Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 169




Phòng ngủ. Lúc Doãn Chính Đạc đẩy cửa đi vào, Lê Diệp đang cầm một cuốn sách đọc say sưa. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô vội giấu cuốn sách ra phía sau, nhìn thấy anh, gương mặt cô lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

Doãn Chính Đạc bắt gặp được vẻ không tự nhiên của cô, “Giấu cái gì thế?”

Lê Diệp nhích về phía sau, “Không có gì… Sao anh lại đến? Hi Hi có chuyện gì sao?”

Anh bước từng bước đến, “Hi Hi không có chuyện gì, tôi thì có.”

Cô hơi căng thẳng, nắm chặt cuốn sách ở phía sau, thấy vẻ mặt anh vô cùng nghiêm nghị, trong lòng cô thoáng có dự cảm không tốt, “Anh… Anh làm sao vậy?…”

Anh đứng trước mặt cô, ánh mắt lạnh lùng, “Cô giấu cái gì sau lưng?”

“Tôi đang xem linh tinh thôi.” Thứ trong tay cô lộ ra một góc, là một cuốn sách, nhưng chữ ở trên thì anh không nhìn rõ.

“Xem cái gì?” Anh tiến lại gần.

“Xem linh tinh thôi…” Cô muốn xoay người cất cuốn sách đi, nhưng dáng vẻ của anh rất khác thường, khiến cô không dám nhúc nhích.

Cả người anh toát ra khí lạnh, trông anh như thể chỉ hận không bóp cổ cô được vậy, “Lê Diệp, giờ cô khai thật còn kịp.”

Trong lòng Lê Diệp thoáng hiện ra một điều hoài nghi… Anh biết chuyện cô có thai? Nhưng sao có thể, cô chưa từng để lộ tin gì cho anh, ngoài cô ra, không ai trên đời biết chuyện này. Phản ứng của anh hiện giờ, là đến chất vấn cô ư? Cô không thể xác định được, rằng rốt cuộc anh đã biết gì rồi.

“Tôi không hiểu ý anh.” Lê Diệp không muốn mới bị anh dọa có vài câu đã ngoan ngoãn nói thật, ngộ nhỡ anh chưa biết chuyện này, chẳng phải là tự cô thú nhận sao.

Từng dây cơ trên người anh đều căng cứng, hẳn nhiên là đang trong cơn giận dữ, anh cắn răng, dữ dằn quát cô, “Lê Diệp, cô còn muốn đùa giỡn tôi đến khi nào!”

Nỗi bất an trong lòng cô càng lớn lên, anh kích động như vậy, chắc chắn không phải vì một chuyện bình thường. Cô lắc đầu, “Tôi không đùa giỡn anh, rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Thấy cô còn cố giả vờ ngây thơ, đến nước này còn không chịu nhận, cơn giận trong anh thật sự không thể dịu xuống được, anh tóm chặt lấy cổ tay cô, dùng sức giật thứ cô giấu ở sau lưng ra.

Hình ảnh cuốn sách trong tay cô choán hết tầm mắt anh…

Cẩm nang mang thai

Môi anh mím chặt lại, ánh mắt lộ ra vẻ phẫn nộ, “Cô đừng có nói với tôi là, cô nhàn rỗi không có gì làm nên đọc sách này!”

Mặt Lê Diệp nóng lên, tuy rằng không biết tại sao anh lại phát hiện ra, nhưng nhìn phản ứng của anh thì hình như là đã biết chuyện rồi. Cô cũng không biết phải nói với anh thế nào, im lặng một lát, cô mới mở miệng, “Anh có biết…”

“Tôi biết cái gì?” Doãn Chính Đạc lạnh lùng cười, dáng vẻ có đến vài phần điên cuồng, “Nếu tôi không phát hiện ra, chắc cô định giấu tôi cả đời đấy hả?”

“Tôi không.” Lê Diệp nhìn anh, “Bây giờ vẫn chưa phải lúc, tôi định chờ một thời gian nữa.”

Anh buông tay cô ra, đôi mắt bị vẻ hung dữ chiếm cứ, “Chờ cái gì? Chờ tôi ký đơn ly hôn rồi đến tìm cái thằng làm bụng cô to lên đòi hắn chịu trách nhiệm?”

Lê Diệp nhướng mày, nhìn anh chằm chằm, “Anh có ý gì?”

Anh cắn chặt hai hàm răng, “Tự cô biết!”

Lê Diệp nhìn anh mà như không thể tin được, “Doãn Chính Đạc, anh nghĩ đứa bé này là của ai?”

Anh cười lạnh một tiếng, “Tôi nghĩ là của ai ư? Chuyện này chỉ có cô mới biết thôi.”

Lê Diệp tức đến mức cả người run lên, “Anh nghĩ gì đấy, anh coi tôi là cái loại gì hả?”

“Đáng ra tôi phải hỏi cô, cô coi tôi là cái loại gì mới đúng.” Doãn Chính Đạc lạnh lùng liếc cô.

Lê Diệp càng run rẩy hơn, cô máy móc đặt cuốn sách lên bàn, hai tay chống xuống, cúi đầu thở dốc… Lúc trước cô còn sợ Doãn Chính Đạc sẽ kiên quyết muốn giữ đứa bé nên trước khi xác định đứa bé khỏe mạnh thì cô không dám nói cho anh biết. Vậy mà phản ứng đầu tiên của anh lại là nghi ngờ lai lịch của nó.

