Ngoài cửa sổ, ánh trăng vằng vặc, rèm cửa sổ buông lơi, hương hoa lan tỏa khắp căn phòng.
Người đàn ông vẫn đang say giấc, cánh tay vắt lên gối, bày ra đường nét rắn chắc.
Theo ánh trăng, hình xăm của anh hiện ra rất rõ ràng.
Lê Diệp ngồi một bên, ngây ngẩn nhìn vào những đường nét màu đen.
Đó là hình một phiến lá, đến cả đường gân cũng có thể thấy được.
Lê Diệp khẽ run lên…Hình thù đó, không phải là bông tuyết, không phải chiếc lông vũ, mà thật sự là một chiếc lá.
Cô nhìn người đàn ông nằm bên cạnh, nhiều khi, đột nhiên nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên vẫn là xa lạ và sợ hãi như cũ.
Nhẫn và vòng trên tay như hai chiếc khóa nặng trịch, đến nỗi không nâng tay lên được, không thể mở cánh cửa mình muốn mở.
Lê Diệp cuộn mình lại, cả người lạnh đi.
Hình xăm chiếc lá…
Còn cả những hành động trái ngược với mục đích ban đầu của anh nữa. Đầu Lê Diệp ong lên, hình như tất cả mọi suy nghĩ đều xoắn lại thành một mớ hỗn loạn, không có cách nào gỡ được đầu mối.
Thân thể đau nhức, đầu cũng đau, cô bưng trán, khẽ run lên.
Một lát sau, khẽ trở mình, cánh tay quàng vào khoảng không, Doãn Chính Đạc đột nhiên bừng tỉnh. Anh ngồi dậy, thấy cô vẫn đang ở bên cạnh thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thấy cô ngồi ngẩn người, anh duỗi tay ôm cô vào lòng. Cánh tay và vai cô đều thấm lạnh, anh dùng bàn tay vuốt ve qua lại, giọng nói vẫn khàn khàn uể oải như ban nãy, “Sao không ngủ?”
Lê Diệp không nói gì, tựa vào ngực anh, nghe nhịp tim ổn định của anh, hai tai lại đột nhiên nóng lên.
“Có thể đi rồi, sau này, đừng dùng xe lăn nữa.” Cúi đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô, anh liền nâng cằm cô lên, “Đang nghĩ gì thế?”
Lê Diệp chỉ muốn rời khỏi anh, có anh ở đây, ngay cả việc hít thở của cô cũng không thoải mái.
Thấy cô có vẻ muốn chạy trốn, anh nhếch khóe miệng, ghé lại gần ngậm lấy môi cô. Hơi thở ấm áp lẫn mùi hương của anh khiến trái tim cô đập thình thịch.
“Không…đừng…” Cô cuống quýt phát ra tiếng nức nở.
Vốn chỉ muốn hù dọa cô, ai ngờ, vừa động đến đầu lưỡi trơn mịn của cô, anh lại không thể khống chế mà sinh ra phản ứng.
Cảm thấy anh thúc vào mình, Lê Diệp hít một hơi, luống cuống đẩy anh ra. Một khi đã “khai giới”, anh cũng không thể nào nhẫn nại được nữa, vội tách cô ra, động thân xâm nhập.
Hiện giờ Lê Diệp đã tỉnh táo, càng cảm nhận rõ ràng hơn sự tồn tại của anh. Cô mở to mắt, vừa lo sợ, vừa nghi hoặc mà nhìn người đàn ông trước mặt.
Thoáng chốc anh đã chiếm được cô, ánh mắt khóa chặt lấy gương mặt cô. Anh hôn xuống cằm cô, “Thấy rõ tôi rồi chứ?”
Cô kinh hãi, vội vàng ngoảnh mặt đi.
Anh khẽ cười, vào đến nơi sâu nhất của cô, “Nhớ kỹ cảm giác lúc này, là tôi đang ở trong cơ thể em.”
Lê Diệp kháng cự, “Không…”
Không chỉ là một câu phản kháng theo thói quen của cô, còn nơi đang ôm lấy anh thì lại ngày càng chặt, gần như khiến anh điên cuồng.
