Cuộc Gặp Gỡ Hạnh Phúc

Chương 34




Sau khi tắm xong, anh ta ngồi xuống bàn ăn, múc từng muỗng cháo loãng đưa lên miệng.

Trên mặt đầy vẻ không vui, vừa rồi anh ta đã tự giải quyết, khi nghĩ lại mới nhận ra, vốn dĩ cô đã cố tình làm như vậy. Nhưng biết làm sao được, dù cô có xấu xa hơn, anh ta cũng chỉ có thể cưng chiều. Với người phụ nữ mà mình yêu, dù có khóc cũng phải tiếp tục cưng chiều.

“Chút nữa tôi đi trước, công ty có chút việc.”

Lục Cảnh Minh dừng cái muỗng múc cháo lại: “Không thể trễ hơn chút hả em?” Anh ta vẫn chưa được ở riêng với cô đủ mà.

Trình Ảnh lắc đầu: “Ba tôi không có ở đó, có nhiều việc nhân viên không thể tự quyết định được, nên họ đã gọi cho tôi.”

Về công việc, đương nhiên anh ta có thể hiểu, nhưng anh ta vẫn không muốn vợ mình vất vả như vậy, đang có thai mà vẫn phải lo lắng những chuyện khác. Anh ta chỉ muốn cô ở nhà an tâm dưỡng thai, nhưng có lẽ là không thể.

“Để anh chở em tới đó.”

“Không cần, anh vừa xuất viện, ngày mai còn phải đi chích thuốc, nghe lời bác sĩ mới nhanh khỏi.”

“Anh đã ổn rồi.” Nói xong, anh ta đặt chén cháo xuống, cố tình vươn vai vài cái: “Chẳng phải anh vẫn khỏe như vâm đây sao? Chút nữa anh cũng đến công ty, không có em ở nhà buồn lắm.”

“Tùy anh.”

Cô không can thiệp quá nhiều vào quyết định của Lục Cảnh Minh, đó là nguyên tắc của chính cô.

Ăn cháo xong, anh ta chủ động đem chén xuống bếp và rửa luôn. Cô ngồi ở phòng khách, ôm gối và chơi đánh bài tiến lên. Dạo này cô mới phát hiện ra trò chơi này thật thú vị, nhưng điểm thưởng ít quá, chơi chưa được mấy ván thì đã thua hết rồi.

Lục Cảnh Minh bước ra khỏi bếp và nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc trong điện thoại, còn tưởng mình đã nghe lầm.

Anh ta ngồi xuống cạnh Trình Ảnh, nhìn chằm chằm vào mấy lá bài trên màn hình điện thoại, ngăn không cho cô đánh ra quân 2 nào đó.

“Em đừng đánh như vậy, chút nữa sẽ không còn quân nào lớn cả, cho họ qua một lượt, sau đó đánh lá này, rồi đánh lá xì, rồi đánh đôi, sẽ có cơ hội thắng.”

Trình Ảnh nhìn anh ta với vẻ không tin tưởng lắm, cô chỉ có 3000 điểm thưởng, ván này đã được cược cao đến hơn 200 lần, nếu không thắng thì sẽ thua sạch sẽ.

“Nghe anh đi.”

“Ồ.”

Cô đánh theo cách Lục Cảnh Minh nói, cuối cùng quả thực cô đã thắng.

“A…, loại bài này mà tôi cũng đánh thắng được rồi.”

Cô vui đến mực dụi đầu qua lại trong lòng Lục Cảnh Minh, cô hoàn toàn quên mất rằng bây giờ hai người vẫn chưa làm hòa lại, toàn thân đều thư giãn, dựa giẫm vào anh ta. Thậm chí cô còn không nhận ra rằng, trong tiềm thức cô, ở bên cạnh Lục Cảnh Minh mới có cảm giác an toàn.

Anh ta nhìn người phụ nữ với nụ cười tươi đẹp trong vòng tay mình, trái tim anh ta cũng dịu lại. Vậy thì tốt rồi, vậy là tốt nhất.

“Bắt đầu rồi kìa, bắt đầu rồi.”

“Ván này may mắn quá, bắt được nhiều lá 2.”

Lục Cảnh Minh liếc nhìn, ngoài lá 2 ra thì có tận mấy lá nhỏ, vốn không cứu vãn được. Cô nàng ngốc nghếch này.

“Lục Cảnh Minh, anh xem, có nhiều lá 345 quá, phải đánh sao?”

Anh ta đặt cằm lên vai cô, nói bằng giọng lười biếng: “Đánh đại vài lá, tách hai đôi này ra.”

“34567, phải vậy không?”

“Phải rồi.”

“Hay quá, họ không có bài ra.”

“Đánh tiếp con 6.”

Dưới sự hướng dẫn của anh ta, Trình Ảnh từ từ đã thắng lại được số điểm đã mất, chưa bao lâu đã gom được hơn 10000 điểm. Về sau các quân bài càng ngày càng ngon, và đánh tiến lên đã làm cho cô bị nghiện.

Một giờ đồng hồ đã trôi qua lúc nào không hay, cô vẫn đang dựa vào lòng Lục Cảnh Minh để chiến đấu.

Chỉ cần bài ngon thì cô sẽ tự biết đánh, bài dở thì cô cau mày, mặt xụ lại rồi quay sang làm nũng với anh ta: “Lục Cảnh Minh...”

Anh ta cũng hết cách, chỉ có thể cầm lấy những lá bài tệ nhất và đánh. Nếu để thua, đương nhiên anh ta phải chịu trách nhiệm, ai bảo nàng tiên nhỏ bé của anh ta không muốn thua.

Trình Ảnh cứ chơi mãi chơi mãi, rồi mí mắt sụp xuống. Khi Lục Cảnh Minh đang cầm điện thoại, cô đã ngủ thiếp đi trong vòng tay anh ta rồi. Anh ta cúi mắt liếc nhìn, đôi lông mi dài của cô giống như một chiếc quạt nhỏ, chỉ mình anh ta biết, khi thức dậy, đôi mắt này rực rỡ đến thế nào.

Anh ta nhấn ủy thác rồi thoát khỏi trò chơi, không cần biết những đối thủ kia mắng chửi thế nào.

Kim đồng hồ đã chỉ 1 giờ, nếu họ muốn đến công ty, bây giờ phải thay quần áo rồi xuất phát. Nhưng cô đang ngủ rất say, anh ta không muốn đánh thức cô dậy, nên đã lấy một cái gối đặt dưới cánh tay, điều chỉnh tư thế ngồi, để cô dựa vào anh được thoải mái hơn.

Khi Trình Ảnh thức dậy, nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của Lục Cảnh Minh, anh ta cũng đang ngủ. Bộ dạng ngủ ngon đó không hề có chút khí thế mạnh mẽ như thường ngày, nhưng lại rất chân thực. Khuôn mặt với đường nét rõ ràng làm cô không chịu được phải nhìn chằm chằm một lúc.

Cô nghĩ rằng mình thuộc tuýp người chuộng vẻ ngoài, lần đầu gặp Lục Cảnh Minh, sau đó chủ động theo đuổi anh ta, quả thực cũng vì anh ta đẹp trai.

Cô xoa xoa đầu mình rồi liếc nhìn điện thoại. Đã 2 giờ, đến công ty cũng phải mất một tiếng. Cô vội đẩy hai tay của người đàn ông ra: “Trễ rồi, trễ rồi, tôi còn có một cuộc họp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.