Trên tầng, Trần Oanh đang ngồi ngắm hộp trang sức của mình, thấy Doãn Chính Đạc đến, bà bĩu môi, “Nghĩ gì mà đến đây hả?”
Doãn Chính Đạc bước đến, nhìn hộp trang sức đầy đến mức có thể làm triển lãm châu báu của bà, “Hôm nào con hết tiền, đến trộm hai ba món của mẹ đem bán nhé.”
Trần Oanh liếc anh một cái, “Thôi con lấy trộm của vợ con ấy, vàng ngọc châu báu mới có giá trị, chứ cái đống đồng sắt này của mẹ bán được mấy hào.”
Bà tặng chiếc vòng cưới cho Lê Diệp, có điều rất ít khi anh thấy cô đeo. Cô không có thói quen đeo trang sức, hơn nữa, vì toàn thứ quý giá nên cô mất tự nhiên, toàn cất trong hộp.
“Mẹ.” Doãn Chính Đạc nhìn bà. Doãn Trung Minh đột ngột qua đời, một mình bà phải chịu đựng rất nhiều, trên có ông cụ, dưới có cả công ty phải lo. Những ngày tháng đó, mọi người đều dồn tâm sức vào anh và công ty, chẳng còn ai nghĩ đến một người phụ nữ mới mất chồng như bà.
Đặt tay lên vai bà, rồi Doãn Chính Đạc lấy từ trong hòm ra một chiếc nhẫn ngọc bích, “Chắc là cái này được bố đưa cho mẹ vào lúc kết hôn hai mươi mấy năm trước.”
Trần Oanh nhận lấy, thoáng bâng khuâng…
Trang sức của bà rất nhiều, nhiều đến nỗi bà chẳng đeo hết. Còn thứ này, không phải là bà quên mất sự tồn tại của nó, mà là thật sự không dám lấy ra đeo.
Bà với chồng, tình cảm dần biến từ tình yêu sang tình thân. Đột nhiên ông ấy qua đời, đối với bà mà nói, đó là một cú sốc không khác gì trời sập. Nhưng mấy năm nay, bà không thể nói với bất kì ai, cũng không nói ra được.
Thấy bà thất thần, Doãn Chính Đạc cầm lấy cái nhẫn, “Con nhớ lúc ấy bố mới kiểm tra sức khỏe không lâu, bác sĩ còn nói tình hình sức khỏe của bố không hề tệ.”
Trần Oanh thở dài, “Đúng vậy, đúng là bác sĩ nói tình trạng của ông ấy không tệ, cả nhà vẫn còn dặn ông ấy phải uống thuốc đều đặn… Có lẽ, đây là số mệnh, đến đột ngột, đi cũng đột ngột, nào có để người ta phân rõ trái phải.”
Doãn Chính Đạc nhìn bà, bỗng nhiên giữ chặt bà lại, “Mẹ đừng nhúc nhích…”
Trần Oanh bị anh giữ im. Anh bới được một sợi tóc bạc trên đầu bà, liền nhổ ra, “Có đau không?”
Trần Oanh nhìn sợi tóc, chợt lắc đầu, “Nhổ không xuể đâu, mẹ từng này tuổi rồi, càng ngày càng nhiều.”
Doãn Chính Đạc nhìn bà chằm chằm. Cho đến giờ, anh vẫn luôn cảm thấy bà là một người phụ nữ mạnh mẽ. Bà nhúng tay vào chuyện công ty, cũng sẽ can thiệp vào chuyện tình cảm của anh, trên dưới gia đình, gần như không có chỗ nào là không có bà. Anh từng giận bà. Bà quá cứng rắn, cũng quá thực tế, tâm tình của anh, bà biết rõ nhưng vẫn lạnh lùng bắt anh làm chuyện anh không muốn. Nhưng hiện tại, anh chợt phát hiện ra, bà vẫn là một người phụ nữ. Một người phụ nữ tuổi đời không còn trẻ, chồng qua đời; con gái thì được gả cho một kẻ không đáng tin cậy, chẳng thể giữ lại để rước mối họa nhãn tiền nên đành phải đẩy đi xa; còn con trai độc nhất thì lại cưới người mà bà kịch liệt phản đối. Ngẫm ra, anh lại cảm thấy mình thật bất hiếu. Trước thì ra nước ngoài du học, hàng năm trời không về nhà, giờ quay trở lại làm việc, cũng chỉ thỉnh thoảng mới về ăn cơm, thời gian ở bên cạnh bà ngày càng ít đi.
