe thấy vậy, động tác ký tên liền ngừng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn Ngô Hiệu.

Ngô Hiệu bị ánh mắt của anh nhìn đến nỗi tim đập chân run, vừa định cười cho qua chuyện thì nghe thấy Chu Mộ Thâm hỏi: "Rõ ràng thế à?"

Ngô Hiệu chỉ biết gật đầu một cái.

Chu Mộ Thâm yên lặng chốc lát, anh nói: "Cậu ra ngoài đi."

Đợi Ngô Hiệu ra ngoài, Chu Mộ Thâm mệt mỏi dựa lưng vào ghế, anh kéo ngăn kéo lấy ra bao thuốc lá, rút một điếu đặt lên trên miệng.

Ngày hôm ấy anh đưa cô về, suốt đường đi không ai nói với ai câu nào.

Sắp tới nơi cô mới mở miệng: "Anh quay về tìm thời gian thích hợp làm thủ tục ly hôn, bên mẹ với bà nội anh cũng giải thích với họ luôn đi."

Cô được lắm, anh không ngờ sau khi quay lại thành phố B, cô nhân lúc anh không ở nhà đã thu dọn đồ đạc sạch sẽ, sạch sẽ tới mức không có chút dấu vết cô từng sống qua, ngay cả chìa khóa cũng trả lại.

Chu Mộ Thâm hút thuốc, đầu mày nhíu chặt, ngón tay vân vê trên khóe môi, khẽ thở hắt ra.

Quả thật rất tuyệt tình, người con gái này một khi đã hạ quyết tâm, so với kẻ lang bạt quay đầu còn khó hơn.

Chu Mộ Thâm đến Tam Muội, bên trong hội tụ đủ cả đám người.

Chu Mộ Thâm đẩy cửa đi vào, Kiều tam nhi nhìn phía sau lưng anh, không thấy Thì Kỳ, anh ném bài qua một bên, hỏi: "Em Kỳ đâu rồi? Hai người rạn nứt thật đấy à?" Chuyện Chu Mộ Thâm với Thì Kỳ ly hôn, Kiều tam nhi cũng có nghe đồn nhưng cũng không nghĩ nghiêm trọng đến vậy.

Chu Mộ Thâm không trả lời anh mà trực tiếp ngồi xuống ghế sofa.

Kiều tam nhi vẫn không bỏ ý định, anh tiến lại gần: "Là Hứa Tích đi tìm em Kỳ đúng không? Em đã sớm nói với anh không được giấu chuyện này rồi, anh nên nói cho em Kỳ biết mới đúng."

Chu Mộ Thâm cười, lạnh lùng liếc anh một cái: "Cậu nói lúc nào?"

Kiều tam nhi ngẩn ra, "Em chưa nói á?"

Chu Mộ Thâm giơ tay rót một ly Whisky, dùng đồ gắp đá gắp mấy cục bỏ vào trong ly rượu.

Thẩm Kỳ Ngộ đeo bao tay bóc tôm cho Trường Mi, hỏi: "Lão đại, chuyện Hứa Tích năm xưa ra nước ngoài, anh lúc ấy không biết thật sao?"

Chu Mộ Thâm lắc đầu, anh lôi bao thuốc lá ra, vừa muốn châm lửa liền nhìn thấy Trường Mi ngồi bên cạnh Thẩm Kỳ Ngộ, anh mệt mỏi ném bao thuốc qua góc bàn.

Thẩm Kỳ Ngộ ra hiệu với Trường Mi, Trường Mi lập tức biết ý, cô cầm điện hoại di động đi tới ban công gọi điện cho Thì Kỳ.

Thì Kỳ thật sự đang trực đêm, cô vừa mới tiễn đi được Nghiêu Thanh, bây giờ lại nhận được điện thoại của Thẩm Trường Mi: "Chị Trường Mi."

Thẩm Trường Mi dựa người vào lan can, giọng nói nhẹ nhàng: "Em đang ở bệnh viện à?"

Thì Kỳ áy náy: "Chị Trường Mi, xin lỗi chị, em thật sự không đi được, quà sinh nhật em đã nhờ Nghiêu Thanh mang tới rồi."

"Sinh nhật?" Thẩm Trương Mi hơi ngẩn người nhưng rất nhanh nhận ra được là nha đầu Chu Nghiêu Thanh bày ra, cô cười cười: "À, không sao đâu, cảm ơn em nhiều."

