Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu - Lê Diệp

Chương 119: Về nhà




Trong phòng tắm, người muốn được kì lưng đến cuối cùng vẫn không được thỏa mãn…

Lê Diệp đặt Hi Hi xuống, nó liền gào khóc không ngừng, cô không thể vừa bế thằng bé vừa kì lưng cho Doãn Chính Đạc được.

Anh đành phải tự dội nước, thay quần áo, rồi bước ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ.

Dù sao cũng đã sống cùng đôi vợ chồng trẻ kia một thời gian dài, Hi Hi vẫn không quen ở đây, chốc chốc lại khóc ầm ĩ.

Thấy ánh mắt cô cứ dán vào thằng nhóc ầm ĩ, Doãn Chính Đạc liền bước đến, nhướng mày, “Sao mà lại thích khóc thế không biết, còn ra dáng đàn ông không hả.”

Không nói còn đỡ, vừa bị anh phê bình, Hi Hi liền đi men theo dọc mép giường rồi trèo lên, làm bộ như không muốn xuống nữa.

“Được rồi.” Lê Diệp bế lấy nó, cầm chiếc ô tô đồ chơi dỗ nó, “Hi Hi, ngoan nào.”

Xịt nước mũi một cái, Hi Hi miễn cưỡng cầm lấy chiếc ô tô nghịch nghịch, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài, nom vẻ như đang đợi ai đó vậy.

Thấy thằng bé như vậy, thân làm cha mẹ đều thấy đau lòng. Rõ ràng họ phải là người thân quen nhất của nó, vậy mà âm sai dương thác, lại thành ngọn nguồn nỗi bất an của thằng bé.

Những bộ quần áo anh mua cho thằng bé vừa xinh có thể mặc được, Hi Hi lại chẳng mấy hứng thú với bộ quần áo mới, chỉ đẩy đi đẩy lại cái ô tô đồ chơi.

Thằng bé sống với gia đình kia ở vùng nông thôn đã lâu, dù không phải chịu khổ, nhưng cũng chẳng được hưởng thụ cuộc sống sung túc. Doãn Chính Đạc xoa xoa đầu nó rồi nói, “Diệp Nhi, anh đưa em và con về nhà nhé.”

Ôm chặt Hi Hi, Lê Diệp không trả lời ngay…

Anh biết suy nghĩ của cô, “Chúng ta sống riêng ở ngoài, con trai thì tùy em nuôi.”

Lê Diệp biết việc này không hề đơn giản như vậy, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Anh để tôi suy nghĩ đã.”

“Được.” Anh lại dỗ đứa nhỏ, “Hi Hi đã chịu nhiều khổ rồi, thằng bé cần một gia đình hoàn chỉnh.”

Lê Diệp nhìn đứa nhỏ trong lòng. Lúc sinh thằng bé, động cơ đúng là có chút ích kỷ. Cô hi vọng có một đứa con ở bên cạnh, để cô có niềm tin và dũng khí sống.

Hiện tại, cô đã trải qua một lần mất đi rồi có lại, cô càng sợ thằng bé sẽ rời khỏi mình hơn dù chỉ nửa bước. Có điều, thằng bé còn nhỏ, nó cần một gia đình hoàn chỉnh, một mình cô, không cách nào có thể sắm thêm vai một ông bố.

Kết quả kiểm tra ở bệnh viện đã được chuyển đến, không có gì bất ngờ, quan hệ cha con giữa Doãn Chính Đạc và thằng bé được xác định.

Anh ra nghe điện thoại, xong xuôi, vào phòng nhìn thằng bé, anh vẫn cảm thấy một chút bất ngờ.

Trước nay anh chưa từng nghĩ mình sẽ có chức vụ thiêng liêng nhanh đến vậy.

Trên tấm thảm trải sàn rải đầy đồ chơi, Hi Hi được ngồi chính giữa, trông có vẻ rất thích thú.

Lắc lắc món đồ chơi, không cẩn thận đập trúng đầu, Hi Hi méo xệch miệng, ôm đầu làm nũng với người lớn. Nhưng ngay lập tức, thằng bé lại bị hấp dẫn bởi một chiếc xe lửa có thể phát ra âm thanh. Nhìn thằng bé vui vẻ bò đi bò lại, Lê Diệp không giấu nổi ý cười trên mặt.

