Cuộc Gặp Gỡ Hạnh Phúc

Chương 8




Ánh trăng sáng rõ, xuyên qua ô cửa sổ lờ mờ rồi dừng lại ở góc phòng.

Trên chiếc giường lớn, hai bóng người dính chặt vào nhau, chàng trai vạm vỡ nằm sấp trên người cô gái, giống như một con dã thú hung tợn, không ngừng cướp đoạt con mồi nhỏ nhắn.

Trình Ảnh không biết tại sao hai người lại dính chặt vào nhau như vậy, khi đầu óc cô tỉnh táo lại, quần áo của hai người đã rơi xuống đất, ôm chặt lấy nhau ở trên giường rồi.

Thế mạnh của Lục Cảnh Minh được thể hiện một cách tinh tế vào lúc này, sức phản kháng của cô dường như không đáng kể dưới sự xâm chiếm của anh ta.

Cô bị buộc phải chịu đựng, môi của anh ta như có lửa, bàn tay di chuyển lieen tục trên da cô, đánh thức ham muốn sâu thẳm bên trong cô.

Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng khao khát của cô với Lục Cảnh Minh vượt xa tưởng tượng của cô, cô không thể kiểm soát nó, vậy chi bằng cứ làm theo suy nghĩ của con tim, buông thả hoàn toàn.

Đêm nay, cả hai người dường như không biết mệt mỏi, dính vào nhau hết lần này đến lần khác.

Ga giường lộn xộn ngổn ngang, được bao phủ bởi dấu vết vật nhau của hai người.

Cho đến khi trời rạng sáng, cô không thể chịu đựng thêm nữa, ngủ thiếp đi trong vòng tay anh ta.

------

Khi Lục Cảnh Minh thức dậy, cô gái trong vòng tay anh ta vẫn còn đang ngủ, anh ta rút cánh tay ra khỏi cổ cô gái với tâm trạng phức tạp, vén chăn ra và đi vào phòng tắm.

Cho đến khi anh ta đã ăn mặc chỉnh tề, cô vẫn chưa có dấu hiệu thức dậy.

Có vẻ như hôm qua đã làm cô ấy mệt rồi.

Anh ta cũng cần thời gian để sắp xếp lại tâm trạng, tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua quá bất ngờ, thậm chí anh ta còn không biết lý do tại sao lúc đó mình lại giận dữ đến mức kéo cô lên giường như vậy.

Chắc là vì câu nói của cô làm anh ta bị kích động, nên mới bất chấp tất cả, xé hết quần áo của cô, muốn lôi cô lên giường dạy cho cô một bài học nhớ đời, để sau này không dám nói dối với anh ta nữa.

Sau khi Lục Cảnh Minh rời khỏi nhà, Trình Ảnh từ từ tỉnh dậy.

Cô liếc nhìn nơi mình đang ở, ký ức từ từ quay lại, không còn sự che chắn của đêm tối, mọi thứ lộ rõ dưới ánh mặt trời, bao gồm cả sự phóng túng đêm qua.

Cô cố chịu cơn đau khắp toàn thân để ngâm mình trong bồn tắm, trong đầu chỉ toàn hình ảnh gợi cảm điên cuồng của anh ta hôm qua, đuổi hoài cũng không chịu đi. Cô chưa từng thấy Lục Cảnh Minh như vậy, mất kiểm soát, ngấm ngầm chịu đựng, ẩn chứa sức bộc phát mạnh mẽ.

Dù vậy thì có thể thay đổi được gì?

Trời vừa sáng, anh ta vẫn sẽ quay về bên cạnh những người phụ nữ đó, vẫn sẽ ở bên cạnh ả sói mắt trắng mà cô căm ghét nhất.

Lúc này, sự không cam chịu trong lòng cô mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Nhưng hơn bao giờ hết, cũng muốn từ bỏ việc tiếp tục chờ đợi.

Cô đã chờ hơn 2 năm, hơn 700 ngày đêm, tính thêm thời gian khi hai người thực sự sống cùng nhau, cũng đã 5 năm rồi.

Tình yêu đã từng khắc cốt ghi tâm, đã dần biến thành oán hận với sự thờ ơ của anh ta.

Cô đã trở thành hạng người vô liêm sỉ nhất, mất đi phẩm giá, mất luôn bản thân.

------

Trình Ảnh không ngờ được rằng không có chỗ nào mà Khang Vũ không có mặt.

Anh ta ngồi trong phòng bệnh của ba cô, nói cười thảnh thơi, trông rất hòa đồng, họ đang trò chuyện vui vẻ.

Còn về lý do tại sao anh ta biết ba cô đang nằm viện, và có mặt ở đây, thì cô không biết rõ.

Hiển nhiên, ba cô rất thích anh ta, mấy lần bị chọc cười vui vẻ. Trình Ảnh cũng không tiện đuổi anh ta ra ngoài ngay trước mặt ba mình, đành phải kiên nhẫn đợi đến trưa mới tìm được cớ đuổi anh ta đi.

Khi Khang Vũ đứng chờ thang máy, anh ta quay lại nhìn vào Trình Ảnh, nói: “Em không cần nhìn anh bằng ánh mắt đó, kiểu như anh có ý đồ xấu. Sự thật là, sở dĩ hôm nay anh đến đây, là vì vô tình biết được gia đình em đang gặp chút khó khăn.”

“Cám ơn, tôi sẽ tự giải quyết.”

Trình Ảnh không muốn có bất kỳ liên quan gì với anh ta, nói một câu vạch rõ mối quan hệ.

Nhưng Khang Vũ không cho cô cơ hội: “Tiểu Ảnh, em không hiểu ý của anh rồi.” Thấy thang máy đã dừng, cửa đã đóng lại lần nữa, anh ta cho hai tay vào túi quần: “Lục Cảnh Minh vì người phụ nữ đó mà làm tổn thương em như vậy, vẫn chưa đủ để làm em tỉnh táo à? Ba em đang nằm viện, anh ta thì đi ôm gái, công ty của gia đình em gặp khó khăn, anh ta cũng có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, vậy em còn chờ gì nữa?”

“Khang Vũ, đây không phải là chuyện anh nên can thiệp vào.”

“Anh chỉ muốn nói cho em tỉnh ra, xem ai mới là người đáng để em trao thân gửi phận.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.