Chương 142: Ảnh giả thì có
Edit: Kali
Beta: TH+ Cá
"Vệ thiếu, chuyện này..."
Phùng An Hoa nhìn Vệ Từ Phong, vẻ mặt hơi sững sờ. Vừa rồi chẳng lẽ là ông nghe lầm?
Rốt cuộc Vệ Từ Phong bảo Lâm Yên đi, hay là để Hạ San San và Tưởng Tư Phi rời đi?
Lời này sao nghe vào lại có cảm giác không đúng lắm?
Hạ San San và Tưởng Tư Phi bên này cũng không nghe rõ Vệ Từ Phong nói, nhưng hoàn toàn không nghĩ nhiều, vô thức cho rằng Vệ Từ Phong chắc chắn là đang đuổi Lâm Yên đi.
Phùng An Hoa khá là cẩn thận, vẫn muốn tiếp tục hỏi rõ Vệ Từ Phong rốt cuộc là có ý gì, nhưng mà ánh mắt của Vệ Từ Phong đã hoàn toàn rơi vào phía sau lưng của ông.
"Người kia... Người kia... Là Lâm Yên?"
Vệ Từ Phong nhìn chằm chằm người con gái đối diện, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi có mấy giây nhưng sắc mặt đã biến hoá vô số lần.
Mặc dù anh chưa từng gặp Lâm Yên, nhưng trước đó cũng đã từng nhìn qua ảnh chụp của Lâm Yên rồi, người trước mắt và người trong mấy bức ảnh kia thế mà lại cùng một người...?
Đó mà là ảnh chụp sao? Ảnh lừa gạt thì có!
Lúc này, Phùng An Hoa và mấy người bên cạnh Khương Nhất Minh cũng theo ánh mắt của Vệ Từ Phong, quay người nhìn lại cửa phòng hóa trang.
Phản ứng đầu tiên của họ là hai mắt sáng lên, cô gái trước mắt quả thực giống như là Lâm Phiên Nhược bước ra từ trong tiểu thuyết.
Không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến người khác kinh sợ, mà đặc biệt còn có khí chất rất riêng, kiêu ngạo mà lạnh lùng như đoá hoa hồng có gai bên chìm trong đêm sương.
Hấp dẫn nhất chính là ánh mắt như không để vướng bận bất cứ điều gì, cô độc mà lạnh lùng, tự tin mà ngạo nghễ.
Khương Nhất Minh kích động đến mức xém chút nước mắt tuôn đầy mặt!
Lâm Phiên Nhược! Nhân vật Lâm Phiên Nhược này hoàn toàn sinh ra là dành cho Lâm Yên rồi!
Ông ta không ngờ rằng sau khi Lâm Yên tạo hình lại phù hợp như thế, thần thái và khí chất đều hoàn mỹ như vậy, quả thực vô cùng phù hợp với nhân vật.
Khương Nhất Minh đang kích động nhưng ngay lập tức sắc mặt trầm xuống.
Vệ Từ Phong bên này...
Khương Nhất Minh cảm thấy, dù như thế nào đi nữa ông vẫn muốn tranh thủ một chút.
Nghĩ sao làm vậy, Khương Nhất Minh ngay lập tức đi đến trước mặt Vệ Từ Phong: "Vệ thiếu, Lâm Yên cô ấy..."
Không đợi Khương Nhất Minh nói xong Vệ Từ Phong vừa vặn giống như đột nhiên tỉnh táo lại, anh ta nhìn chằm chằm Khương Nhất Minh, sau đó lại túm lấy Phùng An Hoa lôi sang, mặt mũi đầy sát khí uy hiếp: "Chuyện vừa rồi không được lộ ra một chữ với cô ấy!"
Khương Nhất Minh: "Hả? Tôi không hiểu, Vệ thiếu đang nói cái gì?"
Phùng An Hoa: "Cô ấy?"
Vệ Từ Phong đầy vẻ mất kiên nhẫn: "Lâm Yên!"
Khương Nhất Minh: "Chuyện gì? Chuyện gì không thể lộ ra một chữ?"
"Con... mẹ mó..." Vệ Từ Phong sốt ruột đến phát cáu.
Cũng may lúc này Phùng An Hoa liếc mắt nhìn Lâm Yên, đột nhiên ánh mắt sáng lên rồi vội vàng mở miệng nói: " À à à, hiểu hiểu hiểu! Vệ thiếu yên tâm! Không để lộ ra đâu! Tuyệt đối sẽ không lộ ra một chữ! Vừa rồi chuyện gì cũng không xảy ra! Vệ thiếu không có bất kỳ cái gì bất mãn và ý kiến với Lâm Yên tiểu thư! Chúng ta đang bàn chuyện trong hòa bình để quay phim chi tiết hơn!"
Vệ Từ Phong nghe vậy sắc mặt lúc này mới hơi hòa hoãn mấy phần, sửa lại cổ áo nói: "Coi như các người vẫn còn đầu óc!"
Phùng An Hoa thấy mình hiểu ý đúng cũng đầy kinh ngạc, vừa liếc trộm Lâm Yên vừa khôn khéo nói: "Vậy thì Vệ thiếu, tôi giới thiệu cậu hôm nay muốn cùng đóng phim Lâm Yên tiểu thư... Cho cậu làm quen trước?"
"Vậy còn không mau lên!!!" Vệ Từ Phong trừng hắn.
"Vâng vâng vâng..." Phùng An Hoa nói xong, muốn dẫn Vệ Từ Phong đi qua.
Vệ Từ Phong vừa thẳng người cất bước đã lập tức dừng chân lại, trong đáy mắt có vài phần khẩn trương: "Tôi mặc như thế có được không?"