Thẩm Trường Mi vốn định nói chuyện của Chu Mộ Thâm nhưng lại chợt nghĩ mấy chuyện tình cảm này mình nhúng tay vào cũng không hay lắm nên cô cũng không nói gì nữa.

Chu Nghiêu Thanh vừa mới rời khỏi bệnh viện đã vội gọi điện cho Chu Mộ Thâm, cô lo lắng: "Anh, hình như chị dâu chuẩn bị ra nước ngoài bồi dưỡng chuyên sâu rồi."

Sắc mặt Chu Mộ Thâm nghiêm túc, anh hỏi: "Tin tức này em nghe ở đâu?"

Chu Nghiêu Thanh như sắp khóc tới nơi: "Em vừa tới tìm chị Thì Kỳ, nhìn thấy tờ đơn trên bàn làm việc, chị ấy cũng đã điền xong đầy đủ rồi, chị ấy sắp đi rồi đấy!"

Chu Mộ Thâm yên lặng giây lát, nét cười châm biếm hiện rõ, lúc này cũng đã có chút nản lòng: "Được rồi, cứ như vậy đi."

Dứt lời anh liền tắt điện thoại.

Chu Mộ Thâm rời khỏi Tam Muội, quay trở lại chỗ ở Dục Viên.

Trong phòng trống rỗng, đồ của cô đã được thu dọn sạch sẽ.

Chu Mộ Thâm cả người đổ xuống ghế sofa, anh ném áo khoác lên trên bàn uống trà, tối nay anh uống rất nhiều, hiện tại đã có chút rơi vào trạng thái mơ hồ.

"Thì Kỳ!" Anh hét lên tên cô nhưng trong phòng không có người đáp lại.

Lời nói của anh bị vọng lại, anh giơ tay lên xoa mặt, lúc này mới ý thức lại được người còn đang náo loạn muốn ly hôn với anh là cô!

Lại nhớ lại những lời vừa rồi của Nghiêu Thanh, trong đầu anh nghĩ, cô thật sự quá tuyệt tình rồi.

Cô ngồi đó, ngẩng đầu lên nhìn anh, đem hai đôi mắt ướt đẫm toàn nước mắt đó nhìn anh, đau đớn, anh thật sự rất đau. Nhưng sự bướng bỉnh của cô khiến anh không biết phải làm như thế nào.

Thì Kỳ đang nằm trên giường trong phòng trực thì nhận được điện thoại của Chu Mộ Thâm, cô đang mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô giơ tay tìm điện thoại trên tủ.

Trong bóng tối, màn hình điện thoại hiển thị hai chữ vô cùng nhức mắt, giống như có một cái búa đập vào trong lòng cô, phút chốc khiến miếng thủy tinh nhỏ bé vỡ tan tành.

Thì Kỳ vẫn nhớ như in tâm trạng ngày cô lén lút gõ hai chữ "Ông xã", lúc ấy vừa có chút hạnh phúc lại còn mang chút ngọt ngào.

Cô chống người ngồi dậy, nhấn nút chấp nhận, trong lòng có chút bất an.

Đầu bên kia, giọng nói của anh khàn đặc, anh hỏi: "Em muốn ly hôn đến vậy sao?"

Trong phòng nghỉ có một ô cửa sổ nhỏ, nhìn xuyên qua bên ngoài là bầu trời đen tối, thấp thoáng nhìn thấy được vầng trăng lưỡi liềm được treo thật cao trên trời, ánh trăng sáng ngời.

Thì Kỳ khẽ "Ừ" một tiếng.

Một lúc lâu, Chu Mộ Thâm cười, lại bỗng nhiên thở dài một cái, anh lên tiếng, giọng nói hiện rõ sự mỏi mệt: "Được rồi, vậy thì ly hôn đi."

Thì Kỳ không kìm được nước mắt, trong đêm tối yên ắng, dòng nước mắt nóng hổi cứ thế chảy xuống không ngừng, cô không hề nhận ra, chính cô cũng sửng sốt. Cô hạ thấp mắt nhìn ga giường lúc này đã ướt sũng.

Hình như anh cũng đã phát hiện ra: "Không phải em muốn ly hôn sao? Còn khóc cái gì?"

Thì Kỳ nắm chặt góc chăn, cố nhẫn nhịn: "Ai nói anh là tôi khóc!"

Anh thấp giọng dỗ dành cô: "Ừ, em không khóc."

~Hết chương 48~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.