“Mẹ.” Anh sửa lại tóc cho bà, “Lần sau mẹ đi làm tóc, nhớ bảo con đưa mẹ đi.”
Trần Oanh quay đầu lại nhìn con trai, cảm thấy như thể mặt trời mọc ở phía tây, “Không phải là con cãi nhau với vợ đấy chứ? Thế nên mới chạy đến đây cho đỡ đau đầu?”
“Đâu có đâu.” Anh nhíu mày, “Không có chuyện gì thì con không thể đến thăm mẹ à?”
Trần Oanh xùy một tiếng, “Trước giờ có lúc nào con không có việc gì mà lại đến thăm mẹ đâu.”
“Con kỳ cục thế sao?” Anh thở dài, đưa tay ôm bà, “Tự dưng phát hiện ra, trước giờ con chưa từng đi dạo phố với mẹ, chị đi rồi, con sẽ dành ra nhiều thời gian cho mẹ.”
Nhắc tới Doãn Kính Lam, Trần Oanh lại buồn sầu, “Chẳng biết sau này con bé sẽ sống thế nào nữa, dù sao thì con rể cũng không phải ruột rà, mẹ không dám chắc một chút nào về nó.”
“Con đã nói với Cố Dũng rồi, anh ta sẽ theo dõi nhất cử nhất động của Khang Đức Văn.” Doãn Chính Đạc trấn an bà, “Nếu Khang Đức Văn có hành động gây rối nào thì không cần phải cho anh ta cơ hội nữa, nuôi cáo trong nhà, sớm muộn cũng gặp chuyện không hay.”
Trần Oanh cũng không muốn suy nghĩ nhiều về chuyện này, liền xua tay, “Thôi, đừng nói chuyện người ta nữa, chắc chắn là con với Lê Diệp cãi nhau rồi… Nói đi, lần này là vì sao?”
Anh lắc đầu, “Không có gì ạ.”
Trần Oanh nhìn bộ dạng của anh mà không khỏi hừ một tiếng, “Có cái gì con cũng phải chịu đựng, lúc trước là chính con sống chết đòi cưới nó đấy.”
Khóe miệng Doãn Chính Đạc khẽ nhếch lên, như nở một nụ cười nhàn nhạt.
***
Từ nhà họ Doãn trở ra, Doãn Chính Đạc lái xe thẳng một đường về.
Về tới Hạm Bích Các, anh xuống xe, tựa vào cửa, rồi chợt tìm hộp thuốc lá trong xe, lấy ra một điếu.
Lâu lắm không hút, tối nay lại thèm kinh khủng. Hết một điếu, lại muốn hút thêm điếu nữa. Nhả một ngụm khói, anh ngẩng đầu nhìn phòng ngủ ở tầng hai.
Nơi này từng chỉ có một mình anh, giờ đã trở nên đông đúc. Nhưng giờ phút này, anh bỗng cảm thấy, lại chỉ có một mình mình đón màn đêm.
Có lẽ không ai sai cả, cái sai, chính là vận mệnh đã an bài cho hai người gặp nhau.
Giẫm bỏ điếu thuốc, anh phủi phủi áo, thứ thấm đầy mùi thuốc lá.
Đứng giữa cơn gió lạnh một lúc lâu, anh mới vào nhà, cởi bỏ áo khoác, mặc độc chiếc sơmi đi lên tầng.
Trong phòng ngủ vẫn yên tĩnh không một tiếng động. Doãn Chính Đạc đẩy cửa ra, thím Kim đang ngồi cạnh chiếc giường nhỏ trông Hi Hi ngủ, còn Lê Diệp nằm trên giường lớn, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ say. Có điều, anh biết là cô vẫn tỉnh. Đêm nay, mà chẳng riêng gì đêm nay, mấy đêm nay, cô và anh đều không thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Doãn Chính Đạc ngồi xuống mép giường. Thím Kim ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, cảm thấy sự tình có vẻ không ổn. Trước kia dù có náo loạn thế nào đi nữa, anh cũng vẫn nhẫn nại chiều chuộng Lê Diệp, chứ không hề chạy ra ngoài hút thuốc đến nửa đêm mới về. Hạ thấp giọng, thím Kim nói, “Cậu Doãn, có muốn ăn chút gì không? Để tôi đi nấu.”