Ôm mặt cô, anh cất giọng khàn đục, ánh mắt sáng như đuốc, “Lê Diệp, em là của tôi.”
Cô vã đầy mồ hôi, ra sức lắc đầu, như đang kháng cự lại âm thanh mị hoặc của mình, cũng như đang cảnh cáo mình không được nghe bất cứ điều gì anh nói.
Động tác lặp đi lặp lại đơn giản nhưng lại như muốn đòi mạng, Doãn Chính Đạc cũng lâm vào cơn điên cuồng, ghé vào chóp mũi cô, không chịu dừng lại, “Người có thể chiếm lấy em như thế này, chỉ có tôi thôi.”
Lê Diệp nghẹn ngào, cô như bị tẩy não, trong đầu không ngừng lặp lại giọng nói của anh. Kêu cũng không ra hơi, cô như một con thuyền nhỏ chòng chành, bỗng bị anh một tay lật úp.
***
Bị Doãn Chính Đạc một mực ép rời khỏi đài truyền hình, Lê Diệp nghỉ ngơi một thời gian rồi đến làm ở đơn vị mới.
Về Quan Khanh Khanh, cũng không biết tình hình của cô ấy thế nào, sau khi được người nhà đón về thì hoàn toàn mất liên lạc, Lê Diệp tìm cô ấy nhưng điện thoại vẫn tắt máy.
Chương trình ở đài truyền hình do người khác dẫn, đã lâu rồi cũng không thấy bóng dáng cô ấy nữa.
Công việc mới không quá khó, không bận bịu như ở đài truyền hình, làm từ từ cũng được.
Hôm nay, cô đang làm việc thì điện thoại đổ chuông, thấy người gọi là Tôn Bách Niên, cô lập tức cảm thấy căng thẳng.
Cô tìm được chỗ yên tĩnh, đầu bên kia liền nói, “Lê Diệp, giờ tôi đến nhà Tôn Siêu một chuyến, bố mẹ hắn về rồi.”
Lê Diệp vội vàng nói muốn đi, nhanh chóng xin nghỉ rồi xuống tầng dưới.
Không lâu sau, Tôn Bách Niên tới, thấy cô cầm gậy rồi lên xe thì có chút kinh ngạc, “Cô có thể đi rồi sao?”
Cô ngồi lên, “Tôi…giờ thử chống gậy.”
Lê Diệp hơi bối rối. Doãn Chính Đạc nói không cho cô ngồi xe lăn, cũng tịch thu luôn xe lăn, nói rằng hoặc là cô ở nhà đi, còn không thì phải chống gậy tự đi.
Cô ngồi lì trên giường một lúc lâu, không còn cách nào, đành phải thử đứng dậy. Cũng may, cơ thể khỏe mạnh hơn so với tưởng tượng của cô, chỉ dựa vào gậy chống, chỉ trong thời gian ngắn cô có thể đứng dậy, có thể tự giữ thăng bằng.
Tôn Bách Niên gật đầu. Cô còn trẻ, có thể đứng dậy được là chuyện đáng mừng.
Đường đi dần hướng về phía ngoại thành, rồi tới một xóm hẻo lánh.
Tôn Bách Niên đã biết vị trí từ trước, dừng xe, dẫn cô xuống, rồi đi đến trước một căn nhà đơn sơ.
Gõ cửa, Tôn Bách Niên cao giọng nói, “Có ai không?”
Mãi lâu sau mà vẫn không có ai lên tiếng, anh lại gõ cửa.
“Họ đi rồi sao?”
“Trước đây cảnh sát có đến tìm họ, chắc sợ phiền toái nên cả hai người họ ra ngoài tránh một thời gian. Sáng nay hàng xóm nhà này có gọi điện cho tôi, nói là họ đã về rồi.” Anh nhìn vào đôi mắt căng thẳng của Lê Diệp, “Yên tâm, chắc chắn họ có nhà.”
Quả thật, một lát sau, rốt cuộc cũng vọng ra tiếng nói, một giọng già nua hỏi, “Tìm ai đấy?”
“Cháu đến tìm người nhà của Tôn Siêu.” Anh đáp.
“Cậu tìm nhầm rồi!” Người bên trong lập tức đổi giọng, quay đầu định vào.
