“Xin lỗi!”
Lục Cảnh Minh biết anh ta đã hiểu lầm, tận tay để cho người phụ nữ mà anh ta yêu rời khỏi, không hề níu kéo.
Nhưng, những bằng chứng ở bên nhau lúc trước đâu rồi?
Tại sao sau khi anh ta tỉnh dậy, tất cả đều bị xóa bỏ?
“Tiểu Ảnh, cho anh một cơ hội có được không? Anh đã nhớ ra rồi, tất cả...” Kể cả tình yêu giữa họ.
Trình Ảnh lắc đầu: “Anh làm ơn cho tôi yên tĩnh một chút.”
Lục Cảnh Minh đưa cô lên phòng rồi xuống nhà, vì Trình Ảnh không cho anh ta ở lại. Lúc này, chắc ba mẹ vợ cũng không muốn nhìn thấy anh ta.
Dạo này Khang Vũ hay tặng hoa cho cô, làm Trình Ảnh có phần mất kiên nhẫn.
Ba Trình Ảnh cũng có ấn tượng rất tốt với anh ta, lúc công ty gặp khó khăn chính anh ta đưa tay ra giúp đỡ, còn đáng tin cậy hơn cả con rể, bao nhiêu năm nay vẫn không quên được con gái ông, trước đây đúng là đã nhìn sai rồi.
“Tiểu Ảnh à, con có ý gì với cậu Khang không? Ba thấy hôm nay cậu ấy lại đến đợi con dưới nhà nữa đó.” Ông Trình xoa xoa đầu, nói với vẻ ngại ngùng: “Chắc là muốn theo đuổi con đó.”
“Ba, con đã kết hôn rồi.”
“Đương nhiên là ba biết, nhưng Lục Cảnh Minh không phải người tốt lành gì, nếu con muốn ly hôn, ba sẽ ủng hộ con.”
“Ba, con có thai rồi.”
“Hả?”
Ông Trình nghe xong giật mình kinh ngạc, nếu hôn nhân của con gái hạnh phúc mỹ mãn thi có thai còn gì vui hơn, nhưng lúc này con gái giống như quả bom hẹn giờ, nên họ cũng không biết xử lý sao nữa.
Tuyệt nhiên không thể khuyên con gái bỏ đứa nhỏ đi rồi ly hôn, làm vậy quá tàn nhẫn.
“Ba, đứa bé đã được ba tháng rồi, với lại con hoàn toàn không thích Khang Vũ, không thể vì anh ta mà ly hôn. Từ nay về sau, ba đừng cho anh ta cơ hội để tránh hiểu lầm.”
“Ờ!”
Trình Ảnh cảm thấy cha mình mới đó mà đã già đi nhiều.
Cô luôn làm cho họ phải lo lắng, dù đã trưởng thành rồi, nhưng vẫn chưa từng thay đổi.
“Con cũng trưởng thành rồi, con đã quyết định thì ba sẽ ủng hộ, nhưng còn thằng nhóc Lục Cảnh Minh, nó có dự định gì không?
“Con không biết, cứ vầy đi, con sẽ ở nhà vài ngày với ba mẹ.”
Con gái ở nhà với mình, ông Trình đương nhiên là rất vui: “Con đã có thai rồi, việc ở công ty cứ để ba lo cho, mới có thai không được để mệt quá đâu.”
Trình Ảnh tỏ vẻ không sao: “Con mới có thôi mà, còn ba, bác sĩ nói sau khi xuất viện phải nghỉ ngơi nhiều. Việc công ty ba không cần lo, chỉ là có thai thôi mà, đâu phải không ra ngoài được, con sẽ chú ý nghỉ ngơi mà ba.”
“Như vậy thì vất vả cho con quá!”
“Quyết định vậy ha ba.”
Trình Ảnh không cho ông cơ hội từ chối, việc của công ty, cô không thể để cho người cha vừa mới xuất viện lo lắng nữa. Tuổi đã cao, còn làm việc căng thẳng thì làm sao chịu nổi. Còn có thai chứ đâu phải sinh liền, cô vẫn còn thời gian.
Cuộc sống dần bình yên trở lại, nhưng điều khiến cô không ngờ đến là Mạnh Dao Dao sẽ khóc lóc đến tìm cô.
Ở bệnh viện, cô cứ nghĩ rằng đó là lần cuối cùng cô gặp người phụ nữ này rồi chứ.
Không ngờ cô ta lại tìm đến dưới công ty, cô ta đã ốm đi rất nhiều, không còn chút tinh thần nào, trông rất tiều tụy, khuôn mặt xinh đẹp của trước đây đã không còn, đôi mắt cũng mất đi vẻ long lanh.
“Chị Ảnh.”
Cô ta vừa nhìn thấy Trình Ảnh liền xông đến, không còn dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước nữa.
“Cô muốn làm gì?” Trình Ảnh nghiêng người né cái nắm tay của cô ta, ánh mắt đầy phòng bị.
Mạnh Dao Dao đỏ mắt nói: “Chị Ảnh, xin chị hãy giúp em, em thật sự đi đến đường cùng rồi, không còn cách nào nữa.”
Trình Ảnh còn nhớ trước đó không lâu, cô ta còn rất huênh hoang, đứng trước mặt cô dõng dạc nói địa vị của cô ta trong lòng Lục Cảnh Minh hoàn toàn khác, bây giờ mới đó mà đã thay đổi rồi.
“Chị Ảnh, việc trước đây đều do em không tốt, em xin lỗi chị, em không nên hoang tưởng có thể mọc cánh biến thành phượng hoàng, em sai rồi, sau này em không dám nữa, xin chị tha thứ cho em được không?”
“Không cần thiết, cô đã làm gì cũng không liên quan đến tôi.”
Cô quay người bước đi, Mạnh Dao Dao chạy đuổi theo: “Chị Ảnh, chị đừng đi, chị nhất định phải giúp em, gia đình em bây giờ sắp không sống nổi rồi. Giám đốc Lục, anh ấy… anh ấy thật đáng sợ.”
Ba mẹ bị sa thải, em trai cũng vậy, các đối tượng bàn chuyện cưới xin đều lặn mất tăm.
Ba cô ta vì cờ bạc mà nợ một số tiền rất lớn, sau khi cô ta rời khỏi Lục thị cũng không tìm được việc khác. Trong lúc tuyệt vọng cô ta liền nghĩ đến Trình Ảnh, chỉ cần cô mở miệng, Lục Cảnh Minh nhất định sẽ bỏ qua cho họ.
“Vậy cô nên đến tìm anh ta.”
“Em không gặp được anh ấy.”
Mỗi lần đến cửa công ty đều bị bảo vệ đuổi đi, nếu cô ta ngồi lì không chịu đi thì sẽ có người báo công an. Cô ta sợ thật rồi, không quyền không thế, vốn dĩ đấu không lại họ.
Trình Ảnh cảm thấy Mạnh Dao Dao lúc này rất đáng thương, nhưng cô không đồng cảm, tất cả mọi chuyện đều do cô ta tự chuốc lấy.
Vốn dĩ cô ta có công việc tốt, có mối quan hệ tốt với cô, sau này thăng chức hay tăng lương đều dễ dàng, chính cô ta tự tay phá hủy tất cả, trả giá cho lòng tham không đáy của cô ta.