Doãn Chính Đạc nhìn Lê Diệp, rồi mới ngẩng đầu lên nói, “Làm một bát hoành thánh đi.”
Thím Kim quan sát sắc mặt anh, thấy có vẻ không phải tức giận mới đứng dậy, “Thế để tôi đi nấu, xong ngay thôi.”
Cửa được đóng lại, Doãn Chính Đạc quay đầu nhìn người phụ nữ nằm nghiêng một bên gối. Anh giơ tay ra, dùng mu bàn tay lành lạnh áp vào cần cổ ấm áp của cô.
Lê Diệp khẽ run, mở mắt ra nhìn anh.
Doãn Chính Đạc nhìn cô. Trần Oanh nói lúc trước anh sống chết đòi cưới cô, lời nói tuy khó nghe, nhưng sự thật là như vậy. Anh vốn cố chấp, khi đó bất kể ai ngăn cản anh, anh cũng dám liều mạng.
“Lê Diệp.” Anh gọi cô, giọng điệu bình tĩnh, thậm chí còn có chút lạnh lùng.
Nhìn thấy mình trong ánh mắt cô, Doãn Chính Đạc đột nhiên thấy sợ. Anh ngừng một lát, rồi hỏi cô, “Em muốn ly hôn với anh, là vì biết Tần Thành là bố em, mà ông ta lại lẳng lặng làm nhiều chuyện hại nhà họ Lê và họ Doãn, đúng không?”
Một chút thay đổi rất nhỏ cũng không thoát khỏi ánh mắt Doãn Chính Đạc, cô cụp mắt xuống, môi mím lại. Anh nhìn cô. Cô mang theo tâm trạng đó, anh không biết nên vui hay buồn. Cô cảm thấy áy náy nên mới bỏ đi, cô không an tâm vì không biết nên làm gì, cũng không an tâm phải lừa gạt anh cả đời.
Suy cho cùng, cô là người dễ mềm lòng, nhưng trái tim lại quá cứng rắn.
Cô sớm biết Tần Thành có lòng đối phó với nhà họ Doãn, nhưng lại không nói gì, còn có ý định đưa con cháu họ Doãn bỏ đi cùng người kia.
Anh đưa tay dời xuống dưới, hướng thẳng vào cổ áo cô. Cô hơi né tránh, nhưng không phản kháng kịch liệt. Dưới lòng bàn tay Doãn Chính Đạc là ngực cô, tim cô đập dồn dập, một nhịp, hai nhịp, chạm vào lòng bàn tay anh.
“Anh nên cảm ơn em, hay là nên hận em đây?” Anh nhìn cô chằm chằm, “Rốt cuộc, em có trái tim hay không?”
Lê Diệp biết anh sẽ điều tra ra tất cả, anh không phải người hồ đồ. Nhưng, những chuyện anh biết, nhất định không phải là toàn bộ. Nếu anh đã biết toàn bộ, thì ánh mắt anh nhìn cô chắc chắn sẽ khác.
Cô không thể hận ai, chỉ hận chính mình khi đối mặt với sự việc này lại cứ luống cuống, bất lực.
Doãn Chính Đạc cảm nhận nhịp tim của cô. Anh cúi người, nhìn chằm chằm vào mắt cô, từ bên trong, anh đã bắt gặp nỗi muộn phiền và bất đắc dĩ của cô.
“Anh có thể hiểu được những hành động của em, nhưng anh không thể chấp nhận.” Doãn Chính Đạc rút tay ra, trong lòng bàn tay vẫn còn sót lại nhiệt độ cơ thể cô.
Anh ngồi dậy, thở dài một tiếng, trên người tản ra mùi thuốc lá không mấy dễ ngửi.
Lê Diệp bình tĩnh nhìn anh. Chỉ một cái chớp mắt, mà lòng cô co rút đau đớn, như thể có ai đó đâm một dao.
Bất luận anh biết được bao nhiêu, thì chung quy anh cũng không thể quên được, giống như cô vậy. Đối với đoạn hồi ức không có sự hiện diện của họ ấy, họ không thể thay đổi, nhưng cũng không thể coi như không biết.
“Em nói cho anh biết, giờ em định làm gì?” Doãn Chính Đạc nhìn cô đăm đăm, như thể giao quyền quyết định cho cô vậy.
Bắt đầu từ hồi đó, anh đã cố chấp sắp xếp tất cả, cô chỉ có thể bị động chấp nhận. Nhưng hôm nay, anh hỏi cô định làm gì, bởi vì anh không muốn ra quyết định đó.
