Cuộc Gặp Gỡ Hạnh Phúc

Chương 33




“Để tôi đi nấu chút gì cho anh ăn.”

Trình Ảnh vội vàng gỡ tay anh ta ra, nghiêng người và đẩy anh ta sang một bên, chạy trốn khỏi vòng tay anh ta. Không thể quá vội vàng, anh ta cũng hiểu đạo lý này, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được muốn ôm cô lại.

Trình Ảnh đi vào nhà bếp mà như trốn chạy, lục từ trong tủ lạnh ra ít rau củ. May mà thỉnh thoảng dì lại đến mua thêm, không đến nỗi hết gạo sạch đạn.

Cô bắt nồi cháo lên bếp, rồi lấy chén đũa ra rửa lại. Khi đang tập trung làm, eo cô lại một lần nữa được ôm chặt bởi một đôi bàn tay ấm áp như lửa.

Lục Cảnh Minh lại bị nghiện một cách không biết xấu hổ rồi.

Cô giãy giụa một chút, nói với anh chàng mặt dày này: “Anh buông tay ra trước đã, không phải anh không khỏe à? Sao không đi nằm đi?”

“Không có em, không ngủ được.” Anh ta lắc đầu, mặt dày hỏi: “Em cũng đi nằm nghỉ một lát đi, dù sao sáng nay cũng không đến công ty, còn mấy tiếng nữa lận mà.”

Thời gian ở riêng với nhau không nhiều, anh ta muốn nắm bắt cơ hội để làm điều gì đó, để nút thắt trong trái tim cô được cởi bỏ sớm hơn.

Trình Ảnh rửa sạch bọt trên tay, tắt vòi nước, đưa hai tay lên và nói với anh ta: “Còn không buông tay ra, tôi sẽ lau lên người anh đó.”

Lục Cảnh Minh nói: “Có vậy cũng không buông.”

Trước đây anh ta cũng như vậy. Trước khi chưa mất trí nhớ, quan hệ giữa hai người tốt đến mức như hình với bóng không rời. Cô dựa giẫm vào anh ta, anh ta yêu cô rất nhiều, nhưng hai bên chưa kịp gặp người lớn hai nhà, mới tự quyết định chung sống trọn đời chưa được bao lâu, tin dữ đã xuất hiện.

Lúc đó cô cảm thấy như cả bầu trời sắp sụp đổ, anh ta đã quên hết mọi thứ, ngay cả cô, người yêu luôn ở bên cạnh anh ta cũng quên luôn sạch sẽ.

Bây giờ, cuối cùng anh ta đã nhớ lại, bộ dạng xỏ lá đó đúng là không thay đổi chút nào cả.

“Lục Cảnh Minh...”

Cô đột nhiên gọi anh ta một tiếng, giọng nói dịu dàng khiến trái tim anh run rẩy theo.

“Sao em?” Anh ta không nhịn được phải cúi đầu và hôn lên mặt cô: “Có phải em mệt rồi không?”

Trình Ảnh lắc đầu: “Anh ra ngoài trước đi, tôi muốn đi ngủ.”

“Được.” Anh ta kéo cô ra ngoài với vẻ hào hứng: “Anh cũng đi ngủ với em.”

Vừa rồi, chắc chắn cô có điều gì đó muốn nói, nhưng không biết tại sao cuối cùng lại không nói ra.

Anh ta sợ nghe thấy hai chữ từ chối, vậy chi bằng thông minh một chút, không hỏi thêm nhiều. Dù sao, bây giờ cô đang ở trong vòng tay anh ta, phải cố gắng làm cho cô tha thứ.

Vừa mới nằm lên giường, Lục Cảnh Minh liền ôm cô thật chặt, ngực anh ta dán chặt vào lưng cô, phạm vi hoạt động của cô chỉ ở trong vòng tay anh anh ta. Kết hôn đã lâu nay, cô chưa bao giờ thử gần gũi như vậy, thậm chí cô đã quên luôn cảm giác được anh ta ôm là thế nào.

Lục Cảnh Minh cũng không hề có ý muốn ngủ, nghĩ lại lần nào bộ dạng của anh ta cũng thờ ơ, trong lòng tràn ngập sự hối hận.

“Tiểu Ảnh, em nghĩ nếu anh không đi leo núi, bây giờ con của chúng ta chắc là đã biết đi rồi phải không?”

“Ai mà biết.” Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chưa chắc mẹ anh đã cho tôi vào nhà một cách dễ dàng đâu.”

“Anh sẽ bất chấp tất cả mà dọn ra ở riêng, chúng ta kết hôn và sống với nhau không cần phải được bà đồng ý.”

Cô “ừ” một tiếng, không tiếp tục nói chủ đề này.

Lục Cảnh Minh ngày càng siết chặt vòng tay, môi anh ta bắt đầu không chịu yên phận mà lướt lên lướt xuống sau cổ cô. Trình Ảnh không phản kháng cũng không hưởng ứng, cho đến khi anh luồn tay xuống dưới áo cô, cô mới không hài lòng, la lên một tiếng.

Trong bụng vẫn còn một cục dễ thương kia, cô không lo anh chàng này sẽ nổi thú tính. Ngọn lửa mà anh ta tự mình đốt lên, chỉ có thể tự đi dập tắt.

Lục Cảnh Minh vẫn muốn được nước làm tới, hai cái móc áo được anh ta cởi ra dễ dàng, xoa xoa làn da mềm mại của cô, hơi thở dần trở nên gấp rút. Anh ta bắt đầu không hài lòng với các động tác bằng tay, luồng nhiệt trên người tập trung ở phần bụng dưới, tay từ từ tiến về phía bên dưới của cô.

Cuối cùng Trình Ảnh đã đẩy anh ta ra: “Anh định làm gì?”

Lục Cảnh Minh hai mắt đỏ gay, hơi thở nặng nề, rõ ràng đang phải vật lộn bên bờ dục vọng. Cảm giác khi mũi tên được giương lên đó, đàn ông hiểu rõ nhất nó khó chịu thế nào, anh ta gần như không thể kiểm soát được nữa.

“Tiểu Ảnh... Giúp anh với!”

Trình Ảnh hừ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn cười, một tay còn cố tình vẽ vòng tròn trên bộ ngực trần của anh ta.

Trên trán Lục Cảnh Minh đầy mồ hôi lạnh, anh ta cảm thấy mình như sắp nổ tung.

Trình Ảnh vẫn không có ý định dừng lại, tiếp tục trêu chọc anh ta. Nhìn bộ dạng cố chịu đựng và bất lực của anh ta, cô thở dài đầy cảm xúc: “Thật đáng tiếc, bây giờ tôi đang mang thai, bác sĩ nói thời gian đầu phải kiêng chuyện đó. Hay anh vào phòng tắm đi, tắm rửa cho tỉnh táo rồi ra, để tôi đi xem cháo nấu chín chưa.”

Anh ta bỗng giống như một quả bóng bị xì hơi, đang lửa vậy làm sao mà dập được?

Anh ta vốn định sẽ làm cho xảy ra chút gì đó để xoa dịu mối quan hệ giữa hai người, nhưng lần này không những trộm gà chẳng được mà còn mất toi vốn thóc nữa.

“Sao anh còn chưa đi?”

Trình Ảnh đã vén chăn và đứng dậy, thấy Lục Cảnh Minh vẫn còn nằm trên giường, một bộ phận quan trọng nào đó đang giương lên cao, thôi thì quay người bỏ đi cho xong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.