Thấy cô đưa lưng về phía mình, Doãn Chính Đạc gườm gườm, “Cô nói cho tôi biết, đứa bé được mấy tuần rồi?”

Lê Diệp thật không ngờ mình sẽ lâm vào tình cảnh này, anh không tin nên sau khi biết cô có thai mới tức giận như vậy, một chút vẻ vui mừng cũng không hề có.

“Gần sáu tuần.” Cô rầu rĩ nói.

Anh lại thốt lên, “Bỏ đi.”

Lê Diệp sợ hãi mở to mắt nhìn anh, “Anh điên rồi!”

“Tôi không điên, chẳng lẽ lại để cô đẻ ra cái thứ con hoang đấy!” Cơn giận của anh không thể nào kiềm chế lại được, anh tóm lấy cổ cô, “Cô muốn tôi với Hi Hi bị người ta nhạo báng hả? Lập tức đi xử lý ngay!”

Lê Diệp lập tức giơ tay cho anh một phát tát, cô phẫn uất nói, “Anh đúng là hồ đồ! Nó là con anh đấy!”

“Con tôi?” Vẻ mặt anh hoàn toàn là không tin, “Tôi với cô ly thân lâu quá rồi, lần cuối cùng chung giường cũng là mấy tháng trước rồi, cô khinh tôi không hiểu kiến thức sinh sản hả?”

Lòng Lê Diệp tràn đầy cảm giác nặng nề, “Lần đấy anh uống say, chạy đến nhà trọ của tôi, tôi đưa anh đến khách sạn, chính là đêm đó.”

“Tôi uống say…” Anh hừ lạnh, “Cho nên cô dám chắc là tôi không nhớ gì, muốn nói gì thì nói phải không?”

“Doãn Chính Đạc!” Lê Diệp không thể nhịn được nữa, “Cho dù anh không thừa nhận thì tôi cũng không định nói cho anh! Chuyện này không liên quan đến anh! Anh không cần hỏi làm gì nữa!”

“Không liên quan đến tôi?” Anh gầm gừ, “Cô còn chưa ly hôn với tôi mà lại có thai với thằng khác, sao lại không liên quan đến tôi? Còn nữa, cô bảo Hi Hi phải trưởng thành thế nào được đây? Để nó biết nó có em cùng mẹ khác cha, nó sẽ nghĩ thế nào!”

“Nếu anh muốn ly hôn thì có thể ký ngay bây giờ.” Lê Diệp nhìn anh chằm chằm.

Trán anh nổi đầy gân xanh, nắm tay siết chặt cũng vang tiếng răng rắc, “Cô muốn ly hôn, nhưng tôi không cho đấy… Cô muốn nhanh chóng ở cạnh Tôn Bách Niên ư, nằm mơ!”

“Sao anh lại nhắc đến Tôn Bách Niên chứ, tôi với anh ấy không có chuyện gì hết!”

“Không có chuyện gì? Không có chuyện gì mà trong bụng cô lại có thứ nghiệt chủng kia? Hai người ngủ với nhau, chẳng phải là không lâu trước đó ư?”

Lê Diệp bị anh chọc tức đến mức váng vất, cô vịn vào cạnh bàn, thều thào giải thích, “Doãn Chính Đạc, anh tin hay không tùy anh, chuyện của tôi không liên quan đến anh. Anh sợ bị tôi làm mất mặt thì lập tức ly hôn. Anh cũng cứ yên tâm, tôi sẽ không tái hôn, nếu anh còn không yên tâm thì tôi sẽ rời khỏi chỗ này, không ai tìm được tôi, anh cũng chẳng phải sợ bị người ta chê cười.”

Hai má anh căng cứng, “Cô nằm mơ đi! Có muốn chết cũng phải chết trước mặt tôi!”

“Không biết lý lẽ!” Lê Diệp chỉ ra cửa, “Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh ra ngoài cho!”

Anh không thể hóa giải được mê cung mình tự xây lên cho mình, cứ nhìn cô chằm chằm, “Tôi hỏi lại cô một lần nữa, đứa bé là con của ai?”

Anh hỏi là vì không tin cô, cô có nói gì cũng vô ích, Lê Diệp uất ức nói, “Không liên quan đến anh!”

Cơn giận của anh lại bùng lên, “Vậy thì đến bệnh viện, phải bỏ nó đi!”

“Anh cút ngay!” Lê Diệp giơ tay đánh anh, “Anh dựa vào cái gì mà quyết định! Đứa bé là con tôi, anh không có quyền xen vào!”

Cơn tức của anh như có thể giết người đến nơi, anh tiến đến nhấc cô lên, “Cô cứ xem xem tôi có quản được không!”

Anh kéo cô ra cửa, sợ anh đưa mình đến bệnh viện bỏ đứa bé, Lê Diệp ra sức giãy giụa, “Buông ra! Doãn Chính Đạc, anh là đồ khốn nạn!”

Anh không quan tâm, đá văng cửa đi ra ngoài. Lê Diệp bỗng cắn một nhát vào vai anh, đau quá, anh buông lỏng tay, Lê Diệp thừa cơ tuột xuống khỏi vai anh. Anh lại xoay người tóm lấy cô, cô thì ra sức tránh, anh tóm trượt, cả người cô theo đà đổ về phía sau.