Lê Diệp cảm thấy cổ họng khô rát. Cô có thói quen sờ sờ chiếc nhẫn kim cương, dạo này gầy đi một chút, chiếc nhẫn lại thành rộng, cô vừa sờ vào đã có cảm giác nó lỏng ra.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, chậm rãi nói, “Chúng ta… không thể cứ tiếp tục thế này được.”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh.
Lê Diệp tự nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của mình, “Mình ly hôn đi…”
Anh đứng dậy. Cảm thấy trong phòng hơi ngột ngạt, anh đến bên cửa sổ, hít một hơi thật sâu rồi quay đầu lại nhìn cô, nhưng vẫn không nói gì.
Lê Diệp tựa vào thành giường. Nguyên nhân không cần nói rõ, giữa anh và cô đã quá rõ ràng rồi.
Bố chết ngay trước mặt cô, cô vĩnh viễn không quên được tiếng súng chói tai đó. Cô không trách được Doãn Chính Đạc, vì người nhà anh cũng phải chịu đau khổ, nhưng nỗi đau đó, sao có thể so được với người nhà họ Tần… Đó là sự bế tắc không thể gỡ bỏ, cả anh và cô đều không thể. Biện pháp duy nhất chính là chấm dứt, không tiếp tục dây dưa nữa.
Sờ vào túi một cách vô thức, Doãn Chính Đạc định rút ra điếu thuốc lá, nhưng nhớ ra Hi Hi còn đang ngủ nên anh lại bỏ xuống.
“Em muốn ly hôn…” Anh lặp lại lời cô nói, rồi bỗng nghiêng đầu, “Vậy Hi Hi tính sao giờ?”
“Em là mẹ, em sẽ đưa nó đi.”
“Em cảm thấy nó sẽ chịu làm đứa trẻ không cha sao?” Doãn Chính Đạc hừ lạnh, “Luận về điều kiện, anh có thể cho nó cuộc sống tốt hơn.”
“Nhưng tình thương của mẹ thì không gì có thể thay thế.”
“Chẳng lẽ tình thương của bố thì có thể thay thế?” Anh khó chịu.
Lê Diệp biết cứ tranh cãi một cách vô nghĩa như vậy cũng chẳng cho kết quả gì, họ không thể ở bên nhau, đứa bé chỉ có thể chịu cảnh bố mẹ mỗi người một nơi mà thôi. Cho dù như vậy là không công bằng với thằng bé, nhưng không thể không làm.
Chỉ một lát sau, thím Kim đã mở cửa vào. Bà thấy Doãn Chính Đạc đứng một bên ôm cánh tay, xem ra, cuộc nói chuyện không mấy êm xuôi. Đặt bát hoành thánh nóng hổi xuống, xếp đũa thìa xong, bà nói, “Cô cậu ăn đi, đủ cho cả hai đấy.”
Không ai nhúc nhích, bà âm thầm thở dài rồi đóng cửa đi ra.
Doãn Chính Đạc bước đến, múc một chút hoành thánh rồi đưa tới bên giường cho cô. Cả ngày cô không ăn gì, gương mặt chẳng còn chút huyết sắc.
“Ăn đi.” Anh thổi thổi, bón một viên cho cô, “Sự việc không thể giải quyết xong trong chốc lát, em không ăn cơm, cũng không làm cho mấy chuyện rắc rối biến mất được.”
Cô không chịu ăn uống gì, anh đành xắt nhỏ viên hoành thánh ra thành miếng nhỏ, cứng rắn đút vào miệng cô.
“Em để anh nghĩ đã.” Anh vừa thổi hoành thánh vừa cúi đầu nói, như là đang nói cho cô nghe, lại như đang nói cho mình nghe.
Nguyên một nồi hoành thánh, cô ăn rất ít, anh cũng chỉ ăn có một chút. Cả ngày nay anh chưa ăn gì. Mấy ngày nay, vẻ bất thường của cô khiến anh ăn không ngon, ngủ không yên. Nhưng không đói là không đói, chứ không ăn gì, đến người sắt cũng phải gục ngã.
Ăn xong, anh thu dọn bát đũa để qua một bên. Thấy mặt cô bị nhánh cây rừng quệt thành nhiều vết đỏ, anh lấy thuốc nước lại, vừa bôi vừa nói, “Phải đến bác sĩ xem thế nào, không thì để lại sẹo là phiền đấy.”
