Chương 209: Lão đại là người ôn hoà nhất
Edit: TH
Beta: Dochan
Bùi Duật Thành nghe thấy tiếng lão già họ Tiền kia kêu rên thì tựa như có chút không vui. Ánh mắt lạnh nhạt từ từ nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi vừa mới đả thương người khác: "Tôi bảo cậu ra tay à?"
Ngay khi câu nói này vừa dứt thì con mắt Bùi Duật Thành trở nên lạnh lẽo đến tột độ.
Người đàn ông này ho nhẹ một cái, nói với giọng yếu ớt: "Chỉ là trượt tay thôi ạ..."
Anh chàng đứng bên cạnh thấy tên này bị Bùi Duật Thành cảnh cáo thì rất hả hê nhìn anh ta: "Đáng đời! Không biết lão đại ghét nhất là bạo lực à?"
Người đàn ông trẻ tuổi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vâng vâng vâng, lão đại ghét nhất bạo lực. Lão đại là người ôn hoà nhất. Tôi đây chỉ lỡ tay thôi mà..."
Chàng trai tóc quăn ném cây kẹo mút ngậm trong miệng đi, vuốt lại quần áo rồi lấy chồng tài liệu từ trong tay cô gái có khuôn mặt lạnh lùng, đi tới trước mặt đám cán sự rồi lần lượt phát cho họ.
Vừa phát cậu ta vừa nói: "Vừa rồi đã bất kính mong các vị có thể lượng thứ bỏ qua cho. Những văn kiện này do chúng tôi đã cẩn thận chuẩn bị tất cả các phương án cho các vị, tin rằng nhất định có thể làm cho mọi người có mặt tại đây đều hài lòng."
Sau đó đến lượt phát cho đám người trong ban giám đốc mới vừa rồi gây chuyện mỗi người một phần tài liệu.
Những người này vốn đang rất vui vẻ kiêu căng, đợi xem Bùi Duật Thành rốt cục chuẩn bị phương án gì có thể khiến bọn họ hài lòng.
Kết quả khi thấy rõ được nội dung trong những phương án đó, sắc mặt của ai nấy đều đồng loạt thay đổi.
Lão già giám đốc họ Tiền lúc này đã không còn quan tâm nổi đôi tay còn đang đau buốt nhức nhối nữa. Hai tay nắm chặt lấy tài liệu, những người còn lại biểu cảm thái độ cũng y hệt, trên trán đã chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.
Nội dung trong văn bản tài liệu này đủ để bọn chúng thân tàn danh liệt, chết không có chỗ chôn...
Tất cả những chuyện này đều được làm rất kín kẽ, tại sao Bùi Duật Thành... Sao cậu ta có thể phát giác được!
Còn ba người đột nhiên xuất hiện cạnh cậu ta cũng không hề đơn giản gì.
Cả đám y như lần đầu tiên mới
biết đến Bùi Duật Thành, trên khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ và hoảng hốt...
Lúc này mặt lão Tiền giám đốc đã biến thành màu gan heo, thẹn quá hoá giận trực tiếp đứng dậy, chỉ mặt gào lên: "Bùi Duật Thành, cậu... Cậu đây là ý gì? Cậu lại dám giở trò với chúng tôi! Cái thằng oắt con miệng còn hôi sữa! Cậu chả là cái thá gì! Dám chơi ông mày à! Tôi sẽ lập tức gọi điện cho chủ tịch, để ông ấy nhìn chuyện tốt cậu đang làm! Những thứ này của cậu mà có thể ngăn cản tôi à! Cậu cho rằng... Cậu cho rằng..."
Bùi Duật Thành cũng không hề sai người cản lão già họ Tiền này ngậm miệng. Anh từ tốn ngả người dựa vào ghế, đôi mắt khẽ khéo lại, đốt một điếu thuốc lên.
Một giây sau, dưới lớp khói mỏng bao quanh. Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên, con mắt đen như bóng đêm xuyên qua mắt kính và hơi thuốc lá nhìn thẳng vào mặt lão Tiền tổng...
Trong giây lát, cuống họng của Tiền tổng như vịt bị cắt cổ. Tất cả lời muốn nói đều bị chặn lại ở họng, chỉ phát ra được tiếng ú ớ kinh hoàng.
Người đàn ông đang ngồi trên ghế ấy rõ ràng là dáng vẻ ôn tồn lễ độ. Nhưng chỉ một ánh mắt thôi cũng có thể khiến cho linh hồn người ta cứng đờ.
Phòng họp rộng như vậy nhưng hoàn toàn rơi vào tĩnh mịch, y như đang nằm trong phần mộ heo hút.
Ngay cả Trình Mặc và ba người kia cũng đồng loạt không dám thở mạnh, không dám nhìn ánh mắt của Bùi Duật Thành lúc này.
Loại khí thế áp bức mạnh mẽ thế này ngay cả bọn họ còn không chịu nổi huống chi là người bình thường...
Mồ hôi Tiền tổng rơi như mưa, cơ thể to ục ịch run lẩy bẩy như cầy sấy. Từ chiếc ghế lão ta đang ngồi thế mà chảy ra nước tiểu màu vàng khè...
Tất cả những người có mặt ở đây đều bị bầu không khí đáng sợ này doạ cho tới nỗi tựa như trái tim cũng ngừng đập...