Qua khe hở của cánh cửa có thể nhìn ra, đó là một người cao tuổi, đầu tóc bạc trắng. Tôn Bách Niên nhìn ông ấy, “Chào bác, cháu là luật sư, tôi có thể giúp được cho con trai bác.”
Người kia dừng bước, quay đầu lại đánh giá hai người ngoài cửa.
“Cháu là luật sư đến tìm hiểu về vụ án, làm ơn cho cháu vào, cháu có một số chuyện muốn hỏi bác.”
Ở nơi nông thông này, nghe được danh luật sư, đa số đều cảm thấy một sự uy nghiêm lạ thường. Người kia tập tễnh bước tới, “Luật sư? Vậy là cậu có thể cứu con tôi?”
Tôn Bách Niên đứng cách một cánh cửa sắt, gật đầu, “Cháu có thể làm luật sư biện hộ cho anh ta, đây là danh thiếp của cháu.”
Cảnh giác nhận tấm danh thiếp qua khe cửa, ông già lật xem một lát, có chức vị và cơ quan, khiến ông ta lập tức tin tưởng, liền mở cửa, “Hai cán bộ, mời vào!”
Anh dìu Lê Diệp vào trong. Căn hộ này thật sự quá đơn sơ, ngoài người đàn ông ra mở cửa, trong nhà còn có một bà lão đầu bạc y hệt. Đoán tuổi tác, có lẽ họ chính là bố mẹ của Tôn Siêu.
“Nào nào, mời ngồi!” Ông ấy dẫn hai người vào nhà, “Tôi là bố của Tôn Siêu, tên là Tôn Thắng Quốc…Cán bộ, con tôi phạm phải tội như vậy mà cũng ra tù được ư? Người ta đều nói nó sẽ bị ăn đạn!”
Trong nhà chỉ có một chiếc giường cũ nát, mẹ Tôn Siêu không nói gì, nghiêng đầu, bộ dạng như không biết gì.
“Bà ấy là người câm điếc, dạo này cứ khóc suốt, hai mắt cũng không nhìn thấy được nữa rồi.” Tôn Thắng Quốc nhìn vợ, lắc lắc đầu.
Tôn Bách Niên và Lê Diệp cùng ngồi xuống, đến gia đình như thế này, chung quy tâm trạng vẫn thấy nặng nề.
Nhìn quanh một vòng, Tôn Bách Niên lại nhìn Tôn Thắng Quốc, “Bác trai, cháu có vài vấn đề, nếu như bác biết thì làm ơn trả lời chi tiết, cháu đồng ý với bác, chỉ cần có cơ hội, cháu sẽ cố gắng giúp Tôn Siêu được giảm án.”
Tôn Thắng Quốc tỏ vẻ cảm kích, “Cảm ơn cậu! Chỉ cần cậu có thể cứu con tôi, làm trâu làm ngựa tôi cũng đồng ý!”
Tôn Bách Niên gật đầu, “Bác trai, trước tiên bác hãy giới thiệu một chút về con trai bác đi, trong mắt hai bác, anh ta là người như thế nào?”
Tôn Thắng Quốc, “Nó là cái thằng lông bông, từ nhỏ đã lười học, dăm ba bữa lại đi đánh nhau một trận, bọn tôi nói mà nó không chịu nghe. Nó vốn chẳng giỏi giang gì, tính buôn bán là dễ ra tiền nhất, nhưng mà lại chẳng có bản lĩnh, làm ở đâu cũng chẳng được lâu dài…”
Bà Tôn ngồi một bên dù không nghe thấy nhưng cũng biết người lạ vừa đến nhà có liên quan tới con mình, vừa khóc vừa mếu máo khoa tay ra dấu.
Lê Diệp nhìn bà ấy, trong lòng lại sinh ra thông cảm, lôi khăn tay ra cuống quýt thay bà ấy lau nước mắt.
Tôn Bách Niên gật đầu. Những điều này không mấy khác so với sự dự đoán của anh, một kẻ có nhiều hành vi cực đoan, tính cách cũng cực đoãn nốt.
“Bạn bè mà anh ta thường xuyên giao du, các bác có biết rõ không?”
