Tiểu dưa bở nghe Nhất Hàm nói vậy chỉ nhún vai, bộ điệu chững trạc ngồi xuống, anh cũng không ngần ngại ngồi xuống đối diện nhóc còn cô thì ngồi giữa tò mò nhìn hai người đối kháng. Không khí ngày một nặng nề, anh và nhóc bốn mắt nhìn nhau như muốn tóe lửa. Căn phòng im lặng đến nỗi tựa hồ có thể nghe được tiếng kim rơi, còn không khí lại nồng nặc mùi thuốc súng. Uyển Nhi gượng gạo lên tiếng phá tan bầu không khí.
“Hai người....ờm...Tiểu dưa bở, sao con lại đến đây?”
“Mẹ! Im lặng đi!”
“Uyển Nhi! Trật tự!”
Nhất Hàm và Tiểu dưa bở đồng thanh lên tiếng cắt ngang cô. Uyển Nhi nhìn tình cảnh trước mắt mà bật cười. Anh liếc nhìn cô hỏi:
“Em cười cái gì?”
“Ồ...chẳng qua em thấy hai người ăn ý quá thôi!”
Cả Nhất Hàm và nhóc tiểu dưa bở đều quăng cho cô ánh mắt không mấy thiên cảm, Uyển Nhi thấy thế liền ngoan ngoãn im lặng
“Sao chú lại đưa mẹ tôi đến đây?”
Nhóc lạnh nhạt mở miệng hỏi Nhất Hàm. Nhìn thấy thái độ của nhóc như vậy, trong lòng anh lại càng tò mò hơn về cha đứa trẻ là ai hơn.
“Mẹ con tới tìm chú.”
Tiểu dưa bở quay sang nhìn Uyển Nhi. Cô bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của nhóc mà rùng cả mình, lúc đó cô chỉ biết nở một nụ cười. Tiểu dưa bở đứng dậy đi vòng quanh quan sát anh một lượt. Nhóc cứ rò xét, anh cứ ngồi thưởng thức uống trà, mặc kệ ánh mắt như tia X- Quang kia trên người mình.
“Vậy là papa của con mà mẹ mất công về nước tìm là ông chú này?”
Nhất Hàm nghe tiểu dưa bở nói vậy, không kiềm chế nổi mà sặc nước ho dữ dội mặt đỏ phừng phừng. Cô vội vàng chạy ra lo lắng vuốt lưng cho anh quay sang nhóc quát:
“Bạch Thuần Vũ, con làm cái quái gì vậy?”
Đối diện với lời to tiếng của mẹ mình nhóc chỉ tỏ ra bộ dạng ”quả nhiên là như vậy” lên tiếng:
“Hóa ra ông chú này đúng là papa con rồi!”
Cô chạy ra bịt miệng nhóc lại để nhóc không thể nói hết câu, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy được. Có thật sự đứa trẻ là con của anh không? Nhóc gạt tay của cô ra, đứng đó nhìn thẳng vào mắt anh và nói:
“Muốn làm papa tôi? Chú còn non lắm,tôi cũng có tiêu chuẩn để chọn papa đó nhé!”
Tiểu dưa bở nói xong liền chạy nhanh ra khỏi phòng để mặc cô và anh ở đó. Khi thân ảnh nhỏ bé đã khuất dạng, cô quay sang nhìn anh nở nụ cười gượng gạo, ngại ngùng nói:
“Tiểu Vũ còn nhỏ nói linh tinh, anh đừng để ý. Thôi! Anh làm việc đi, em về đây.
Uyển Nhi nói xong quay người gấp gáp bước đi. Anh ngồi trong phòng tâm trạng trùng xuống. Những sự khó hiểu, thắc mắc đều xâm chiếm hết tư tưởng và suy nghĩ của anh. Anh gọi điện thoại và phát ra mệnh lệnh:
“Trần Khải! Cậu điều tra cho tôi động thái của Uyển Nhi trong suốt ba năm qua!”
***Trong một căn hộ sang trọng của trung tâm thành phố X.
Nhóc và cô ngồi đối diện, ánh mắt híp lại lườm nhau. Không gian như đè nén xuống cực điểm.
“Tại sao con lại đến đó?”
Cô lên tiếng hỏi nhóc. Ngữ điệu của cô lạnh lùng nhưng nhóc lại không sợ mà còn nhìn cô với ánh mắt khinh thường đáp:
“Hừ...Chẳng phải mẹ đang tán tỉnh ông chú đó chứ?”
Uyển Nhi tức như muốn độn thổ. Cô thật sự đã hối hận vì không nghe lời anh trai mà dạy dỗ đàng hoàng thằng nghịch tử này để nó lộng hành ngang dọc. Cô tức tối lớn tiếng quát nhóc:
“Con ăn nói cho đàng hoàng! Mẹ không dạy được con nữa đúng không?”
“Chẳng phải là mẹ dạy dỗ không đàng hoàng sao?”
Nhóc vẫn bộ mặt gợi đòn mà đáp lại cô. Uyển Nhi mất hết kiên nhẫn lấy luôn chiếc chổi lông gà ở gần đấy định đánh nhóc. Tiểu dưa bở thấy vậy nhanh chóng nhảy xuống đất chạy đi, Uyển Nhi cũng không chịu thua mà đuổi theo. Cứ thế cảnh hai mẹ con đuổi nhau mấy chục vòng trong phòng khách diễn ra không hồi kết. Sau một hồi “chạy bền” hai mẹ con mệt mỏi nằm xuống sô pha thở hổn hển. Cô lấy hết sức bình sinh để cất giọng nói chuyện với nhóc:
“Tiểu dưa bở, trước mặt chú đấy con đừng nhắc đến papa, được không?”
“Tại sao? Chú ấy không phải là papa à?”
Nhóc mệt mỏi đáp lại nhưng ngữ khí vô cùng thắc mắc. Uyển Nhi nhìn cậu còn trai mình hỏi như vậy, trong lòng dâng lên nỗi chua xót ôm nhóc vào lòng nhẹ nhàng đáp lại lời thắc mắc:
“Con cho mẹ một thời gian nữa thôi. Mẹ nhất định sẽ mang papa về cho con. Mẹ hứa!”
Tiểu dưa bở trong lòng Uyển Nhi nghe thấy mẹ mình nói vậy, bàn tay nhỏ nhắn của nhóc vòng qua sau lưng cô nhè nhẹ vỗ về an ủi:
“Tiểu Vũ không sao! Mẹ không cần vội. Còn nếu mẹ thiếu thốn tình cảm của một ông chồng, của đàn ông quá thì không sao. Có tiểu Vũ đây! Con nhất định sẽ kiếm cho mẹ một tấm chồng tốt. Nên mẹ không cần vội. Không vội! Không vội!”
Uyển Nhi liền bật cười trước lời an ủi của nhóc. Trong ba năm qua cô vượt qua khó khăn có được những niềm vui vẻ là đều nhờ vào cậu con trai “trời đánh” này. Nhóc chính là nguồn sức mạnh, là tia nắng lớn lao nhất của cuộc đời cô. Dưới ánh đèn ấm áp trong căn hộ, hai mẹ con vui vẻ ôm nhau ngắm nhìn cảnh xe cộ qua lại tấp nập dưới lòng đường trong màn trời mang đầy sắc tối thủ thỉ tâm sự.