Anh hổn hển kinh hãi, cố kéo lấy cô nhưng không được, Lê Diệp lảo đảo hai bước rồi va vào trúng cạnh bàn. Trán đập vào cạnh bàn, bỗng chốc sưng đỏ lên, mấy cái cốc trên bàn cũng rơi xuống đất, loảng xoảng mấy tràng âm thanh đổ vỡ.

Doãn Chính Đạc tiến lại gần, nâng mặt cô lên, “Diệp Nhi, em sao rồi? Để anh xem!”

Lê Diệp cảm thấy hơi choáng, cô đỡ lấy cái trán, giọng nói thân thiết của anh lọt vào chỉ thấy chói tai, cô tức giận đẩy anh ra, “Anh tránh ra!”

Ngoài cửa dồn dập tiếng bước chân, sau đó, hai người đồng nghiệp của cô vội vàng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Thấy trên người Lê Diệp dính đầy nước trà, trán lại sưng đỏ, vừa rồi họ nghe loáng thoáng có tiếng cãi cọ, chạy sang xem, ai ngờ lại bắt gặp cảnh cô bị ức hiếp.

Một chị đồng nghiệp quát lên với Doãn Chính Đạc, “Đàn ông đàn ang gì mà lại đánh phụ nữ hả! Có biết xấu hổ hay không!” Nói xong, chị lôi Doãn Chính Đạc ra, rồi đỡ Lê Diệp đứng dậy, “Sao rồi? Đầu có bị sao không?”

Lê Diệp ôm đầu, may mà vừa rồi không động đến bụng, bằng không có chuyện gì xảy ra, cô sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy người đàn ông tên Doãn Chính Đạc này nữa.

Thấy hai mắt cô đỏ hồng, anh không còn nặng lời được như lúc trước, mà nhìn cô, “Để anh đưa em đến bệnh viện.”

Còn không chắc là đến bệnh viện để khám gì, Lê Diệp không tin anh, cô quay mặt đi, “Anh đi đi, đừng đến đây nữa!”

“Cứ để anh ta đi như thế thì dễ dàng quá!” Hai chị đồng nghiệp trừng mắt nhìn Doãn Chính Đạc, “Đàn ông đánh phụ nữ mà không biết xấu hổ! Gọi bảo vệ lên đây, đưa anh ta đến đồn cảnh sát!”

Lê Diệp lắc đầu, “Không cần đâu ạ, anh ta đi là được rồi.”

Hai chị đồng nghiệp vớ ngay cái chổi, khua về phía Doãn Chính Đạc, “Đi mau! Đừng có ở đây nữa!”

Bị xua đuổi, Doãn Chính Đạc đi ra cửa, quay lại nhìn cánh cửa đóng chặt, môi anh mím lại.

Anh không nhớ chuyện đêm đó nên mới nói những lời nghi ngờ vô căn cứ với Lê Diệp. Anh chỉ biết rằng, không lâu trước đó, anh nhìn thấy cô và Tôn Bách Niên nằm cùng nhau. Giờ cô có thai, lại một mực giấu không cho anh biết, đổi lại là người khác thì e rằng cũng sẽ nghi ngờ. Huống hồ, hai người họ đã đi đến bước này, cô khăng khăng muốn giữ đứa nhỏ lại khiến anh cảm thấy thật sự bất ngờ. Hơn nữa, tình cảm của cô đối với anh như thế nào, anh hoàn toàn không nắm được. Trước kia là vì Hạ Tùng Đào nên cô mới lấy anh, sau lại vì Hi Hi, cô muốn cho thằng bé một gia đình hoàn hảo. Còn bây giờ, vì điều gì mà cô còn định sinh cho anh đứa con thứ hai? Anh cảm thấy không thể, giờ họ đã lâm vào tình cảnh này, tình cảm của cô dành cho anh có lẽ chẳng sâu đậm đến mức có thể vì anh mà giữ lại đứa bé.

Nói cho cùng, vẫn là không tin tưởng chính mình, mới phải nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không tìm ra được lý do chấp thuận của cô.

***

Xong việc, Tôn Bách Niên ra khỏi văn phòng, đi lấy xe, rồi ra về.

Đến một cửa hàng bán đồ dùng cho phụ nữ có thai và trẻ sơ sinh, anh dừng xe lại. Vừa đi vào, anh đã lấy ngay một cái xe đẩy, rồi bước đến trước các giá hàng chọn đồ.

Người bán hàng vẫn kiên nhẫn đứng bên cạnh giới thiệu sản phẩm, anh liên tục gật đầu, chẳng mấy chốc đã chất đầy xe.

Thanh toán xong, anh đi từ trong ra, đặt túi đồ vào trong rồi lái xe rời đi.

Doãn Chính Đạc bám theo anh ở khoảng cách khá xa. Lúc anh dừng xe trước cửa hàng đồ sơ sinh, Doãn Chính Đạc đã dần nổi cơn điên, thấy anh lái xe về phía ký túc xá Lê Diệp ở, Doãn Chính Đạc có đến vài lần kích động muốn lao xe lên tông chết anh.

