“Bệnh nhân tiếp theo, Trình Ảnh.”
Mạnh Dao Dao nhìn thấy Trình Ảnh đến khám chung một bệnh viện phụ sản với mình, cô ta thật sự không thể tin vào mắt mình nữa.
Sao chị ta lại có thai được chứ?
Ở đây là khoa sản, những người đến kiểm tra hầu như đều là người hẹn đến khám sản, vì vậy chị ta thật sự là có thai rồi.
Nhưng mà sao có thể…
Chẳng phải Lục Cảnh Minh và chị ta có quan hệ rất tệ sao? Sao lại có thể có thai được?
Toàn thân cô ta cứng đờ, đầu óc cũng mất đi khả năng suy nghĩ bình thường, mãi đến khi Trình Ảnh bước ra, cô ta mới hoàn toàn thuyết phục được bản thân mình, đó chính là chị ta, không phải trùng hợp gì cả.
Chẳng lẽ vì lý do này mà Lục Cảnh Minh mới bất thình lình mất hứng thú với mình và trở nên xa cách?
Nhất định là vậy, ngay cả đến ăn cơm mà anh ta cũng không muốn, trong công việc thì cũng cố tình né tránh cô ta, chắc chắn là do Trình Ảnh mượn cớ có thai để nói gì đó với anh ta. Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu, Mạnh Dao Dao đã bỏ qua một việc rất quan trọng.
Nếu đã có thai thì chứng minh họ chưa ly hôn, vậy tờ thỏa thuận ly hôn đó hiện ra sao?
Nó đã được gửi đi, chị ta chắc chắn đã nhận được, chỉ cần đưa ra đối chất trực tiếp, họ sẽ biết được không phải do người kia gửi tới, liệu có điều tra đến cô ta không?
Nhìn thấy Trình Ảnh định rời đi, Mạnh Dao Dao đi theo cô một cách vô thức.
Trình Ảnh vẫn không phát hiện ra cô ta đang ở cách mình không xa, mãi đến khi cô đi đến cửa thang máy, cô mới nhìn rõ bóng dáng của người đang đứng ở cách cô không xa kia.
“Chị Ảnh.”
Trình Ảnh lạnh lùng liếc ngang cô ta rồi thờ ơ quay người lại.
Oan gia ngõ hẹp, cô không muốn nhìn thấy Mạnh Dao Dao, nhất là lúc đến khám thai như vầy. Đứa bé trong bụng cô, sẽ luôn nhắc nhở cô sự thật là chồng cô đã ngoại tình.
Mặc dù anh ta kịch liệt phủ nhận, nhưng đã nhiều lần tận mắt chứng kiến, làm sao cô thuyết phục được bản thân mình tin đây?
Mạnh Dao Dao nhìn thấy thái độ thờ ơ của cô, cắn môi bước lên, nắm lấy cánh tay cô.
Trình Ảnh ghê tởm hất tay ra, quay người lại nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cô muốn làm gì?”
“Chị Ảnh, chị có thai hả?”
Trình Ảnh nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt cô ta, đột nhiên hiểu ra.
Cô cười, nói: “Đúng vậy, là của Lục Cảnh Minh đó.”
Mạnh Dao Dao kinh ngạc, trong lòng vừa sốc vừa không cam tâm: “Sao lại có thai được chứ?” Cô ta buột miệng nói ra luôn suy nghĩ trong lòng, ngước đầu lên nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Trình Ảnh, cảm giác ganh ghét đó lại càng dữ dội hơn.
“Làm cô thất vọng rồi, bây giờ anh ta đang bám riết lấy tôi vì không chịu ly hôn đó. Còn tờ thỏa thuận ly hôn, e rằng cũng không có tác dụng nữa rồi.” Trình Ảnh lắc đầu: “Cô về nói với Lục Cảnh Minh, kêu anh ta tăng lương cho cô, chuyện lớn như ly hôn mà cũng có thể san sẻ với sếp, năng lực này không phải người bình thường có thể so sánh được đâu.”
