Chương 208: Sao tên đó dám?
Edit: Er)
Beta: Sun
Trình Mặc lạnh nhạt nhìn qua tất cả mọi người ở đây, trong đầu chỉ có hai chữ: "Ngu xuẩn".
Bọn họ căn bản là không thể biết nội tâm của người đàn ông này rốt cuộc là điên cuồng và âm u đến cơ nào. Mấy năm nay anh ngụy trang rất tốt, không chê vào đâu được, nhưng mà một ngày nào đó lớp ngụy trang ấy cũng sẽ biến mất.
Người này có năng lực mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Và sự âm u cùng sự điên cuồng trong lòng lại khiến anh có đủ khả năng hủy diệt thế giới này.
Trình Mặc nhìn người đàn ông bên cạnh, vốn trong mắt là bình thản nhưng bây giờ đã lộ ra vẻ kính sợ.
"Vào đây."
Lúc này, Bùi Duật Thành nhẹ giọng nói.
Bùi Duật Thành vừa dứt lời, người bên ngoài đầy cửa phòng họp ra, ba người trẻ tuổi bước tới.
Đi đầu là một người đàn ông, trên mặt là vẻ bình tĩnh mang theo ý cười như gió xuân, mặc bộ âu phục cao cấp, túi đằng trước ngực cắm bông hoa Uất Kim Hương* màu trắng, nhìn qua rất cao quý và nhã nhặn, lịch thiệp.
(*Uất Kim Hương hay còn gọi là loại hoa tulip. - Bản edit được cập nhật nhanh nhất tại:
https://www.wattpad.com/user/Meow_team và
https://meowteam.home.blog/)
Phía sau là một cô gái mặc đồ màu đen, sắc mặt lạnh lẽo, cả người giống như một khối băng khiến cho người khác không dám đến gần.
Người cuối cùng, tuổi tác không lớn, hình như là một chàng thiếu niên. Mặt mũi cậu chàng sáng sủa, tóc xoăn màu trắng, trong miệng ngậm một cây kẹo mút, nhìn qua rất ư là ngây thơ.
"Bọn họ..."
Nhìn thấy ba người, ánh mắt Trình Mặc cuối cùng cũng không còn bình tĩnh nữa.
Mặc dù bây giờ anh ta là người mà Bùi Duật Thành tín nhiệm và thân thiết nhất nhưng trên thực tế, thực lực của anh ta không phải là cao nhất bên cạnh Bùi Duật Thành.
Anh ta có thể ở bên cạnh Bùi Duật Thành chỉ là bởi vì tính tình của anh ta ôn hoà và tốt nhất mà thôi.
Thế nhưng ba người này...
Ba người nhanh chóng đi tới cạnh Bùi Duật Thành. Người đàn ông cắm hoa Uất Kim Hương trắng trước ngực kia chậm rãi đến bên người Bùi Duật Thành, thái độ cung kính gập người, chào hỏi theo phong cách lịch sự của một quý ông, trên mặt vẫn mang ý cười chưa từng biến mất.
Thấy có ba người xa lạ đột nhiên bước vào, thành viên trong ban hội đồng quản trị gây chuyện lúc trước lập tức không vui.
Lão giám đốc họ Tiền sầm mặt: "Bọn họ là ai? Coi đây là nơi nào mà lại tùy ý ra vào như thế!"
Lão già họ Phùng cũng không kiên nhẫn nói: " Bùi tổng cậu đừng thừa nước đục thả câu, nên tranh thủ báo cáo cho chúng tôi rốt cuộc cậu có phương án giải quyết gì mà tất cả mọi người đều hài lòng!"
"Ha ha..." Người đàn ông trẻ tuổi trên ngực cắm hoa Uất Kim Hương trắng nhẹ nhàng cười một tiếng, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Phương án mà khiến cho tất cả mọi người đều hài lòng là gì. Vấn đề đơn giản như vậy mà còn không biết đáp án sao?"
Cậu ta dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Chỉ cần những người không hài lòng biến mất... Như vậy... Tất nhiên là phương án sẽ khiến tất cả mọi người hài lòng rồi."
Người đàn ông này rõ ràng vẫn luôn nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến cho những người đó không rét mà run.
Không biết là có chuyện gì xảy ra, rõ ràng chỉ là ba người trẻ tuổi nhưng mà khi bọn họ bước vào, toàn bộ phòng họp đều chìm vào trong một loại áp bách cực lớn.
Nhất là người này, không hiểu sao lại khiến cho người ta rùng mình.
Lão giám đốc họ Tiền nghe xong lời ngầm có ý uy hiếp này, lập tức dùng sức vỗ bàn: "Bùi Duật Thành! Cậu có ý gì? Uy hiếp ông đây?..."
Ông ta còn chưa dứt lời thì có một bông hoa Úc Kim Hương trắng phi tới, trực tiếp xuyên qua mu bàn tay đầy mỡ của ông ta, sau đó cắm chặt ngay trên mặt bàn.
"A a a —— "
Trong chốc lát, lão giám đốc họ Tiền đột nhiên phát ra một tiếng gào thét như chọc tiết heo.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm bàn tay không ngừng chảy máu của ông ta.
Trước mặt mọi người mà lại làm bị thương người quan trọng của công ty, sao tên đó dám?
Còn nữa, cậu ta rốt cuộc là làm thế nào? Tất cả mọi người đều không thấy rõ cậu ta đã làm gì, sao lại có thể dùng một cành hoa đâm xuyên qua mu bàn tay của người khác?