Cuối tuần. Phong cảnh ở công viên rất đẹp, người người kéo nhau đến du ngoạn, vừa thoải mái vừa nhàn nhã.
Doãn Chính Đạc và Lê Diệp dẫn hai đứa nhỏ theo, cả nhà ra ngoài thư giãn.
Hi Hi phụ một tay đẩy xe cho em gái, điệu bộ giống y như bố. Lời người lớn dạy, thằng bé đều nhớ hết, thế nên cu cậu rất quan tâm đến em gái.
Đồ ăn được chuẩn bị vô cùng chu đáo, thực đơn phong phú trải đầy tấm thảm. Đa phần đồ ăn do chính tay Lê Diệp làm, cả nhà vừa ăn vừa cười đùa rất vui vẻ.
Hi Hi hết chạy ra chơi với em gái lại chạy tới lấy đồ ăn. Thằng bé tự ăn, rồi còn không quên phần cho em gái, biết con bé chưa có răng, cu cậu nhằn nát ra xong mới đút cho em. Cứ có em là ắt sẽ ngoan, quả thật, thằng quỷ con này ở cạnh em gái vẫn rất hiểu chuyện.
Nhìn ngắm cây xanh nước trong, tâm trạng tốt hơn hẳn, Doãn Chính Đạc nằm xuống, gối đầu lên cánh tay. Thời gian bên gia đình thì cần phải thả lỏng, không nghĩ đến chuyện gì hết, hoàn toàn thoát ra khỏi sự gò bó của công việc. Lê Diệp bôi chút thuốc chống muỗi cho anh, căng ô lên, nhìn anh một lát rồi quay ra ngắm hai đứa con. Hi Hi trông hệt như ông cụ non, nó cầm món đồ chơi đùa nghịch cùng Đô Đô, con bé con cũng cực kỳ tò mò, cứ chằm chằm nhìn ông anh biểu diễn.
Nếu thời gian có thể dừng lại thì chính là vào lúc này đi, cô muốn lưu giữ hình ảnh này mãi mãi.
Nằm phơi nắng một lúc, Doãn Chính Đạc đã liu riu ngủ. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh, Lê Diệp cầm lên, định gọi anh dậy nhưng hồi chuông lại chợt tắt. Đang định cất điện thoại đi, thì màn hình bỗng sáng lên, một hình ảnh được gửi tới.
Cô nhìn bức ảnh, cả người lập tức lạnh toát…
Trong ảnh không có người khác, mà là khung cảnh ở đúng nơi này, đúng vị trí này. Cô ngồi đây, Doãn Chính Đạc nằm ngủ bên cạnh, còn hai đứa bé đang chơi đùa.
Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, vị trí chụp ảnh cách chỗ cô không xa, nhưng người đến người đi đông đúc, cũng có rất nhiều người đang chụp ảnh, cô không tài nào xác định được là ai làm chuyện này.
Cảm giác sợ hãi khi bị theo dõi dâng lên, cô vội vàng hô to, “Hi Hi, mau lại đây con!”
Bế cả đứa bé lên, rồi cô huých Doãn Chính Đạc, “Anh dậy đi!”
Doãn Chính Đạc mơ màng ngồi dậy, nghe thấy giọng cô hơi khác thường, anh cũng đoán ra có chuyện gì đó. Thấy cả hai đứa nhỏ đều ở ngay bên cạnh, anh mới bớt căng thẳng, “Sao vậy?”
Lê Diệp đưa di động cho anh, nhìn thấy bức ảnh xong, anh ôm chặt lấy ba mẹ con cô. Lần này ra ngoài có vệ sĩ đi theo, có điều là không công khai xuất hiện, nhưng dù sao ở một nơi đông người thế này thì vẫn có cảm giác mạo hiểm.
“Là cô ta phải không?…”, Lê Diệp nắm chặt cổ tay anh, “Em nghĩ là cô ta đấy.”
Doãn Chính Đạc bảo cô trước tiên cứ yên tâm, nếu đối phương muốn làm gì thì đã trực tiếp ra tay, chứ không phí thời gian gửi một bức ảnh đến.
Di động lại đổ chuông, anh lấy ra xem, khẽ nhíu mày rồi tắt máy luôn.