Thấy anh dừng xe, xách mấy túi đồ to nhỏ đi lên, Doãn Chính Đạc cũng xuống xe theo.

Lên tầng, Tôn Bách Niên không trực tiếp đến gõ cửa phòng Lê Diệp, mà gọi một người đi ngang qua, lấy tiền đưa cho anh ta rồi nói, “Giúp tôi đem đến phòng 306 kia nhé, nếu cô ấy hỏi anh là ai gửi thì anh cứ nói là không biết, đừng nói gì hết.”

Người kia nhận tiền, nhận luôn cả túi đồ và liên tục gật đầu.

Tôn Bách Niên nghiêng người đứng ở góc tường, quan sát người kia gõ cửa phòng Lê Diệp. Cô mở cửa, đương nhiên là tò mò về người đã gửi đến, người kia lắc đầu, gửi đồ xong là đi luôn, cô gọi mấy tiếng anh ta cũng không quay lại nên đành phải đóng cửa.

Tặng đồ xong, Tôn Bách Niên mới quay đầu rời đi, nhưng vừa đi được hai bước, anh bỗng nhìn thấy Doãn Chính Đạc đứng đó nhìn mình chằm chằm.

Chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt lành, huống hồ thù hận giữa hai người họ lại sâu quá rồi.

Tôn Bách Niên không muốn ở đây rồi để xảy ra chuyện gì phiền toái cho Lê Diệp, anh không để ý đến Doãn Chính Đạc nữa mà quay đầu bỏ đi.

Doãn Chính Đạc lập tức chặn lại, anh khoanh tay, cất giọng lạnh lùng, “Sao thế, làm chuyện gì chột dạ nên muốn chạy?”

Tôn Bách Niên liếc anh một cái, “Tôi bằng từng này rồi, nhưng chưa làm chuyện gì mà để mình phải đuối lý… Anh Doãn nói vậy xem ra là khá có kinh nghiệm đấy.”

Doãn Chính Đạc nheo mắt, để lộ ra vẻ lạnh lùng, “Tôn Bách Niên, anh chán sống rồi, tôi cảnh cáo anh, đừng đến quấy nhiễu Lê Diệp nữa.”

“Tôi chán sống hay không cũng không cần thông báo với anh.” Tôn Bách Niên nhìn anh, “Nhưng thật ra, người làm cho Lê Diệp cảm thấy bị quấy nhiễu, chỉ sợ lại là anh đấy.”

Doãn Chính Đạc nắm tay lại, nhưng Tôn Bách Niên thì lại không muốn đấu khẩu với anh nữa, “Tôi chỉ làm chuyện tôi cho là đúng thôi… Không nhất thiết phải có người khác chỉ cho, nhưng anh Doãn à, có một số chuyện anh vẫn chưa biết rõ cho nên anh mới không kiêng dè gì, có điều đừng làm quá, phàm là chuyện gì quá lên thì sẽ dễ gây ra bi kịch.”

“Có chuyện gì mà tôi chưa rõ?” Doãn Chính Đạc nhíu mày, nhìn Tôn Bách Niên chằm chằm.

“Chuyện này không nên là tôi nói cho anh.” Tôn Bách Niên đang định bỏ đi thì đã bị chặn lại lần thứ hai.

“Dám làm mà không dám nhận ư?” Doãn Chính Đạc tỏ thái độ dữ dằn, “Đừng ra vẻ quang minh chính đại với tôi, tôi nói cho anh biết, bất kể xảy ra chuyện gì, Lê Diệp vẫn mãi là vợ của Doãn Chính Đạc tôi, tôi còn chưa buông tay, cô ấy không bao giờ đi được.”

Tôn Bách Niên nhìn anh, tuy anh không nói rõ ràng nhưng cũng khiến người khác mơ hồ nhận ra điều gì đó. Tôn Bách niên nhíu mày, “Doãn Chính Đạc, không lẽ anh vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lần trước?”

Tôn Bách Niên không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến là cơn giận trong Doãn Chính Đạc lại bùng lên, anh giơ tay tóm lấy cổ áo Tôn Bách Niên, hung hăng nói, “Câm mồm! Anh đúng là thằng khốn!”

Tất cả mọi phản ứng của Doãn Chính Đạc đều như đang nói với anh, anh ấy biết chuyện Lê Diệp có thai, nhưng thái độ thì lại chẳng hề vui mừng, quan sát kiểu gì thì cũng như đang tức giận, thậm chí như bị sỉ nhục.

“Anh…” Tôn Bách Niên nhìn anh, “Anh nhìn thấy thứ tôi gửi đến cho Lê Diệp?”

Đương nhiên là Doãn Chính Đạc thấy, Tôn Bách Niên dừng xe trước cửa hàng bán đồ cho phụ nữ có thai và trẻ sơ sinh, chẳng lẽ lại để mua đồ ăn, anh có mờ mắt cũng nhìn thấy Tôn Bách Niên mua mấy lọ thực phẩm bổ dưỡng cho Lê Diệp.

“Anh còn nói…” Doãn Chính Đạc nghiến răng nghiến lợi, như thể đang cố đè nén cơn kích động lại, “Tôi bảo anh không được nhắc đến tên cô ấy!”