“Mấy thằng nó quen toàn hạng vớ vẩn, tụ tập với nhau làm chuyện gì cũng chẳng tử tế mấy, đã bảo nó đừng có qua lại với bọn kia rồi mà nó không nghe, giờ thành ra như thế, cũng là nó tự chuốc lấy thôi!”
“Anh ta chưa từng kết giao với một người bạn đoàng hoàng nào sao?” Tôn Bách Niên nhìn vào mấy tấm ảnh kẹp ở cạnh khung gương, là Tôn Siêu và bạn bè lúc còn trẻ tuổi, khi đó, nhìn anh ta rất chất phác.
“Loại như nó, có ai đoàng hoàng mà muốn kết bạn chứ…” Tôn Thắng Quốc thở dài, “Cán bộ, tội con tôi nặng lắm à? Mấy hôm trước có cảnh sát đến tìm, nói nó liên quan đến mấy vụ án đang được điều tra, rốt cuộc con tôi vướng vào bao nhiêu chuyện thế? Thật sự có thể cứu được sao?”
Trên vách tường, còn có tờ giấy khen đã bám bụi, tính ra cũng gần mười lăm, mười sáu năm rồi.
Không thể ngờ, một người ban đầu thuần hậu mà giờ lại biến thành kẻ sát nhân tội ác tày trời.
Họ đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có người xông vào, vừa đạp cánh cửa vừa tức giận quát, “Lão Tôn! Tiền con ông nợ tôi chừng nào mới trả đây? Nó sắp bị xử bắn rồi, tôi cũng không tìm nó được, ông đừng hòng quỵt nợ!”
Tôn Thắng Quốc vội vàng chạy ra xoa dịu. Đối phương có cả thảy năm sáu người, tay cầm cuốc thuổng, dáng vẻ như thể muốn đến liều mạng.
“Xe đỗ ở cửa là của người nhà ông hả?” Người cầm đầu nhìn Lê Diệp và Tôn Bách Niên, trông cách ăn mặc thì biết chắc không phải người vùng này, mà so với ông ta thì có vẻ là nhiều tiền hơn.
Tôn Bách Niên nhìn mấy người đó, “Tôn Siêu nợ tiền của các anh sao?”
“Đúng! Ba năm trước nó nợ hội này năm mươi vạn! Nói là sẽ trả ngay, thế mà lâu quá là lâu vẫn không thấy một đồng nào! Nó đã bị bắt rồi, cũng chết đến nơi, chẳng nhẽ tiền của hội này không lấy lại được à!”
Tôn Thắng Quốc luôn miệng cầu xin, “Lúc đấy tôi bị xuất huyết não phải nằm viện, con tôi vì xoay viện phí nên mới phải đi vay mượn…Không có chuyện quỵt nợ đây, nhà ở đây, đất cũng ở đây, không được nữa thì, những thứ này để lại hết cho các anh.”
Tôn Bách Niên nghiêng đầu, Tôn Siêu này cũng chưa đến mức không thuốc chữa. Anh đưa mắt nhìn, phát hiện ra căn nhà này ít đồ đạc đến mức đáng thương, nhưng trong góc nhà lại có một chiếc máy giặt mới.
Mấy người kia vừa nói vừa ra chiều định động tay động chân, khiến hai vợ chồng họ Tôn phải khóc lóc cầu xin. Lê Diệp không nhìn được nữa, đang định tiến lên thì Tôn Bách Niên cản cô lại, anh đứng dậy, đưa danh thiếp của mình ra, “Ở đây đang điều tra một vụ án hình sự, các vị, muốn ngồi xuống nói chuyện không?”
Mấy người kia chẳng phải hạng lưu manh, chỉ là thôn dân bình thường, nên cũng có đôi phần kính sợ luật sư, vội lùi lại, “Luật sư thì sao chứ, quen với luật sư thì không phải trả nợ hội này chắc?”
“Bây giờ chúng tôi không có lấy một xu.” Tôn Thắng Quốc sầu não, đi đến cạnh một cái vại, mở nắp ra, bên trong chỉ còn lại một nắm gạo trắng, ông ấy lại nhìn quanh nhà, “Mấy anh xem, có cái gì lấy được thì cứ lấy tạm đi, mấy hôm nữa tôi ra ngoài kiếm ít tiền, gom góp tí một thôi, cũng không thể mang cả sổ nợ vào quan tài được.”