Lê Diệp biết là có tin nhắn, anh đề phòng không muốn để cô xem được. Cô liền giật điện thoại của anh, đưa mắt nhìn, trên màn hình có một hàng chữ, “Ly hôn, hoặc mất vợ, anh hai Doãn, em hi vọng anh sớm đưa ra lựa chọn.”
Doãn Chính Đạc tỏ ra bực mình, “Không phải để ý đến cô ta, thần kinh.”
Đúng là Lê Thiên Tố thần kinh, nhưng cô không thể không đề phòng cô ta.
Cô chẳng còn tâm trạng du ngoạn, hai đứa nhỏ lại có thể gặp phải nguy hiểm, Doãn Chính Đạc cũng không muốn để họ ở lại nơi này, vậy nên anh cho người ở lại thu dọn, còn mình đưa ba mẹ con về.
Hi Hi không hiểu tại sao đang chơi vui lại phải về, nó ôm đồ chơi, phụng phịu chạy ra vườn đào đất.
Ngày tháng như thế này khiến người ta thật tuyệt vọng. Ngày nào cũng phải lo lắng đề phòng, chẳng thể tự do hoạt động, nhưng cũng không biết khi nào mới chấm dứt tất cả, như vậy chẳng khác gì một kiểu tra tấn.
Doãn Chính Đạc vô cùng hối hận khi để cô đọc được tin nhắn, chắc chắn cô sẽ thấp thỏm không yên, rồi lại cảm thấy giày vò. Anh không muốn nhìn thấy cảnh đó, tất cả mọi chuyện không phải là lỗi của cô, cô và hai đứa nhỏ đều không đáng phải chịu chuyện này.
“Diệp Nhi.”, Doãn Chính Đạc nắm tay cô, anh chỉ sợ cô bị Lê Thiên Tố dồn ép rồi đưa ra quyết định sai lầm nào đó, “Đồng ý với anh, chuyện này cứ giao cho anh xử lý, em không được xuất đầu lộ diện, không được bàn chuyện điều kiện với cô ta, cô ta không phải là kẻ đáng tin đâu.”
Lê Diệp hít một hơi, cô biết, nhưng cô chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt chuyện này, cô không muốn mình và cả hai đứa con đều phải ngày ngày lo lắng hay luôn ở trong tình trạng nguy hiểm.
“Em chờ anh, nhất định anh sẽ giải quyết được cô ta.”, Doãn Chính Đạc khẽ vỗ lên tay cô, rồi anh quay đầu bước ra ngoài.
Lê Diệp lại sợ anh kích động, “Anh đừng mạo hiểm, em nghe lời anh, em sẽ ở nhà chăm sóc cho hai đứa nhỏ, em không sợ gì cả.”
Doãn Chính Đạc gật đầu. Đúng là không nên sợ, nhưng người đàn bà kia cứ liên tục quấy nhiễu khiến anh không thể nhịn được nữa. Kế hoạch đầu tiên phải tiến hành chắc chắn, một ngày nào người đàn bà kia chưa bị tiêu diệt thì anh sẽ chẳng sống nổi những ngày bình thường.
***
Khách sạn.
Nhân lúc Lê Thiên Tố đi tắm, Tiểu Đinh mở điện thoại của cô ta ra, tìm được số của người liên lạc gần đây nhất rồi lưu lại nhanh chóng. Xong xuôi, anh ta lại coi như không có gì, trèo lên giường giả vờ ngủ tiếp.
Lê Thiên Tố từ phòng tắm đi ra, đến cạnh giường, nhìn chàng trai trẻ tuổi rồi đưa tay vuốt ve cơ thể anh ta. Nếu anh ta không giống Doãn Chính Đạc thì cũng vẫn khiến cô ta cảm thấy vừa mắt, vẫn khiến cô ta bao mãi không chán. Đáng tiếc, anh ta lại giống Doãn Chính Đạc nên cô ta mới vừa yêu vừa hận, lúc tâm trạng không tốt là chỉ hận không thể khoan mấy lỗ trên người anh ta.
Cảm giác cô ta đang vuốt ve mình, Tiểu Đinh giơ tay định ôm cô ta, nhưng cô ta lại đột nhiên giở mặt, vung tay cho anh ta một phát tát. Thấy cô ta đứng dậy bỏ đi, Tiểu Đinh thật chẳng biết phải làm sao, nhưng lại nhanh chóng nổi cơn tức giận. Con đàn bà kia đúng là một con quỷ, quá khó hầu hạ, có điều là cũng sắp xong rồi.
