Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 25




Nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cô, Doãn Chính Đạc vươn tay, năm đầu ngón tay đan vào tóc cô rồi siết chặt lại, ép cô đối mặt với mình. Anh hạ giọng lạnh lùng, “Sao, không vào thăm tù thì không cam lòng hả? Hạ Tùng Thông còn phải ngồi trong đấy tám năm nữa cơ, hay là cô học anh ta đi, giết người phóng hỏa rồi vào đấy, nếu mà may mắn, những lúc được ra ngoài hít thở là có thể gặp nhau rồi.”

Anh nhắc đến Hạ Tùng Thông là lại khơi dậy lòng hận thù trong cô, ánh mắt thoáng bén nhọn hơn.

Anh ta muốn báo thù vì mình đã hại chết Sơ Vũ. Sao Lê Diệp không có ý nghĩ giết anh cơ chứ. Nếu không có người này, cô sẽ không thành ra như vậy, Hạ Tùng Thông cũng sẽ không…

Vẻ hận thù trong mắt cô càng chọc anh tức giận hơn, anh siết chặt năm ngón tay, “Tưởng rằng có Tôn Bách Niên làm chỗ dựa vững chắc thì tôi không dám động đến cô sao?”

Miệng anh nồng nặc mùi gay nồng của rượu mạnh. Lê Diệp cắn chặt răng, trừng mắt nhìn anh như thể nhìn một con quái thú đáng ghê tởm vậy.

Doãn Chính Đạc dùng một tay bóp cổ cô, “Trước mặt anh ta thì giả bộ điềm đạm đáng yêu, định biến anh ta thành con mồi tiếp theo mắc câu hả?”

Bỗng Lê Diệp hừ một tiếng, tỏ vẻ vô cùng khinh thường với anh.

Đôi mắt lạnh lùng khép hờ lại, Doãn Chính Đạc cúi đầu nhìn cô.

“Doãn Chính Đạc.” Cô nhìn anh, “Đó cũng là vết nhơ trong đời tôi.”

Cô nói xong, anh thoáng sửng sốt rồi nhanh chóng hiểu ra ý của cô. Gương mặt cau lại, Doãn Chính Đạc đưa cả hai tay lên cổ cô, dùng sức thít lại.

Cô nói sự việc đó là vết nhơ trong đời cô, cô nói anh là vết nhơ trong đời cô…

Con người này từ bé đã như trung tâm của vũ trụ, trăng sao vây quanh mỗi ngày, ai cũng ước gì có thể lấy lòng anh, cho tới giờ, không ai dám nói với anh nửa câu không tốt, càng không ai nói có quan hệ với anh là một vết nhơ cả.

Khuôn mặt Lê Diệp đỏ bừng. Anh xuống tay thật sự, tất cả đều biết nỗi hận của anh với cô, nhưng có ai biết, nỗi hận của cô với anh cũng chưa hề giảm, thậm chí còn tăng gấp trăm nghìn lần.

Cô không sợ, cũng không chịu thua, anh cứ như thế mà bóp chết cô, cô cũng sẽ không nói một câu cầu xin tha thứ.

Doãn Chính Đạc nhìn cái miệng vẫn ngậm chặt của cô, đôi mày liền nhíu chặt lại. Hai mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, vào khoảnh khắc cô gần tắt thở, anh đột ngột dừng tay.

Lê Diệp ho khan, khí quản đau buốt, cô hít thở từng hơi từng hơi một.

Doãn Chính Đạc đứng dậy. Lê Diệp không nhìn anh, muốn giết muốn xử thế nào, đều kệ anh.

Cẳng chân bỗng dưng căng lên, cô còn chưa kịp ngẩng đầu mà chỉ mới liếc mắt một cái đã thấy Doãn Chính Đạc lôi cô xuống khỏi sô pha như tóm một bao rác tha đi trên mặt đất vậy.

Anh không nhẹ tay một chút nào, việc ngược đãi cô từ khi lên xe đến giờ, dường như đã được tiến hành hàng trăm ngàn lần trong dự định của anh rồi.

Bị lôi đi trên mặt đất, Lê Diệp sắp không chịu nổi nữa, vùng vẫy tóm lấy thứ gì đó đập vào anh, “Doãn Chính Đạc! Anh là đồ điên!”

Anh dừng lại, Lê Diệp lại đấm loạn hai cái, “Buông tay!”

Tóm cô đến cạnh tủ rượu, Doãn Chính Đạc cầm nửa chai rượu còn thừa đổ hết vào miệng vết thương của cô rồi quẳng chái đi. Lê Diệp đau kêu ra tiếng, mồ hôi lạnh rịn đầy trán.

Hết nửa chai, anh quay đầu mở một chai khác, cùng một mùi cay nồng. Chất lỏng trong suốt tràn ra, Lê Diệp gần như ngất đi, giọng nói cũng thay đổi, “Đủ rồi!”

Khuôn mặt anh tràn vẻ thống hận, anh thở dốc liên hồi, “Đau? Cô có biết đau là gì không?”

Nửa người Lê Diệp ngâm trong chất cồn, mơ mơ hồ hồ, cô phì phò thở từng hơi dồn dập, “Anh giết tôi đi là được rồi.”

Doãn Chính Đạc cũng nhếch nhác y hệt, từ chiếc áo trắng đến chiếc quần âu đều thấm đầy rượu.

Anh bỏ chai rượu lại, nhìn bộ dạng đờ đẫn của cô mà nghiến răng nghiến lợi, “Tôi sợ bẩn tay.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.