Doãn Chính Đạc thấy vậy thì cũng ngồi xuống thảm, ánh mắt không dời khỏi thằng bé một giây.

Thần sắc ấy thật khiến người khác động lòng, cô đưa tay, sờ lên chỗ râu lún phún mới mọc của anh.

Doãn Chính Đạc cầm lấy tay cô, ánh mắt hai người chạm nhau, tình ý không nói mà vẫn được biểu lộ.

***

Làm xong thủ tục, hai người đưa Hi Hi về nước.

Thằng nhóc đúng thật là thay đổi thất thường, có lúc rất thân thiết với họ, lại có lúc gào khóc không ngừng. Hai người họ cũng hết cách, chỉ đành để thằng bé từ từ quen.

Lần này Doãn Chính Đạc không nhất quyết đưa hai người về nhà họ Doãn, mà là nghe theo ý Lê Diệp. Anh đưa cô về thành phố cô đang làm khách trọ.

Công việc của cô vẫn chưa được bàn giao lại, nhà trọ vẫn đang thuê, không thể chẳng nói lời nào mà bỏ đi được. Hơn nữa, lần này cô đi lâu như vậy, lúc về kiểu gì cũng phải nói với Hạ Tùng Đào một câu.

Hi Hi nằm trong lòng cô ngủ ngon lành. Lê Diệp cúi đầu nhìn nó, hiện tại, cô không còn một mình nữa, cũng không thể làm việc tùy theo ý mình. Cô không thể sống dật dờ nữa, mà cô phải cho Hi Hi một cuộc sống ổn định.

Doãn Chính Đạc lại tự lái xe, nhưng vì vụ tai nạn lần trước, Lê Diệp vẫn hơi sờ sợ, nên ôm Hi Hi ngồi ở ghế sau.

Về đến nhà trọ, Lê Diệp giao con trai cho Doãn Chính Đạc, còn cô đi lên lấy chút đồ đạc, nhân thể nói với Hạ Tùng Đào một câu.

Doãn Chính Đạc bế con, cũng không nói câu nào. Cô đã làm mẹ, trong lòng ắt hẳn sẽ có tính toán riêng.

Tìm chìa khóa, rồi Lê Diệp lên tầng.

Mở khóa, cô đi vào trong nhà.

Như thể đã đi mấy năm rồi vậy, chốc lát chợt thấy không quen mắt.

Nhìn căn phòng rực rỡ hẳn lên, Lê Diệp còn tưởng mình vào nhầm cửa, đang định ra ngoài xác nhận thì Hạ Tùng Đào đi từ phòng bếp ra.

Anh ta đang nấu bữa tối, vừa thấy cô, anh ta lập tức giật mình, “Mao Mao? Em về rồi à?”

Lê Diệp nhìn anh ta, không hiểu sao lại cảm thấy thật khó đối mặt. Cô đặt chìa khóa xuống, “Vâng…Anh sửa nhà đấy à?”

“Anh tìm được việc ở công ty thiết bị, cũng được lắm, còn thừa ít vật liệu mang về dùng… Được chứ?”

Lê Diệp gật đầu, nhìn một vòng, “Anh khéo tay thật đấy.”

Anh ta quay đầu đi vào phòng bếp, “Vừa hay anh nấu xong cơm rồi, em vào rửa tay rồi ra ăn nhé.”

Lê Diệp gọi với lại, “Tùng Đào…”

Anh ta dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Lê Diệp vốn không biết nói dối, từ lúc cô vào cửa, trên mặt đã viết sẵn lời muốn nói rồi.

Cởi bỏ tạp giề, Hạ Tùng Đào ngồi xuống sô pha, nhìn cô rồi cười, “Em nói đi, anh nghe đây.”

Lê Diệp không biết mở lời thế nào, mãi lâu sau, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài một hơi, rồi quay đầu lại, “Tùng Đào, em sẽ chuyển ra ngoài…”

Hạ Tùng Đào không lấy làm ngạc nhiên, “Em không cần chuyển đi, anh có suất ở kí túc xá nhân viên, anh lo em về mà không có chìa khóa nên mới chưa chuyển đi, thế nên mấy hôm nay vẫn cứ ở lại đây. Giờ em về rồi, thì anh sẽ đi.”