Trên cánh tay anh cũng có vết thương. Hình như từ lúc ở bên nhau, hai người họ chẳng có khi nào được yên ổn, không phải cô thì sẽ là anh, cứ thi nhau bị thương phải vào viện.
Doãn Chính Đạc thấy cô nhìn cánh tay mình, vội kéo tay áo xuống…
Hôm nay anh còn nghĩ là cô bị Hạ Tùng Đào dẫn đi, nên mới tức giận tự rạch tay mình, rồi gọi cảnh sát đến, định nói là đối phương bắt cóc Lê Diệp mà còn cầm dao đả thương mình. Ai ngờ, người anh nhìn thấy, lại là người mà cả đời này anh không nghĩ đến.
Tần Thành bị đánh gục, anh là người có liên quan lớn nhất. Nếu anh không báo cảnh sát, thì sẽ chẳng có kết quả này.
Hoặc có lẽ, đây là nhân quả, là điều nhất định sẽ xảy ra.
Lê Diệp nhìn anh lau vết thương cho mình, động tác nhẹ nhàng, giống hệt trước đây. Gần như không chịu nổi, cô ngả ra sau né tránh, rồi bỗng nhiên nói, “Ông ấy bị ung thư, đã chẳng còn sống được bao lâu nữa… Em nghĩ, trong khoảng thời gian cuối cùng, cho ông ấy chút tình cảm ngoài sự hận thù, ông ấy rất thích Hi Hi…”
Nói xong, chóp mũi cô cay cay, hai mắt nóng lên, “Ông ấy đã làm nhiều chuyện sai, nhưng ông ấy cũng có cái bất đắc dĩ của mình… Nếu như ông ấy đi như vậy là xong, thì những món nợ của ông ấy, cũng cứ mang đi như vậy…”
Doãn Chính Đạc biết ý của cô. Lấy lập trường của anh, thì anh không thể nào đồng tình với người kia, nhưng chính bởi sự xuất hiện của ông ta, mà cuộc sống vốn bình yên đã bị phá vỡ.
Lê Diệp cũng không biết còn có thể nói gì, cô lắc đầu, để lộ ra vẻ bất lực.
Doãn Chính Đạc lau xong vết thương cho cô thì ngồi bên cạnh nhìn cô trong chốc lát.
Là không có cách nào khác nữa. Ánh mắt cô nhìn Tần Thành, là thương xót, nhưng anh nhìn ông ta, thì lại là giận dữ. Hiện giờ anh không muốn quyết định, ngày mai cũng không muốn. Anh đứng dậy đi sang bên kia giường, cởi bỏ quần áo ngoài rồi xốc chăn lên, chui vào trong.
Tắt bỏ đèn ngủ đi, anh ngồi trong bóng tối, “Ngủ đi, anh mệt rồi.”
Anh nằm xuống, theo động tác của anh, chiếc giường khẽ lún xuống. Lê Diệp nhìn hình dáng anh trong bóng tối, ánh mắt trầm lặng.
Chậm rãi nằm xuống, trong đầu cô lại hiện lên vẻ mặt của Tần Thành lúc chết. Ông ta vẫn mang đầy nỗi tiếc nuối, hối hận, và cả không cam lòng. Ông ta vốn dĩ có thể hạnh phúc hưởng thụ những ngày an nhàn, nhưng rốt cuộc lại có kết cục như vậy. Mất đi người thân là cái cảm giác cô liêu đến mức nào, vậy mà ông ta đã lặng lẽ nhấm nháp nó suốt hơn hai mươi năm.
Nước mắt lăn qua khóe mắt, Lê Diệp thầm cầu nguyện trong lòng… Mong cho ông ấy giấc ngủ yên bình, mang theo cả thù mới hận cũ về với cát bụi. Nếu con người thật sự có kiếp sau, ông trời nhất định sẽ đền bồi cho ông ấy.
Nằm trên giường, Doãn Chính Đạc gối lên cánh tay của mình. Anh biết, cơ hội được nằm cùng giường với nhau như đêm nay, rồi sẽ chẳng còn nhiều.
Anh không thể giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, cô lại càng không thể.
Anh nghe thấy tiếng tích tích truyền đến từ chiếc đồng hồ đặt trên sàn, chỉ mong thời gian trôi chậm một chút. Ngày mai, nhất định sẽ chẳng có ánh mặt trời sáng tươi.