Bỗng nhiên Tôn Bách Niên sực nghĩ, hóa ra, Doãn Chính Đạc nghĩ đứa nhỏ không phải là của anh ta, mà là của mình và Lê Diệp…

Cảm thấy nực cười, anh nói, “Hay là, anh nên nói chuyện với Lê Diệp đi, chuyện này, tôi nói cũng vô dụng thôi.”

Thấy trên mặt Tôn Bách Niên thoáng ý cười, Doãn Chính Đạc gần như nổi điên, chỉ hận không thể làm một trận phân rõ anh sống tôi chết.

Bỗng đầu hành lang truyền đến tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng bước chân dồn dập. Hai người đưa mắt nhìn, chợt thấy Lê Diệp đang vừa khoác áo vừa đi vội về phía này. Bỗng chốc ăn ý, cả hai cùng buông tay, nhanh chóng tản ra.

Lê Diệp tìm quanh đó một vòng mà không thấy người cần tìm, lại đi xuống bên dưới cũng không có ai, một lát sau, cô đành quay về với vẻ mặt ủ rột.

Không biết là ai tặng nhiều thuốc bổ như vậy, trong lòng cô nghĩ mãi vẫn không thông. Doãn Chính Đạc là người thứ hai biết chuyện, nhưng anh vốn dĩ không chấp nhận đứa nhỏ, sao có thể mua cho cô nhiều thuốc bổ đến vậy.

Vậy còn có thể là ai?

Cô nghĩ mãi vẫn không ra.

***

Phòng an ninh của khách sạn.

Do là đơn vị nhỏ nên các khâu quản lý không mấy hoàn thiện, lại là chuyện của quá lâu trước đó rồi, nên muốn tìm ra cũng không hề dễ dàng.

Doãn Chính Đạc ngồi quan sát họ tìm, anh muốn biết rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì, anh không muốn phải đoán mò trong khi chẳng biết rõ tình hình thật sự.

Tìm một lúc lâu, người phụ trách bỗng nói, “Tìm được rồi, đây là đoạn ghi hình của hôm đó.”

Doãn Chính Đạc bước đến, cúi người nhìn màn hình máy tính. Anh xem chăm chú, một giây cũng không muốn bỏ qua, một lúc lâu sau, rốt cuộc cũng nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc ở cửa.

Hôm đó anh uống say đến không biết gì, bước chân loạng choạng, cả người đè lên Lê Diệp. Cô gắng sức nâng anh đi, đến trước quầy lễ tân, sau đó cả hai tiến vào thang máy, rồi lại xuất hiện ở ngoài hành lang của dãy phòng.

Sau khi hai người vào cửa, không còn hình ảnh nào nữa, anh chỉ vào màn hình, “Tìm đoạn sau, tôi muốn xem khi nào thì cô ấy đi.”

Không có cách nào để áng chừng thời gian, đành phải tiếp tục theo dõi để tìm ra.

Cũng may mà hôm đó không có nhiều khách, tua nhanh cũng rất dễ nhìn. Bỗng chốc, anh nhìn thấy Lê Diệp xuất hiện lần thứ hai, liền bảo người ta dừng hình lại.

Ước chừng là hơn hai tiếng sau khi họ vào phòng, Lê Diệp đi ra, dáng vẻ không có gì khác, cô ôm cánh tay, vội vàng đi vào thang máy.

Hơn hai tiếng…

Anh day day trán, chết tiệt là anh không thể nhớ ra gì, tìm được băng theo dõi thì chứng minh được gì chứ, quả thật là cô đưa anh đến, nhưng làm gì trong phòng suốt hai tiếng đồng hồ thì lại không thể kiểm tra được.

Anh cũng không rõ, tại sao lần này lại không chịu tin Lê Diệp. Trước đây anh luôn che chở cô vô điều kiện, tin tưởng cô hoàn toàn, còn lần này, anh không cách nào thuyết phục được bản thân, để đi tin vào lý do của cô, tin đứa con này là của anh.

Sau khi họ ra quyết định ly hôn, cô đã hạ quyết tâm phân rõ giới hạn với anh, hơn nữa, cô còn từng gần gũi Tôn Bách Niên…

Nói anh không tin Lê Diệp, không bằng nói anh không tin tưởng chính mình.

Sự việc như bây giờ, ngoài việc anh nhất quyết không buông tay ra, thì mối quan hệ hôn nhân của họ, thật ra chỉ còn là trên danh nghĩa.

Tựa vào thành ghế, anh bình tĩnh nhìn hình ảnh Lê Diệp rời đi trên màn hình. Chính là người phụ nữ này, chính là số kiếp đã định của anh, chẳng có lý do gì cả, anh cứ vậy bị cô giam cầm, tra tấn.

***

Sáng sớm hôm sau, Lê Diệp chuẩn bị đi làm. Cho dù bên ngoài không quá lạnh, nhưng cô vẫn mặc áo thật dày.

Mở cửa, cô bị người đứng ở bên ngoài dọa cho hết hồn.

Doãn Chính Đạc tựa vào cạnh cửa, nhìn cô chăm chú.

Lê Diệp nhíu mày, đi lướt qua anh.

“Khoan đã.” Anh mở miệng, giọng nói khàn khàn.

Lê Diệp dừng bước, quay lại nhìn anh.

Đôi mắt anh hơi đỏ, trông mệt mỏi như thể cả đêm không ngủ vậy.

