Cô lái xe đến công ty, cửa thang máy sắp đóng lại, một vị khách không mời mà đến xông vào.
“Chờ một chút.”
Mạnh Dao Dao mang giày cao gót, chạy từng bước nhỏ đến.
Có lẽ không ngờ người trong thang máy là Trình Ảnh, cô ta hơi sững người ra, sau đó với tay nhấn nút.
Trình Ảnh mặt lạnh lùng, không thèm nhìn cô ta lấy một cái. Mạnh Dao Dao nhìn chằm chằm vào những con số màu đỏ đang tăng dần lên, nói với vẻ thờ ơ: “Chị Ảnh, những lời tôi nói ngày hôm đó, chị vẫn còn nhớ chứ?”
Trình Ảnh không muốn trả lời cô ta, nhất là sau khi nghe được những lời của ba mẹ cô ta trong bệnh viện, tạo thành phản xạ chán ghét đối với Mạnh Dao Dao, chỉ một cọng tóc cũng có thể gợi lại tâm trạng không vui của cô.
Thành thật mà nói, bị một người phụ nữ ảnh hưởng như vậy, cảm giác này không phải tuyệt vời gì cho lắm.
Mạnh Dao Dao thấy cô không đáp lại mình, cũng không quan tâm, tự lẩm bẩm: “Bây giờ chị đã biết rồi chứ? Chị vừa đuổi tôi ra khỏi công ty, giám đốc Lục lập tức kêu tôi quay lại. Nói cho cùng thì tôi phải cám ơn chị, nếu không tôi cũng không thể trở thành thư ký riêng của anh ấy.”
Trình Ảnh dùng chút ánh sáng còn lại nơi hốc mắt lướt ngang cô ta, nghĩ đến việc sau này phải cùng người phụ nữ làm mình kinh tởm này làm chung trong cùng một công ty, tâm trạng bực bội lại xuất hiện. Không thể không nói, khả năng làm người ta kinh tởm của Mạnh Dao Dao, cũng cao y hệt như ba mẹ cô ta.
Cô nói bằng giọng lạnh lùng: “Vậy cô cứ làm cho tốt, đừng để cho tôi có cơ hội tống cổ cô một lần nữa.”
“Chị Ảnh, chị cứ yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu.”
“Ting...”
Thang máy dừng lại, Mạnh Dao Dao nói với Trình Ảnh: “Nghe nói hôm nay ở bệnh viện, chị đã sỉ nhục ba mẹ tôi.”
Trình Ảnh chưa kịp nói gì, cửa thang máy đã đóng lại.
Cô nhớ lại câu nói vừa rồi, cơn giận lại ập đến.
Trong cuộc họp, Trình Ảnh nhìn thấy Mạnh Dao Dao ngồi kế bên Lục Cảnh Minh, trong lòng đã vô cùng khó chịu. Anh ta không những làm cô bẽ mặt trước giới truyền thông, mà ở trong công ty cũng không chịu chừa lại chút thể diện, ai không biết Mạnh Dao Dao là người đã bị cô sa thải?
Trong ánh mắt của những người nhìn vào mình, có người thăm dò, có người thương hại, có người vui sướng, duy chỉ có Lục Cảnh Minh là thờ ơ.
Sau khi tan họp, cô bị Lục Cảnh Minh gọi lại, cứ tưởng anh ta muốn bàn chuyện ly hôn, không ngờ lại liên quan đến Mạnh Dao Dao.
“Hôm nay cô đã đến bệnh viện?”
“Phải.”
“Có gặp ba mẹ của Dao Dao?”
“Đúng.”
Mặt của Lục Cảnh Minh sa sầm lại, một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Tại sao cô lại nói với họ những câu đó? Bao nhiêu năm qua, gia đình họ xem cô là ân nhân, điều này cũng không thể trở thành lý do để cô sỉ nhục ba mẹ Dao Dao chứ?”
“Sỉ nhục?”
Trình Ảnh chỉ cười, trong lòng hiểu ra chính Mạnh Dao Dao đã thổi gió bên tai, bóp méo sự thật.