Thấy họ thật sự đáng thương, Lê Diệp lấy hết chỗ tiền mặt mang bên mình ra, Tôn Bách Niên cũng góp một chút, trả trước cho chủ nợ, rồi đi mua cho bố mẹ Tôn Siêu ít thức ăn.
Việc tạm thời như vậy, Tôn Bách Niên đưa Lê Diệp về. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng mẹ Tôn Siêu vẫn lần mò đi theo xe rất xa.
Lê Diệp nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng vô cùng chua xót, âm thầm lau mắt. Khóe miệng Tôn Bách Niên giật giật, anh thở dài, “Người đáng thương nhiều lắm, giúp không xuể đâu.”
“Chỉ là, tôi nhớ đến mẹ.” Lê Diệp nắm tay lại, lúc cô còn nhỏ, bố mẹ đã qua đời, những khí ức còn sót lại trong trí nhớ cũng chỉ là những chi tiết vụn vặt về tình thương của họ dành cho cô.
Tôn Bách Niên biết hoàn cảnh của cô, đề tài này khiến cô thương cảm, anh cũng không tiếp tục nữa, chỉ nói, “Đi một chuyến này, vẫn phát hiện ra…mặc dù Tôn Siêu có nhiều vấn đề, nhưng hắn cũng là đứa con có hiếu, hắn không dám thẳng thắn thừa nhận hành vi phạm tôi, có lẽ là vì thương bố mẹ ở nhà.”
Lê Diệp cũng nghĩ tên kia không phải kẻ điên cuồng mất nhân tính, “Trên tường nhà anh ta còn thấy có giấy khen hành vi dũng cảm làm việc nghĩa.”
“Khả năng quan sát cũng không tệ.” Tôn Bách Niên cười, “Để tôi tìm hiểu thêm vài thứ, tôi tin là sẽ nhanh chóng có tiến triển thôi.”
Lê Diệp gật đầu, lời nói của anh có sức thuyết phục cực kỳ, câu nào cũng khiến cô tin tưởng.
***
Lúc quay về vẫn còn sớm, có đi ngang qua đài truyền hình. Lê Diệp còn mấy thứ chưa lấy đi được, cũng chưa nói tạm biệt với đồng nghiệp mà đã đi, nhìn nơi gần ngay gang tấc này, cô quyết định xuống xe vào trong.
Tạm biệt Tôn Bách Niên, cô lên tầng, vào phòng làm việc cũ.
Vừa vào trong, đồng nghiệp đã nhiệt tình chào hỏi, “Lê Diệp! Cô đúng là xuất quỷ nhập thần! Không nói tiếng nào đã đến, chưa chào tiếng nào đã đi!”
Lê Diệp hơi áy náy, mang điểm tâm mình mua đến chia cho mọi người, “Tại có vài chuyện bất khả kháng, nên không thể làm gì khác là từ bỏ công việc ở đây.”
“Tổ chúng ta giờ tổn thất nghiêm trọng rồi, cô đi, cả Khanh Khanh cũng xin thôi việc rồi…”
“Khanh Khanh xin thôi việc?” Lê Diệp kinh ngạc.
“Ừm.” Mấy người lập tức hạ giọng, đầy vẻ kiêng dè, “Hình như cô ấy xảy ra chuyện gì đó, trước là xin nghỉ phép, sau đấy lại gọi điện cho ban lãnh đạo, nói là xin thôi việc. Cô ấy đã làm được đến chức đấy rồi mà còn xin thôi thì chắc là xảy ra chuyện lớn rồi, nếu không thì sao lại bỏ thế chứ.”
“Các cô có cách liên lạc với cô ấy không?” Lê Diệp hỏi.
“Không có đâu, hình như cô ấy đổi số điện thoại rồi, chẳng ai liên lạc được cả.”
Lê Diệp thầm lo lắng, đến tìm hỏi lãnh đạo, họ cũng nói không tìm được cô ấy, nhiều công việc còn chưa bàn giao lại, nhà đài cũng rất tức giận với cô ấy.