“Em nói, đứa con em đang mang là của anh?” Anh nghiêm túc hỏi.

Lê Diệp cảm thấy như bị sỉ nhục, cô quay đầu bỏ đi, anh lại lập tức kéo lấy cổ tay cô, “Lê Diệp, anh đang nghiêm túc hỏi em đấy.”

Cô thấp giọng hỏi lại anh, “Không thì sao nữa?”

“Anh muốn em trả lời, phải hay không phải.” Anh vô cùng cần một đáp án khẳng định từ cô.

Lê Diệp khẽ thở dài, cô quay mặt đi rồi gật đầu.

Có lẽ là do anh đã biết trước nên không có nhiều biểu hiện vui mừng, chỉ buông cổ tay cô ra, “Vậy thì em thu dọn đồ đạc đi, theo anh về Hạm Bích Các.”

“Sao phải chuyển?” Lê Diệp không mấy thích cái kiểu anh tự động sắp xếp cuộc sống của mình.

Anh nhìn cô, “Chẳng lẽ em định ở lại cái ký túc xá này mà sinh đứa nhỏ sao? Với lại em chỉ có một mình, tiền lương đủ dùng không? Mỗi Hi Hi thôi mà em đã chật vật rồi, thêm một đứa nữa, em chắc là em có thể chứ?”

Đây vốn là điều Lê Diệp lo lắng, nhưng nghe từ miệng anh nói ra lại cảm thấy thật chói tai.

“Mang thai không phải chuyện đùa, mấy tháng đầu lại nguy hiểm, đợi em ổn định rồi thì em muốn đi đâu tùy em.” Anh nói với đầy vẻ cương quyết, “Nếu đứa nhỏ là con anh, anh phải có trách nhiệm với nó, em đừng tùy hứng, theo anh về.”

Lê Diệp đã từng nghĩ đến yêu cầu này của anh sau khi biết chuyện, nhưng giờ nghe anh nói thì lại cảm thấy không tự nhiên. Thái độ của anh, cô cảm thấy là anh vẫn chưa hoàn toàn tin đứa bé là con anh. Bất đắc dĩ, cô chẳng muốn nghĩ ngợi nữa, mà tiếp tục đi về phía cầu thang.

Anh cũng không nói, lại chẳng nổi giận, chỉ lẳng lặng đi sau cô.

Dọc đường đi chạm mặt mấy người đồng nghiệp, tất cả đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn họ. Chắc hẳn là họ đều đang tò mò, chưa từng nghe Lê Diệp nhắc đến chuyện hôn nhân của mình, lại thỉnh thoảng xuất hiện đứa con, ai nấy đều tò mò về cuộc sống của cô. Ngày hôm qua còn nghe nói có người đàn ông tranh cãi với cô, hình như là có động chân động tay nữa.

Bị mọi người xì xào bàn tán, Lê Diệp hơi mất kiên nhẫn, cô quay đầu lại nhìn Doãn Chính Đạc rồi thấp giọng nói, “Anh đừng đi theo tôi nữa!”

Trông anh như muốn bám theo cô đến cùng thì thôi, “Theo anh về.”

“Không!” Cô liếc xéo anh một cái.

Anh chẳng nói gì nữa, cứ thế đi theo cô. Mãi cho đến khi đi ra khỏi kí túc xá, thấy anh bám mãi theo mình, nói không lại, cô mới bực bội nói, “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Gương mặt anh thoáng buồn, “Theo anh về.”

“Hiện giờ tôi không muốn, anh có nghe được lời tôi nói không?” Lê Diệp cực kỳ bực mình, từ hôm cãi nhau với anh rồi bị ngã, cái u trên đầu vẫn còn hơi sưng, vừa bực lên là chỗ đó lại lâm dâm đau.

Anh lại chẳng hề lấy cứng chọi cứng, mà chỉ bình tĩnh nhìn cô, “Em thích đi làm thì em cứ đi, sáng chiều có tài xế đưa đón, nhưng mà em phải theo anh về.”

Lê Diệp không để ý đến anh, quay đầu bước đi.

Anh vẫn chẳng kéo cô lại, cô đi một bước, anh nối gót ngay sau.

Vào đến cơ quan, anh vẫn đi theo, còn cô thì đi ở phía trước. Tuy rằng hai người một trước một sau không hề nói câu nào với nhau, nhưng khoảng cách này thì lại chẳng phải của người xa lạ, khiến vài ba người đi ngang qua đều liếc mắt nhìn.

Lê Diệp thật sự không chịu nổi, “Doãn Chính Đạc, anh đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi, giờ tôi phải vào phòng thu âm!”

Anh vẫn lặp lại, “Đồng ý với anh đi, theo anh về.”

Lê Diệp bực bội nhìn anh, anh lại cứng đầu, “Phải về, trước em xảy ra chuyện gì, tự em rõ… Em ở lại cái chỗ mà ai cũng vào được, có dám chắc là không xảy ra chuyện gì không? Đứa nhỏ ở trong bụng em, em không chịu trách nhiệm thì còn ai có thể bảo vệ được nó?”

Lê Diệp khẽ nhíu mày, lời Doãn Chính Đạc vừa nói chạm đến nỗi lòng cô.

