Cuộc Gặp Gỡ Hạnh Phúc

Chương 12




Trình Ảnh đã có thai?

Tin này khiến anh ta kinh ngạc, cả buổi trời vẫn không hoàn hồn lại được. Dì giúp việc thấy bộ dạng anh ta như vậy, ngay lập tức hiểu ra, buồn phiền đến mức tay chân không biết để đâu cho thoải mái, chỉ có thể vội vàng xin lỗi: “Cậu à, tôi xin lỗi cậu, không phải tôi cố ý nói lỡ miệng đâu, chắc là mợ muốn cho cậu một bất ngờ, tôi nhất thời nóng vội nên nói ra luôn.”

“Không sao, cám ơn dì.”

Lục Cảnh Minh quay người bước đi như kẻ mất hồn, dì Trương cũng thở phào nhẹ nhõm ở phía sau.

Anh ta nắm chặt hai tay và bước nhanh lên lầu, mở cửa phòng ngủ ra, bên trong rất im ắng, tất cả đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, duy chỉ những thứ thuộc về cô đã không còn nữa, còn những thứ anh ta mua để ứng phó với cô thì vẫn không được đem đi.

Trong một khoảnh khắc, trong lòng anh ta trỗi dậy cảm giác vô cùng phức tạp. Tại sao cô ấy lại bỏ đi?

Đứa bé đến quá bất ngờ, cô ấy khăng khăng đòi ly hôn vì lý do này sao?

Lục Cảnh Minh cảm thấy ít có khả năng này, mặc dù Trình Ảnh lạnh nhạt, nhưng trước nay không phải là người bốc đồng, cộng với việc mấy hôm nay anh ta có ý định làm dịu mối quan hệ, đã cho cô rất nhiều dấu hiệu ngầm, cô không nên bỏ đi như vậy mới phải.

Hay là, cô ấy muốn ly hôn để bỏ đứa bé này, rồi đi tìm người đàn ông hoang dã đó?

Nghĩ tới đây, anh ta không thể kiềm chế bản thân mình được nữa, gọi vào máy cô một cách điên cuồng, giọng nữ máy móc nhắc nhở nhiều lần rằng người kia đã khóa máy, nhưng anh ta vẫn không bỏ cuộc, sau đó đổi sang gọi bằng điện thoại cố định trong nhà, kết quả cũng như vậy.

Lục Cảnh Minh suy nghĩ một hồi, chụp lấy chìa khóa xe và lao tới nhà họ Trình ngay trong đêm.

Cô ấy rời khỏi đây thì còn có thể đi đâu? Nơi có nhiều khả năng nhất là về nhà.

Vừa nghĩ như vậy, anh ta lại tăng tốc. Sự lo lắng từ trong mắt và tận đáy lòng, ngay cả bản thân anh ta cũng không thể nào xem như không có được.

Với chuyến thăm bất ngờ của con rể, nhà họ Trình cũng vô cùng ngạc nhiên.

Phải biết rằng, kết hôn với con gái họ lâu vậy rồi, nhưng anh ta chưa bao giờ chấn chỉnh thái độ, lạnh nhạt thờ ơ, những việc nên làm đã làm không ít, nhưng xưa nay vẫn cứ bộ dạng việc công thì xử lý theo phép công, không có chút tìm cảm nào trong đó.

Họ chỉ không nói ra ngoài miệng, nhưng trong lòng họ biết quan hệ giữa con gái họ với anh ta không tốt như bề ngoài, cộng thêm những vụ bê bối tình cảm của anh ta, nên từ lâu họ đã thất vọng về Lục Cảnh Minh rồi.

Lần trước nằm viện, anh ta cũng không đến thăm một lần, đến cuối cùng thì công ty rót vốn là của nhà họ Khang, con rể hoàn toàn bình chân như vại. Có thể nói rằng, ba mẹ Trình Ảnh đã không còn thiện cảm với anh ta nữa.

“Cậu đến đây làm gì?”

Mẹ Trình Ảnh đứng ở cửa, bộ dạng như không muốn cho anh ta vào.

Lục Cảnh Minh bước đi gấp gáp nên vẫn đang thở hổn hển: “Mẹ ơi, Tiểu Ảnh về nhà rồi phải không?”

Mẹ Trình Ảnh nhíu mày: “Lại cãi nhau nữa hả?”

Lục Cảnh Minh lắc đầu: “Không cãi nhau, nhưng có chút hiểu lầm giữa tụi con. Điện thoại cô ấy không gọi được, con lo cô ấy chạy lung tung.”

“Nó không về đây, rốt cuộc cậu đã làm gì? Nếu con gái tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ liều mạng với cậu.” Mẹ Trình Ảnh kích động đến nỗi hai mắt đỏ lên, càng nhìn đứa con rể này càng thấy chướng mắt.

“Có vẻ như cô ấy không về nhà thật.”

Ba Trình Ảnh cũng đi ra, ông ấy vừa mới xuất viện, sức khỏe vẫn chưa tốt, nghe tin con gái bỏ nhà ra đi, khó tránh khỏi việc sốt ruột theo.

Mẹ Trình Ảnh an ủi ông: “Ông à, ông đừng giận ha, vợ chồng hục hặc thôi, chắc không phải chuyện gì lớn, chút nữa tôi sẽ gọi điện hỏi con gái thử.”

Ba Trình Ảnh hừ một tiếng, chỉ thẳng vào Lục Cảnh Minh: “Tuy nhà chúng tôi không quyền cao thế mạnh như nhà họ Lục, nhưng con gái tôi cũng là cục cưng của chúng tôi, cậu chà đạp nó như vậy, chi bằng ly hôn cho xong.”

“Ba, chuyện này chỉ là hiểu lầm.”

“Vậy còn trước đây? Cậu vốn dĩ không thích con gái tôi, đừng tưởng tôi không nhìn ra được.”

Trước đây ông không đồng ý gả Trình Ảnh qua đó, nhưng cô quyết tâm phải lấy Lục Cảnh Minh, sợ con gái buồn, nên họ đành phải chấp nhận.

Sớm biết sẽ thế này, trước đây dù phải lấy cái chết ra ép buộc, họ cũng không thể để con gái lấy một tên khốn như vậy.

“Ba, con xin lỗi, sau này con sẽ tốt với cô ấy.”

Lục Cảnh Minh không dám nói cho họ biết chuyện Trình Ảnh đang mang thai, lỡ như Trình Ảnh giấu họ để bỏ đứa bè thì...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.