Quả nhiên chị ta đã biết. Mạnh Dao Dao có chút hoảng hốt, nhưng không để lộ ra trên mặt.
Trình Ảnh nói xong liền quay người bước đi, Mạnh Dao Dao cũng không biết lấy đâu ra sự kích động, đuổi theo túm chặt lấy cô không buông.
Cô nhíu mày, cảnh cáo một cách lạnh lùng: “Cô như vầy là làm gì đây? Mạnh Dao Dao, cô điên rồi sao?” Trong bụng cô còn đứa bé nên không dám dùng sức. Mạnh Dao Dao thì túm chặt lấy cô, sống chết gì cũng không chịu buông ra, cố sức kéo cô về phía cửa cầu thang.
Như thể nhận ra cô ta sẽ làm gì, Trình Ảnh tức giận, cố gắng nắm lấy khung cửa: “Mạnh Dao Dao, tôi nói cô buông tay ra, cô có nghe thấy không?”
“Tôi không buông, có phải chị đã nói gì với Cảnh Minh không? Nếu không tại sao anh ấy lại lạnh nhạt với tôi như vậy?”
Tất cả đều là vì Trình Ảnh, nếu không có cô, cô ta đã có được tất cả những gì mình muốn. Vị trí bên cạnh Lục Cảnh Minh, cô ta nhất định sẽ cố gắng để leo lên được. Nhưng tại sao Trình Ảnh cái gì cũng có, vậy mà vẫn muốn tranh giành với cô ta, rõ ràng quan hệ vợ chồng đã rạn nứt rồi mà.
Tại sao chị ta không thể thay thế được?
Tại sao cô ta phải mãi nghèo túng? Cô ta cũng có thể trở thành mợ Lục được người khác ngưỡng mộ mà.
“Mạnh Dao Dao, cô thật buồn cười, việc này cô nên đi hỏi Lục Cảnh Minh.”
Lúc này, từ tận đáy lòng mình, cô khinh thường Mạnh Dao Dao, không những làm người không có giới hạn đạo đức, mà cho nhận không rõ ràng. Cô thật sự hận bản thân mình mù mắt, tốn bao nhiêu tâm huyết để nuôi dưỡng một con sói mắt trắng không có lương tâm.
“Không phải cô nói cô không giống những người phụ nữ khác hay sao? Theo như tôi thấy, cô không bằng cả những người phụ nữ đó. Mạnh Dao Dao, làm người, quan trọng nhất là hiểu rõ khả năng của mình, còn phải không hổ thẹn với lương tâm nữa.”
“Chị dựa vào đâu mà dạy đời tôi? Chị tưởng chị giỏi lắm à? Tất cả những thứ chị có chẳng qua đều vì chị được đầu thai vào chỗ tốt.” Mạnh Dao Dao mắt long lên sòng sọc, giận dữ nhìn cô: “Nếu chị cũng giống như tôi, không đủ điều kiện đi học đại học, thì chị sẽ không đứng ở trên cao đạo đức mà dạy đời người khác. Ai mà không muốn cuộc sống tốt hơn? Chẳng qua do chị tốt số mà thôi. Tại sao tôi không thể giành lấy chứ?”
Trình Ảnh nghe xong những lời này, thẳng thắn đáp: “Cô sai rồi, nghèo không phải là cái cớ của sự vô liêm sỉ và không cần thể diện. Mạnh Dao Dao, tôi tự vấn thấy mình không có lỗi gì với cô cả. Nhưng cô thử nghĩ đi, nếu cô đứng ở vị trí của tôi, cô sẽ làm gì?”
Một câu này của cô, khiến cho Mạnh Dao Dao hoàn toàn im hơi lặng tiếng.
Đồng thời, cô ta cũng bị kích động.
Hành động trong chớp mắt đó, ngay cả bản thân cô ta cũng không kiểm soát được. Cô ta cố tình té từ trên cầu thang xuống, đồng thời kéo theo tay của Trình Ảnh.