Nhưng phải làm gì? Cô sẽ cảm thấy buồn, thậm chí đau khổ vì lời nói của Lục Cảnh Minh.
“Họ bị bệnh thì đã tuyệt vọng lắm rồi, cô lại còn giậu đổ bìm leo? Trình Ảnh, cô làm tôi quá thất vọng.”
“Ơ? Tôi đã nói gì? Tôi đã làm gì với họ?”
“Làm gì trong lòng cô tự biết rõ.” Lục Cảnh Minh bực bội kéo cà vạt: “Sau này, chuyện của gia đình họ, cô không cần nhúng tay vào nữa. 500 ngàn tiền phẫu thuật, tôi đã nhờ người chuyển cho họ rồi, tốt nhất cô đừng làm ra chuyện gì quá đáng nữa, nếu không tôi sẽ không tha cho cô.”
“Lục Cảnh Minh, anh có tận mắt nhìn thấy tôi sỉ nhục họ không?”
“Cần gì phải thấy? Bộ dạng tự cao tự đại này của cô, khi nào mới biết hổ thẹn?”
“...”
Trình Ảnh nhìn vào khuôn mặt điển trai của Lục Cảnh Minh, chỉ cảm thấy một cục tức ở trong ngực, chua chát và đau đớn.
Cô cứ tưởng Mạnh Dao Dao sẽ biết chừng mực, không bao giờ nghĩ rằng đây mới chỉ là khởi đầu.
Không lâu sau đó, họ đã thua đối thủ một dự án đấu thầu, nguyên nhân là do giá thầu bị tiết lộ.
Là người chịu trách nhiệm, Trình Ảnh đã bị đẩy thẳng ra đứng mũi chịu sào.
Lục Cảnh Minh rất tức giận, kêu cô chủ động từ chức.
Nói dễ nghe là từ chức, trên thực tế là bị sa thải khỏi công ty.
Vì kết quả điều tra cho thấy, cô chính là người đã tiết lộ giá thầu, ngay cả khi trong lòng cô biết rõ, chính Mạnh Dao Dao đã giở trò, nhưng không thể tìm ra bằng chứng, đành phải chấp nhận sự thật.
Cộng thêm lúc này, bệnh tình của ba cô diễn biến xấu, cô phải đến bệnh viện chăm sóc, rời khỏi công ty xem như là một sự giải thoát.
Chỉ có điều, phải thua Mạnh Dao Dao, cô không cam tâm.
Trời gần tối, mẹ Trình Ảnh gọi điện cho cô, trong giọng nói khó giấu được sự lo lắng.
“Ảnh à, tối nay con có thể cùng Cảnh Minh đến đây không? Mẹ muốn đích thân nói chuyện với nó.”
“Mẹ... Anh ấy... Anh ấy đang bận.” Trình Ảnh nói dối cho qua chuyện.
Mẹ cô hơi khó chịu: “Vẫn còn bận? Ba vợ đã nhập viện lâu vậy rồi, có bận cũng phải đến thăm một chút chứ.”
Trình Ảnh cắn môi: “Con sẽ gọi lại cho anh ấy xem sao.”
Cô do dự một hồi lâu mới nhấn gọi những con số quen thuộc.
Chuông reo vài lần, nhưng người nghe không phải là Lục Cảnh Minh.
“Chị Ảnh, chị tìm Cảnh Minh có chuyện gì không? Anh ấy đang tắm.”
“Mạnh Dao Dao, cô kêu anh ta nghe điện thoại.” Trình Ảnh giận dữ hét lên, mất hết cả lý trí.
“Xin lỗi nha, vừa rồi do mệt quá, nên anh ấy vừa vào phòng tắm rồi. Hay chút nữa tôi sẽ kêu anh ấy gọi lại cho chị ha.” Một sự ám chỉ rõ ràng trong lời nói, giống như một con dao nhọn đâm vào tim cô.
Trình Ảnh run rẩy gác máy, chờ đến ngày hôm sau mà anh ta vẫn không gọi lại.