Cuộc Gặp Gỡ Hạnh Phúc

Chương Cuối




Vài tháng sau, bụng của Trình Ảnh lúc này đã rất to, chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày dự sinh.

Lục Cảnh Minh lên mạng tìm được rất nhiều tài liệu, đã tìm sẵn người chăm sóc cô trong cữ, thậm chí bản thân anh ta cũng đã thuộc nằm lòng những chuyện sắp xảy ra.

Chỉ là không tránh khỏi căng thẳng, vì phụ nữ sinh con thật sự rất đau.

Anh ta rất đau lòng, càng sợ cô không chịu nổi.

Trong thời gian mang thai, ban đêm cô thường hay bị chuột rút, điều này cũng đã làm anh ta đau lòng lắm rồi.

Sinh còn phải chịu đau giống như bị chặt đứt mười hai xương sườn, tại sao khoa học phát triển như vậy mà lại không có cách nào để giúp phụ nữ sinh con bớt đau đớn hơn?

Anh ta suy nghĩ riết rồi thành lo, nhưng Trình Ảnh lại bình tĩnh hơn anh ta, nắm lấy tay anh ta để an ủi.

“Hay anh cứ đến công ty làm đi, ở nhà mà không rời em lấy một bước, khó chịu lắm.”

“Không được, em ở nhà làm sao anh yên tâm được?” Anh ta từ chối một cách nghiêm khắc: “Tháng này anh sẽ không đến công ty đâu, đợi em sinh con xong, chăm sóc em đến khi ra tháng rồi tính.”

Anh ta còn biết, tháng ở cữ là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ, nhất định phải tịnh dưỡng cho tốt.

“Nhưng anh cũng không cần phải căng thẳng như vậy, phụ nữ sinh con là việc rất đỗi bình thường, nhưng em thấy anh ngay cả ngủ cũng không ngon giấc, mắt có quầng thâm rồi kìa.”

Lục Cảnh Minh nói: “Anh sợ nửa đêm em bị đau bụng.”

Trình Ảnh cười: “Em sẽ đạp cho anh thức dậy, ngốc quá.”

Người đàn ông của cô sao lại ngốc nghếch đến vậy, đáng yêu đến vậy. Cô không nhịn được phải dựa vào anh, muốn được sưởi ấm bởi vòng tay của anh.

Bây giờ bụng đã lớn, hai người đã không thể ôm nhau từ phía trước nữa, phần lớn là anh ta sẽ ôm cô từ sau lưng, hôn lên tai, lên má cô một cách dịu dàng. Mỗi lần khơi dậy ngọn lửa trong cô, bản thân anh ta cũng không thoát được.

“Hôm nay không phải là ngày dự sinh sao? Tại sao vẫn chưa có động tĩnh gì hết?”

“Sinh trước hay sau ngày dự sinh đều bình thường cả, anh đừng căng thẳng quá như vậy.”

Trình Ảnh cảm thấy mình đã bị anh ta ảnh hưởng, nên cũng thấy căng thẳng theo.

Sinh con đau đớn là điều chắc chắn, bắt đầu từ lúc hiểu chuyện thì nữ giới đã có giác ngộ này, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thể sinh con cho người đàn ông mình yêu, nỗi đau đó đều cam tâm tình nguyện chịu đựng.

“Nếu hôm nay không sinh thì sao?”

“Thì ngày mai sinh.”

“Ờ.”

Anh ta vẫn đứng ngồi không yên, từ sáng sớm, người đàn ông này đã không còn bình thường nữa, lúc thì cầm điện thoại lên xem, lúc thì thờ người ra. Trình Ảnh rất muốn mở não anh ta ra xem rốt cuộc trong đó đang chứa thứ gì.

Cô vừa định qua an ủi anh ta vài câu, thì đột nhiên, bụng cô đau dữ dội.

“A!”

Cô ôm bụng rồi nhíu mày, giơ tay về phía Lục Cảnh Minh.

“Em… Hình như em sắp sinh rồi.”