“Tan tầm hôm nay, tài xế sẽ đến đón em, em có gì cần mang theo thì chiều tối về lấy.” Giọng điệu của anh đầy vẻ kiên định, như thể mọi thứ đã chắc như ván đóng thuyền rồi vậy.

“Nếu em về, anh lại đang trông Hi Hi, vậy thì em có thể ngày ngày ở cạnh Hi Hi.” Lợi thế ở phía anh quá lớn, ánh mắt Lê Diệp lập tức sáng lên.

Biết đã đả động được cô, Doãn Chính Đạc ra vẻ suy tư, “Đi làm đi, ra ra vào vào nhớ để ý một chút.”

Lê Diệp không tranh luận với anh nữa, cô quay đầu đi vào.

Anh đứng đó một lát rồi cũng rời đi.

Cả ngày, Lê Diệp chẳng có tinh thần làm việc, không biết là do đứa nhóc trong bụng quấy phá, hay là do sự xuất hiện của Doãn Chính Đạc khuấy loạn. Kiên trì đến giờ tan ca, cô về ký túc xá, ngồi trong nhà một lúc mà vẫn trùng trùng do dự.

Còn chưa thu dọn đồ đạc thì tiếng gõ cửa đã vang lên, cô ra mở cửa. Người vừa đến là tài xế của Doãn Chính Đạc, thái độ với cô rất khách sáo, “Cô ạ, cậu Doãn bảo tôi đến giúp cô thu dọn đồ đạc.”

Lê Diệp lắc đầu, “Tôi không có gì nhiều phải thu dọn cả.”

Anh ta nghe thấy vậy nhưng vẫn kéo cái vali lại, mở ra, mở luôn cả tủ quần áo của cô, bên trong đúng là không có nhiều đồ thật. Lê Diệp vội tiến lại gần, “Thật sự không cần đâu, để tôi tự làm được rồi.”

Đồ đạc không nhiều, còn chẳng xếp chật một cái vali. Người tài xế kéo vali, đưa mắt nhìn cô, “Đi thôi cô.”

Lòng Lê Diệp vẫn nặng tâm sự, trở về hay không, cô vẫn không có một ý muốn rõ ràng. Nhưng tình hình trước mắt đã thế rồi, đủ điều băn khoăn chồng chất, cô chỉ có thể buông bỏ lập trước của mình trước, để bảo vệ đứa nhỏ đang không đủ an toàn.

Đường đi thuận lợi, về tới Hạm Bích Các, người tài xế nhanh nhẹn ra mở cửa cho cô.

Từ trên xe xuống, cô nhìn căn biệt thự xa hoa, lâu quá không về, vừa nhìn thấy lại có phần xa lạ. Còn đang ngẩn người, cô bỗng nghe thấy tiếng gọi lanh lảnh của Hi Hi, “Mẹ ơi!”

Thím Kim từ trong nhà đi ra, tay bế Hi Hi. Lê Diệp vội bước lại gần, thằng bé lập tức ngả vào lòng cô.

Thấy cô về, thím Kim có vẻ rất vui. Doãn Chính Đạc cũng đã dặn dò, nên ai ai cũng biết hiện giờ trong bụng cô đang có một nhóc con.

“Mau vào nhà đi cô! Ngoài này lạnh lắm!” Thím Kim dắt Lê Diệp vào nhà, lại vội vàng đưa cho cô đôi dép lê làm bằng bông, “Đi vào đi, cẩn thận trơn ngã đấy.”

Lê Diệp thay dép, vừa xỏ vào đã thấy ấm. Thím Kim nhìn cô, tủm tỉm cười, “Dép ấm lắm đúng không? Cậu ấy bảo chúng tôi phải chăm sóc cô, không được để cô cảm lạnh, cô về đây rồi, muốn ăn gì cứ việc nói. Bây giờ là lúc cô cần bồi bổ nhất đấy.”

Lê Diệp nhìn thím Kim, “Không phải phiền thế đâu ạ, giờ cháu khỏe mà.”

“Đấy là còn chưa đến lúc thôi, dần dần là thèm ăn nhiều lắm, cân nặng cũng phải tăng lên chứ… Có điều, cô hơi gầy đấy, béo lên một chút mới đẹp.”

Lê Diệp cúi đầu nựng Hi Hi. Cô về đây, thằng bé vui hơn bất kỳ ai, cứ chạy vòng quanh sô pha, chốc chốc lại đến ôm cô, xong lại lẻn đi đâu không biết.

Bữa cơm tối vô cùng phong phú, trên bàn đầy ắp thức ăn. Thím Kim vẫn có vẻ tất bật, Lê Diệp liền ngăn lại, “Thím Kim, không cần đâu mà, nấu nhiều ăn không hết phí phạm ra.”

Thím Kim lại liên miệng nói, “Không sao, không sao, cậu ấy đã bảo thế mà… Cô cứ ra ngoài trước đi, mùi dầu mỡ nồng quá cô không chịu nổi đâu.”

Lê Diệp đành phải đi ra ngoài. Lần này mang thai khỏe hơn lúc có Hi Hi nhiều, khi ấy, phản ứng của cô cực kỳ nghiêm trọng, nôn thốc nôn tháo, ăn cơm cũng không xong.

Mọi người đang ăn cơm thì Doãn Chính Đạc về. Hi Hi hớn hở chạy ra, “Bố ơi!”