“Không…” Cô lại gọi với, “Anh ở lại đây đi, chỗ này em đã trả tiền thuê nửa năm rồi, kí túc đông người, chung quy vẫn là không tiện…”

“Thế còn em?” Hạ Tùng Đào nhìn cô, “Em định ở đâu?”

Lê Diệp không nói ra lời được, cô chỉ đáp, “Tùng Đào, chúng ta… vẫn là bạn, là người thân, nhưng mà, chúng ta không thể quay lại trước kia được.”

Anh ta nắm tay lại, thoáng cúi đầu. Sự thật này, anh ta đã biết rõ từ lâu, nhưng vẫn luôn không chịu thừa nhận. Anh ta cười khổ, “Nếu như em có ý, thì chẳng ai có thể ép em thay đổi.”

Lê Diệp lắc đầu, có nhiều chuyện không phải muốn mà kiểm soát được. Cô đã bị xô đẩy, một lúc nào đó quay lại, đã phát hiện ra mình trở thành một người khác mất rồi.

“Được thôi.” Anh ta đứng dậy, như thể cảm thấy căn phòng này hơi ngột ngạt, anh ta liền bước đến bên cửa sổ hít sâu một hơi, “Mao Mao, anh mong em biết rằng, có những thứ mãi mãi không thể thay đổi được, nếu như có một ngày em muốn quay lại, em sẽ thấy anh chưa hề rời đi.”

Lê Diệp vẫn cúi đầu. Số phận trêu ngươi, anh ta và cô, sớm đã trở thành một đoạn hồi ức qua đi rồi.

Hạ Tùng Đào nhìn cô, đang định bước đến thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh ta liền quay đầu ra mở cửa.

Cửa mở ra, từ bên ngoài lập tức truyền vào tiếng trẻ con. Anh ta nhướng mày, nhìn Doãn Chính Đạc bế theo một đứa trẻ tiến vào.

Bế Hi Hi đến cạnh Lê Diệp, Doãn Chính Đạc đưa thằng nhỏ qua, “Em, con khóc suốt thôi.”

Lê Diệp đón lấy Hi Hi, sờ sờ mới phát hiện ra thằng bé tè dầm, cô ngẩng đầu nhìn Doãn Chính Đạc, “Thằng bé tè dầm rồi.”

Doãn Chính Đạc nhíu mày, “Vừa thay bỉm mà, lại ướt rồi.”

Lê Diệp không đáp lời anh, cởi bỏ miếng bỉm ướt rồi vứt vào thùng rác. Quả nhiên Hi Hi không khóc nữa, còn ôm cổ cô làm nũng.

Đứng cạnh cửa, Hạ Tùng Đào có chút vẻ kinh ngạc. Chẳng ai có thể tin, Doãn Chính Đạc lại bế một đứa trẻ lớn chừng ấy đến tìm Lê Diệp, từ lời nói của anh cũng có thể nghe ra, đây là con trai của hai người.

“Anh đi lấy cái khác thay nhé?” Doãn Chính Đạc không trông đến người đang đứng cạnh cửa nhìn mình bằng ánh mắt chòng chọc, mà chỉ nhìn Lê Diệp, “Hay là để em nói xong rồi chúng ta cùng đi?”

Mục đích của anh quá rõ ràng, Lê Diệp xốc Hi Hi lên một chút, cô muốn chấm dứt mọi chuyện nhanh một chút. Nhưng cô còn chưa nói, Hạ Tùng Đào đã bước đến, cầm túi của mình rồi quay đầu đi ra cửa.

Cô không thể làm được gì, giải thích là dư thừa, xin lỗi là vô nghĩa, cô chỉ biết ôm Hi Hi, dõi theo Hạ Tùng Đào đi ra khỏi cửa.

Doãn Chính Đạc quay đầu nhìn một cái, “Tính trước được anh ta đi nhanh như vậy, lần trước chúng ta bị tai nạn, không biết có công của anh ta hay không.”

Lê Diệp nhìn Doãn Chính Đạc chằm chằm, “Tùng Đào sẽ không làm vậy!”

Nhún nhún vai, Doãn Chính Đạc không tranh cãi với cô, dù sao cũng không có bằng chứng, Hạ Tùng Đào lại không nợ nần gì, chẳng ai có thể làm gì anh ta.

Không chịu để cô và con trai sống ở nơi như thế này, Doãn Chính Đạc thúc giục cô dọn đồ đạc, bế con theo anh về chỗ ở của anh.

';


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.