Hôm nay là ngày hẹn khám thai, sau khi Lục Cảnh Minh biết được, anh ta nói sẽ đi cùng cô.
Trình Ảnh không từ chối, mọi kết quả đều bình thường, thai nhi cũng rất khỏe mạnh.
Trên đường về, Lục Cảnh Minh rất phấn khởi, khuôn mặt luôn tươi cười, sợ người ta không nhìn ra được tâm trạng đang vui của anh ta.
Anh ta chở cô đến dưới chân tòa nhà công ty, trước khi Trình Ảnh xuống xe, anh ta còn đè cô xuống ghế phụ và hôn một cái rất nồng nàn.
“Không biết xấu hổ, người qua kẻ lại kìa.”
“Anh hôn vợ anh, điều đó là tự nhiên.”
Trình Ảnh đấm anh ta một cái, mở cửa xe và đi xuống.
Lục Cảnh Minh có một thói quen, lúc nào cũng phải nhìn thấy cô đi vào trong cửa thì mới lái xe rời khỏi. Hôm nay cũng vậy, đang nhìn bóng cô đang từ từ xa dần, bỗng cách đó không xa, đột nhiên có một người phụ nữ đầu tóc bù xù lao ra giữ chặt lấy Trình Ảnh, một con dao kề sát ngay cổ cô.
Lúc này đang là đầu giờ làm việc buổi chiều, ở cửa tòa nhà có nhiều người qua lại, tiếng la hét vang lên khắp nơi.
Mạnh Dao Dao đang cầm một con dao gọt trái cây, ánh mắt hung ác: “Trình Ảnh, không phải chị có bản lĩnh lắm sao? Chị đã hại chết con tôi, ép cho gia đình tôi tan cửa nát nhà, hôm nay tôi tới để trả thù. Cuộc sống của tôi chỉ là một mớ hỗn độn, tại sao chị có thể sống tốt?”
“Mạnh Dao Dao, rốt cuộc cô định làm gì?”
Trình Ảnh hít mạnh vài hơi mới hoàn hồn lại, cô đã bị bắt cóc, còn là một người điên đã bắt cô.
Con dao này cách cổ cô chưa đến một milimet, cảm giác lạnh ngắt dính sát vào làn da ấm áp, mũi dao sắc nhọn chạm vào đang nhắc nhở cô mình có thể gặp nguy hiểm vào bất cứ lúc nào.
“Tôi muốn làm gì hả? Tôi muốn giết chị. Sao hả? Sợ rồi à?”
Ba cô ta vì muốn trốn bọn cho vay nặng lãi nên đã lấy đi tất cả của cải trong nhà, em trai cô ta sau khi kết hôn đã cắt đứt quan hệ với họ.
Bây giờ chỉ còn lại cô ta và mẹ cô ta, đang sống những ngày tháng thoi thóp hơi tàn. Cô ta học cao như vậy, đến cuối cùng phải vào quán rượu để hầu rượu cho người ta. Cô ta không cam tâm, nên nảy sinh ý định trả thù.
“Giết người là phạm pháp, cô bị điên rồi hả? Nửa đời còn lại cô sẽ phải sống trong tù đó.”
Mạnh Dao Dao cười gằng: “Chết tôi còn không sợ, ngồi tù có là gì? Chị đó.” Cô ta ấn con dao xuống, tay còn cố tình đưa qua đưa lại: “Chị mới không cam tâm thì có, mọi thứ đang tốt, đang sống rất hạnh phúc, tự nhiên chết thì đáng tiếc lắm, phải không?”
“Mạnh Dao Dao, cô bình tĩnh lại đi.”
Trình Ảnh biết cô ta đã hoàn toàn mất trí, bây giờ kéo dài thời gian, chỉ mong cô ta có thể bình tĩnh lại.
Những người đang đứng vây xung quanh đã có ai đó báo công an, tiếng còi hú bất thình lình vang lên bên tai, tâm trạng của Mạnh Dao Dao càng trở nên kích động hơn.
“Chị dám báo công an?”
Trình Ảnh thở hổn hển, nói: “Tôi không có, không phải cô cũng nhìn thấy à? Tôi đang bị cô dí dao vô cổ, làm gì có cơ hội?”
Cô ta liếc nhìn đám đông xung quanh với ánh mắt hung ác: “Ha ha ha, dù ai đã gọi, công an đã đến thì tôi sẽ giết chị.”
Lục Cảnh Minh mặt mày trắng bệch, gần như dùng hết sức bình sinh để chạy tới, tay chân đều đang run rẩy.
Khi anh ta đầm đìa mồ hôi xuất hiện trước mặt Mạnh Dao Dao, càng làm tâm trạng cô ta kích động hơn: “Ồ… Thì ra anh cũng đang ở đây, đúng lúc lắm, tôi vốn định nhờ ai đó gọi điện kêu anh tới đây đó chứ. Nếu tất cả đã có mặt ở đây, vậy thì càng tốt.”
“Cô muốn làm gì? Mạnh Dao Dao, để con dao xuống.” Lục Cảnh Minh hét lên, hai mắt đỏ bừng, căng thẳng và giận dữ chiếm cứ trong đầu anh ta: “Cô muốn gì cũng được hết, muốn làm gì thì cứ nhắm vào tôi, đừng làm tổn thương người vô tội.”
“Chị ta vô tội?” Mạnh Dao Dao giống như nghe thấy một câu chuyện cười nào đó: “Nếu không tại chị ta, làm sao tôi trở thành bộ dạng như thế này? Tất cả đều do mấy người hại cả. Cuộc sống của tôi khó khăn, tại sao phải cho mấy người hạnh phúc?”
“Mạnh Dao Dao, đó đều là ý của tôi, từ đầu đến cuối, Tiểu Ảnh chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với cô.” Lục Cảnh Minh muốn xé nát người phụ nữ này nhưng lại không thể chọc cho cô ta nổi giận. Vì Trình Ảnh, anh ta cần phải hạ giọng cầu xin: “Cô ấy đã đem hết số tiền dư của mình để giúp cô đi học đại học, giúp gia đình cô vượt qua khó khăn, đến cuối cùng, cô muốn lấy oán báo ơn sao?”
“Ai cần chị ta giả vờ tốt bụng?”
Bởi vì cô ta trước nay không phải là một người biết ơn, từ tận trong xương tủy.
Để đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, mới là mục tiêu cuối cùng trong đời.
Cô ta không quan tâm đến lương tâm gì đó, lương tâm có thể biến thành cơm để ăn được không?
Trên đời này, kẻ xấu mới sẽ được sống tốt hơn, còn những người lúc nào cũng tốt bụng trong dè dặt đó, có tiền đồ gì?