Anh ta nghe thấy vậy liền trợn tròn mắt chạy lại, đỡ lấy Trình Ảnh với vẻ mặt lơ ngơ, hoàn toàn không biết nên làm gì. Dì giúp việc nghe thấy tiếng động, cười nói: “Sắp sinh rồi đó, nhưng không nhanh vậy đâu. Tôi lên lấy giỏ xách, đã sắp sẵn mọi đồ đạc cần dùng rồi, rồi kêu tài xế chở mợ tới bệnh viện.”

“Có kịp không?”

Bà dì được thuê đến chăm sóc trong tháng ở cữ ngồi bên cạnh nghe thấy liền bật cười: “Cậu Lục, phụ nữ sinh con, từ lúc đau đẻ đến lúc đứa bé chui ra là cả một quá trình, không nhanh như vậy đâu.”

Lục Cảnh Minh vẫn rất căng thẳng: “Mau đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra đi.”

Anh ta không dám tự lái xe, đỡ Trình Ảnh ngồi ở hàng ghế sau. Sau khi tài xế bình tĩnh lái xe đến bệnh viện, cô được đưa vào phòng sinh. Lục Cảnh Minh nhìn vào cánh cửa lớn đang đóng chặt lại đó, căng thẳng đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Anh ta không tài nào ngồi yên được, cứ đi qua đi lại trước cửa.

Trên đường đến bệnh viện đã gọi điện báo cho ba mẹ hai bên, nên không lâu sau đó, họ đã đến bệnh viện cùng lúc.

“Sao rồi? Sao rồi?”

Ba Trình Ảnh nóng ruột nhất, vừa đến đã hỏi.

Trước đây ông cũng từng trải qua chuyện đưa vợ đi sinh con, bây giờ đến lượt con gái, trong lòng ông vẫn lo lắng không yên.

Mẹ Trình Ảnh liếc ông một cái: “Ông mau qua đây ngồi chờ đi, chút nữa sẽ biết thôi.”

Bà Lục cũng cười nói: “Đúng đó, anh sui, Tiểu Ảnh nhất định sẽ không sao, chúng ta cứ chờ được ẵm cháu đi ha.”

Chỉ có Lục Cảnh Minh, kiểu gì cũng không yên tâm được.

Anh ta thỉnh thoảng lại chạy đến, nhoài người nhìn vào bên trong cánh cửa, chỉ cảm thấy sao thời gian trôi qua chậm quá, một ngày dài như một năm.

Cuối cùng, ba mẹ của Trình Ảnh không nhịn được phải nói với anh ta: “Cảnh Minh à, nè con, hay con qua đây ngồi đợi đi, con cứ đi qua đi lại như vậy, làm ba mẹ chóng mặt quá.”

Lục Cảnh Minh ngượng ngùng: “Ba, con… không ngồi được, con lo lắm.”

Bà Lục nói: “Con đã đi như vậy ba tiếng rồi, chờ Tiểu Ảnh ra, con còn phải chăm sóc cho nó và con của con nữa, đừng có làm việc vô ích như vậy.”

Anh ta không nói gì, bị mắng xong thì không tiếp tục đi nữa, chỉ đứng sát vào cửa phòng sinh, nóng ruột chờ kết quả.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, tiếng em bé khóc oang oang. Bác sĩ tháo khẩu trang bước ra, nói chúc mừng anh ta, mẹ con đều bình an.

Nghe được tin này, anh ta giống như từ trên mây đáp xuống mặt đất, thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta chưa nhìn con, thấy Trình Ảnh được đẩy ra liền chạy đến nắm chặt tay cô: “Bà xã, bà xã, cám ơn em.”

Mắt anh ta đỏ lên, giọng nghẹn ngào.

Nếu không phải có nhiều người đang nhìn vào, anh ta nghĩ mình nhất định sẽ bật khóc, quá thương, cũng quá xúc động, nghẹn ngào trong lồng ngực khó nói ra được. Suốt đời này, anh ta phải đối xử với cô thật tốt, giữ chặt cô trong tay, sống đến bạc đầu.

Trình Ảnh đang rất yếu, nhưng cô cũng đưa tay ra, ôm lấy cái đầu đang dúi vào cổ mình của anh ta: “Em… bằng lòng.”

Lục Cảnh Minh nói với giọng khàn và nhỏ: “Anh biết….”

Cũng biết, anh yêu em.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.