Thằng nhóc giờ chạy giỏi quá rồi, lúc trước cứ lắc la lắc lư, giờ thì cứ thế phi như bay. Nó nhào vào lòng anh, như quả cầu thịt mềm mại lao vào bức tường rắn chắc. Bế thằng bé lên, rồi Doãn Chính Đạc đi đến cạnh bàn ăn, đưa mắt nhìn Lê Diệp. Cô đã thay một bộ đồ ở nhà, sắc đỏ thẫm, thoạt nhìn vừa ấm áp vừa nhẹ nhàng.

Hi Hi lại chạy đến cạnh cô, cô đang định bế nó thì Doãn Chính Đạc đã vẫy tay, “Hi Hi, đừng chạm vào bụng mẹ.”

Hi Hi không hiểu lắm, nhưng bị bố gọi nên thằng bé đi qua liền. Nhấc thằng bé lên đùi, rồi Doãn Chính Đạc múc chút canh, khẽ thổi rồi đưa cho Lê Diệp, “Uống một ít đi, có dược liệu vẫn là tốt nhất.”

Tuy rằng có cho dược liệu, nhưng canh gà vẫn cực kỳ ngon, không đậm vị thuốc bắc mấy. Lê Diệp nhận lấy, nhưng vừa nhấp môi đã lại bị mùi vị bên trong làm cho phát ngấy.

Thấy cô cau mày vẻ buồn nôn, Doãn Chính Đạc liền đưa cho cô một miếng dưa hấu, “Ăn cái này cho đỡ.”

Ăn hoa quả có thể át đi được cảm giác lợm trong cổ họng, không muốn uống canh gà nữa, cô quay ra ăn rau.

Đã lâu rồi không được ăn cơm cùng bố mẹ, Hi Hi phấn khởi ăn cơm thun thút.

Hai người lớn cũng biết là đã lâu quá rồi, có điều, bầu không khí này chẳng mấy hoàn hảo, vì vẫn có thứ gì đó mất tự nhiên vởn quanh. Thím Kim và đám người làm đều nghĩ cô trở về là vì muốn hòa hợp với Doãn Chính Đạc để nuôi dạy đứa nhỏ, nhưng họ không biết, giữa hai người vẫn còn đầy những trở ngại.

Ăn cơm xong, Hi Hi nói muốn đi vệ sinh, Lê Diệp liền dắt thằng bé lên tầng.

Còn lại một mình, Doãn Chính Đạc chậm rãi ăn nốt phần cơm. Có lẽ không có ai bầu bạn vẫn ăn ngon được, nhưng cả một bàn đồ ăn phong phú mà chỉ có mình anh, thì bầu không khí lại thoáng vẻ hiu quạnh.

Trên tầng, đưa Hi Hi đi vệ sinh, rồi tắm rửa xong, Lê Diệp thay quần áo cho nó, sau đó dẫn nó sang phòng chơi. Thằng bé xếp trò xe lửa khắp mặt đất, xung quanh cô, khiến cô cực kỳ nhức đầu. Có điều, nhìn thằng bé, cô lại cảm thấy cuộc sống bỗng chốc tràn ngập niềm vui, thế giới vốn đặc một màu xám xịt, thì giờ đã trở nên rực rỡ sắc màu và đầy tiếng cười hân hoan.

Đang ngồi nhìn Hi Hi chơi thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô không quay đầu lại. Doãn Chính Đạc ngồi xuống cạnh cô, rồi cả hai cùng nhìn Hi Hi, chẳng ai nói với ai câu nào.

Một lát sau, anh nói, “Sau này biết giới tính đứa nhỏ, gọi người đến dọn một phòng khách để làm phòng trẻ con.”

Lê Diệp cảm thấy tình huống đã bắt đầu thoát khỏi tầm kiểm soát rồi. Cô và Doãn Chính Đạc, hình như lại đi vào con đường cũ, vì đứa bé, quan hệ giữa họ lại lần thứ hai không thể cắt đứt được.

Cô vẫn không nói cho anh biết mối hoài nghi trong lòng mình, còn chưa kiểm tra lại, chưa biết là đứa bé có phát triển bình thường hay không. Có điều, nói ra chuyện đó thì quá tàn nhẫn, chính cô còn không dám nghĩ đến.

Thấy cô có vẻ buồn bã, anh hơi chuyển tầm mắt, “Trước khi sinh đứa nhỏ, em cứ ở đây đi, đừng đi đâu.”

Lê Diệp nhìn anh, trên tay anh vẫn còn đeo nhẫn cưới, còn cô thì đã tháo lâu rồi. Giật giật khóe môi, cô gọi anh, “Doãn Chính Đạc…”

Anh vẫn chăm chú nhìn Hi Hi.

“Hiện giờ, đứa bé… có thể là… nó…” Lời còn chưa dứt thì điện thoại của Doãn Chính Đạc chợt đổ chuông, anh lấy điện thoại rồi đứng dậy ra ngoài bắt máy.

Lê Diệp thu tầm mắt lại. Đợt cho có kết quả kiểm tra thì nói sau vậy, đỡ cho mọi người phải lo lắng. Sống chết có số, đứa bé này có giữ được không, hoàn toàn trông vào ý trời định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.