Cuộc Gặp Gỡ Hạnh Phúc

Chương 30




Cũng không biết đã đấu tranh bao lâu, Khang Vũ bất thình lình đưa ra quyết định nặng nề: “Em cứ sinh đi, anh không để bụng.”

Anh ta vừa dứt lời, một nắm đấm đã đập vào mặt. Không biết Lục Cảnh Minh đã đến đó bao lâu, sau khi cho Khang Vũ một cú đấm, anh ta kéo Trình Ảnh đứng ra sau lưng mình để bảo vệ, đôi mắt đầy giận dữ.

“Anh là cái thá gì mà dám cướp vợ tôi?”

“Lục Cảnh Minh, anh là một tên khốn.”

Tự nhiên Khang Vũ bị đấm một cú, sau khi hoàn hồn lại liền lau vết máu trên khóe môi, từ từ đứng dậy, hành động vẫn rất thanh lịch, nhưng trong giọng nói đã khó che đậy sự tức giận.

“Anh có tư cách gì mà đến đây quậy? Tôi thích cô ấy thì sao? Anh không bảo vệ được cho người phụ nữ của mình, vậy mà còn không cho người khác tốt với cô ấy hả?”

“Anh…”

Lục Cảnh Minh tức giận xông đến nhưng bị Trình Ảnh kéo tay lại: “Anh làm gì vậy? Cố tình đến đây đánh lộn hả?”

“Tiểu Ảnh, em đã nghe thấy những lời anh ta vừa nói rồi đó, anh muốn dạy cho anh ta một bài học vì tội không biết liêm sỉ.”

“Hừ! Lục Cảnh Minh, anh lấy thân phận gì mà nói những điều này? Anh ra bên ngoài cặp với mấy người không đứng đắn, vậy mà không cho người phụ nữ của anh được sống tốt hơn à? Trước đây nghe nói anh cùng thư ký riêng thân mật lắm mà, mới đó mà giải tán rồi à? Không phải có thai rồi sao?”

“Có thai cmm.”

Anh ta hiếm khi nói tục, nhưng hôm nay lại nói liên tiếp mấy lần, có thể thấy rằng đã bị Khang Vũ chọc giận không ít.

“Khang Vũ, anh đừng tưởng tôi không biết trong lòng anh đang có ý gì.” Anh ta chỉ thẳng vào mặt Khang Vũ, nghiêm mặt cảnh cáo: “Tiểu Ảnh không biết những chuyện dơ bẩn mà anh đã làm, nhưng anh không giấu được tôi đâu. Nếu anh làm cho cô ấy thích anh một cách ngay thẳng minh bạch, tôi sẵn sàng rút lui. Nhưng anh đã làm gì? Cấu kết với người khác để làm tổn thương cô ấy, bỉ ổi hèn hạ.”

“Anh nói gì?” Khang Vũ bị nói trúng tim đen, sắc mặt thay đổi, không ngần ngại lao đến vung nắm đấm đáp trả: “Anh thì có gì tốt hơn tôi? Ra ngoài cặp bồ, anh không xứng được yêu cô ấy.”

Hai người đàn ông đánh nhau trong nhà hàng, Trình Ảnh vô cùng giận dữ, cô lo lắng nhưng không có cách nào ngăn chặn hai anh chàng bốc đồng này.

Sức lực dồi dào, cả hai người đều bị lửa giận đốt sạch lý trí, họ nhìn nhau thấy chướng mắt, những tố chất gia giáo thường ngày đã bị quên hết từ lâu, chỉ muốn đánh nhau một trận để xả cục tức trong lòng.

Anh ta vừa nhào đến, Lục Cảnh Minh không chịu yếu thế nên vung nắm đấm đánh trả lại.

Âm thanh phát ra từ va chạm xương thịt làm cô nghe mà thấy đau. Cô ra sức hét lớn “đừng đánh nữa”, nhưng hai người đàn ông lại không thèm nghe.

Vẫn anh một đấm thì tôi một đá, Trình Ảnh cũng hết cách, liền vội vã hét lên với quản lý và các nhân viên nhà hàng: “Mọi người mau qua giúp một tay đi, sắp xảy ra án mạng rồi kìa.”

“Ờ, dạ.”

Những người đứng xem lúc này mới lao vào can ngăn, giữ chặt tay của hai anh chàng sức mạnh như trâu này ra sau lưng.

“Thả tôi ra, khốn kiếp, để tôi đánh chết anh ta.”

Lục Cảnh Minh đã không còn biết lý trí là gì nữa, trong đầu toàn nghĩ đến việc anh ta cướp đi người phụ nữ của mình, nếu hôm nay không đánh cho anh ta lăn lê bò lết, anh ta sẽ không bao giờ nhớ đời được.

“Đủ rồi, hai anh không thấy xấu hổ à?”

Trình Ảnh giận đến rơi nước mắt, xung quanh còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, cô trừng mắt liếc nhìn hai người đàn ông rồi quay người chạy ra ngoài.

Lục Cảnh Minh thấy vậy liền co giò đuổi theo, Khang Vũ thì khỏi phải nói. Hai người như đang chạy đua, kẻ trước người sau đuổi theo Trình Ảnh. Lúc này người quản lý nhà hàng mới hoàn hồn lại, họ làm bể nhiều đồ đạc như vậy, vẫn chưa bồi thường nữa mà.

Rồi vội vàng kêu phục vụ chặn họ lại, thế là hai người đàn ông chỉ có thể giương mắt nhìn người kia mà thôi.

Cuối cùng, Lục Cảnh Minh đã đền bù toàn bộ tổn thất. Khi anh ta bước ra khỏi cổng còn nghiêm mặt cảnh cáo Khang Vũ: “Đừng tưởng những chuyện anh đã làm có thể che giấu được, Tiểu Ảnh sẽ không vì một kẻ lừa đảo như anh mà ly hôn với tôi đâu, anh hãy bỏ cuộc đi.”

“Chúng ta cứ chờ mà xem.”

Đương nhiên Khang Vũ sẽ không bỏ cuộc, nhất là sau trò hề ngày hôm nay, trong lòng anh ta lại càng không chịu thua.

Trước đây chỉ là cầu mà chưa được, nhưng bây giờ đã có quyết tâm phân rõ thắng bại.

Trình Ảnh đã về thẳng công ty. Lục Cảnh Minh cũng thông minh, gọi điện không được, nhắn tin không trả lời, đến thẳng quầy lễ tân của công ty, biết được Trình Ảnh đang ở trong văn phòng, anh ta không hề do dự gọi thang máy đi lên trên.

Thư ký của cô đã biết rõ danh tính của nhân vật lớn này, nhìn thấy trên mặt anh ta đầy sẹo nên không dám ngăn lại, chỉ có thể bước vội vào trong để thông báo.

Trình Ảnh nhìn thấy anh ta sờ vào vết thương trên mặt và miệng, lửa giận trong lòng lại nổi lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.