Anh ta mặc quần áo, chạy ra cửa xác nhận Lê Thiên Tố đã đưa vệ sĩ ra ngoài rồi, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu lục lọi hành lý của cô ta.
Bên trong chỉ có vài bộ quần áo, thêm cả một chiếc túi xách. Đây là chiếc túi mà cô ta không hay mang theo, nhưng lại thường xuyên mở ra, bên trong chắc chắn có gì đó quan trọng.
Trong đó có giấy tờ tùy thân của cô ta, ít đồ linh tinh, trang sức đá quý thì rất nhiều, anh ta nhìn mà cũng lóa mắt. Vừa nhét đống đồ đắt tiền vào túi, anh ta vừa tiếp tục tìm. Bất chợt nhìn thấy một lọ chất lỏng màu đỏ nhạt, anh ta lắc lắc thử, đoán chừng là nước hoa nên cũng tiện tay đút vào túi luôn. Có rất nhiều tiền mặt, cũng không thiếu các loại thẻ, nhưng anh ta không dám động, chỉ vơ mấy thứ đáng giá. Đống giấy tờ của cô ta, anh ta có lấy cũng chẳng để làm gì, nhưng vừa nhìn thấy cái mặt cô ta trên mấy loại giấy tờ đó, anh ta lập tức nổi điên, hung hăng vứt toẹt xuống đất rồi giẫm đạp một hồi.
Càn quét xong, anh ta khôi phục sắc mặt, cất kĩ đồ của mình rồi mở cửa rời đi.
Chạy một mạch thật xa, anh ta cực kỳ căng thẳng, vừa nhìn thấy chiếc xe đỗ ở ven đường, anh ta vội vàng chui tọt vào.
Đưa điện thoại cho đối phương, anh ta vẫn chưa hết vẻ sợ hãi, “Đây là số điện thoại trong máy cô ta, số của người anh muốn đều ở đây cả… Còn đây là đồ tôi lấy ở chỗ cô ta.”
Vương Mãnh chỉ cần số điện thoại là đủ rồi, “Những thứ này thuộc về cậu, có điều tôi phải nhắc nhở cậu, hàng này cực giá trị, đừng có tùy tiện bán đi, tránh cho bản thân cậu gặp phải rắc rối.”
“Tôi biết rồi.”
“Thế thôi đi đi, đi càng xa càng tốt, trong một thời gian ngắn đừng có ra ngoài.”, Vương Mãnh đưa thù lao ra.
Nhận tiền xong, Tiểu Đinh xuống xe. Lần này đã chịu không ít tủi nhục, nhưng thù lao lại cực cao, mấy cái nhẫn kim cương trên bàn tay nõn nà của Lê Thiên Tố đều to sụ, anh ta bán đại một cái đi cũng chẳng phải lo chuyện áo cơm cả đời. Có điều, Vương Mãnh nhắc nhở thế cũng đúng, mấy thứ quý giá như thế rất dễ tra ra được tung tích, lại dễ gây sự chú ý. Anh ta nên tính cách xử lý dần thôi.
Thấy Tiểu Đinh đi rồi, Vương Mãnh bắt đầu tiến hành bước kế tiếp theo kế hoạch.
Lão già tên Dick kia cực kỳ mê mẩn Lê Thiên tố, nhưng nếu biết cô ta ra ngoài nuôi trai, chắc chắn lão sẽ không dễ dàng tha thứ. Nhẹ thì cấm túc, nặng thì đá văng cô ta đi, điều này không phải là không thể.
Chạng vạng, tin tức lan đi nhanh chóng, khách sạn có trộm, mà lại đúng phòng khách VIP. Lê Thiên Tố không nói ra nhưng rõ ràng là phiền toái đã ùn ùn kéo đến. Giấy tờ tùy thân bị phá hỏng, cô ta không thể quay lại bên cạnh Dick đúng thời hạn, mấy thứ quan trọng cũng bị Tiểu Đinh lấy đi.
“To gan thật.”, Lê Thiên Tố nhìn căn phòng lộn xộn. Lật mở hành lý, đồ quý giá không còn nữa, nhưng cô ta không tiếc đồng kim cương, mà lục lọi cả buổi vẫn không thấy lọ nước kia, cô ta cắn răng nói, “Trước rạng sáng ngày mai, phải bắt nó về đây cho tôi!”
';