Mọi người đều không biết rốt cuộc cô ấy đã xảy ra chuyện gì, sự việc kia gây nên hậu quả nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, Lê Diệp buồn bã, cô ấy đã có tiền đồ tốt như vậy mà…
***
Về đến nhà, Doãn Chính Đạc cũng đã có mặt. Gần đây anh tan ca khá sớm, nhưng về đến nhà là lại làm việc.
Lê Diệp lên tầng, đúng lúc anh đang ngồi bên bàn làm việc trong phòng ngủ xem gì đó, thấy cô vào, khóe miệng anh cong lên, “Cho em nữa tháng, phải bỏ gậy đi.”
Lê Diệp nhìn anh một cái, không hiểu sao lại có chút chột dạ. Cho đến giờ, cô vãn không tìm được thân phận và phương thức thích hợp để đối mặt với anh.
“Hai hôm nữa tôi đi châu Âu một chuyến.” Anh buông bút, đứng dậy đi tới, “Đưa em đi cùng.”
Lê Diệp lắc đầu, “Công việc của tôi…”
“Công việc kia của em, vốn dĩ chỉ là làm cho thích thôi.” Anh nâng cằm cô lên, “Lãnh đạo của em đã sắp xếp lại công việc rồi, em có một tuần nghỉ ngơi.”
Lê Diệp liếc anh, không có quyền lựa chọn, chỉ là được thông báo, nhưng cô cũng không thích sự sắp xếp như vậy.
“Hôm nay đi đâu thế?” Anh lại gần, định hôn cô.
Lê Diệp né tránh, lại bị anh ghìm mặt. đôi môi ấm áp miết qua, cô vẫn ngậm chặt miệng.
Bất đắc dĩ, anh không ngừng tấn công, đầu lưỡi mạnh mẽ mở miệng cô, không ngừng dò xét. Đầu óc cô dần sôi sục lên, bất giác cô quên mất việc chống cự.
Anh hài lòng nhấm nháp mùi vị của cô, hai bàn tay cũng không chịu để yên.
Cả người Lê Diệp bắt đầu run rẩy, tay nắm chặt cây gậy. Một tia tỉnh táo duy nhất lóe lên, cô buông gậy ra, cả người nghiêng về một bên, lúc ấy anh mới buông cô ra, vội vàng ôm cô lại.
Hơi thở của cô rối loạn, hai mắt anh cũng lập lòe đốm lửa, giọng nói khàn khàn, “Còn không nói cho tôi biết, em đi đâu?”
Lê Diệp không biết phải trả lời thế nào, do dự chốc lát mà đôi mắt anh đã trở nên sắc bén, thâm sâu.
“Chiều nay có xin nghỉ, đi thăm một người bạn.” Cô nghĩ xem đáp án như thế nào mới có thể khiến anh hài lòng, anh hỏi chứng tỏ là đã biết việc cô xin nghỉ rồi.
Nghe xong, anh gật đầu, cũng không biết là có tin hay không, buông cô ra, “Đi tắm rửa thay quần áo còn ăn cơm.”
Lê Diệp chống gậy vào phòng tắm, Doãn Chính Đạc cũng đi tới cửa, nhìn đôi giầy cô cởi ra đặt ở một bên.
Đế giầy dính đầy bùn đất màu vàng, ngoài mép đã gột sạch, nhưng hoa văn trên đó thì vẫn còn sót lại.
Loại bùn đất như vậy chắc chắn không có ở những con phố sạch sẽ nơi thành thị. Bạn, cô nào có bạn cơ chứ. Tật xấu thích nói dối này của cô vẫn không sửa được.
Doãn Chính Đạc ngồi xổm một lát, đứng dậy, mang đôi giầy kia vào nhà vệ sinh.
Cầm bàn chải lại, anh cẩn thận đánh sạch đôi giầy xinh xắn đó.
Hàng GK số lượng có hạn, một đôi những một vạn tám, có lần anh đi Paris công tác, trên đường lướt qua cửa hàng, vừa nhìn thấy qua lớp cửa kính liền dừng xe vào mua.
Cô không thích đi những thứ này, căn bản là chưa từng để ý đến. Những thứ hiện giờ cô sở hữu, trước giờ cô đều không thích.
Hình như chặng đường anh phải đi, còn rất dài.
';