Chương 136: Thế nào là vẻ đẹp thực sự
Edit: Er ("• ω •")
Beta: Dochan
"Này, cho hỏi một chút, trang điểm mất bao lâu vậy?" Lâm Yên mở miệng hỏi.
Kevin mặt không cảm xúc nói: "Khoảng hai giờ hoặc lâu hơn."
"Lâu như vậy sao?" Lâm Yên kinh ngạc.
Kevin: "Lâu? Đây chỉ là thời gian trang điểm, còn làm tóc là nửa giờ, thời gian thay trang phục thì chưa biết được."
"Không phải chứ..." Lâm Yên bày ra vẻ mặt như đưa đám.
Kevin lạnh nhạt liếc cô một cái: "Trước kia cô không trang điểm sao? Trang điểm không phải sẽ cần bằng đấy thời gian sao? Rất nhiều minh tinh đều thức dậy sớm để trang điểm!"
"Tôi... Nhiều nhất là nửa giờ đã trang điểm xong..." Lâm Yên lẩm bẩm nói.
Đầu Kevin xuất hiện đầy hắc tuyết, không nhịn được gào lên: "Cô là một nghệ sĩ, bình thường đều phải ra ngoài, trang điểm nửa giờ để cho quỷ nhìn à? Khó trách, tôi thấy bên trong cô rõ ràng như vậy, trước khi ra ngoài lại không hề trang điểm hay ăn mặc gì cả.
Bên trong cô cho dù có kém như thế nào đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi biến thành như vậy chứ! Rốt cuộc cô đã tìm thợ trang điểm rởm nào vậy? Cô có biết đấy là phung phí của trời không! Chính là phạm tội đó!"
Lâm Yên rụt cổ, không hiểu sao lại bị mắng đến nỗi máu chó đổ đầy đầu.
Hết cách rồi vì cô vốn không biết gì về những thứ này mà, đều là Lâm Thư Nhã tự mình sắp xếp cho cô.
Thợ trang điểm này có phải là mắc chứng cưỡng ép không?
Cho dù cô có xấu thì cũng là cô xấu, có liên quan gì đến cô ấy đâu chứ?
"Có sao? Tôi cảm thấy rất đẹp mà... " Lâm Yên yếu ớt lên tiếng.
Dù sao hóa trang nhanh là được, bớt được nhiều việc.
Kevin gần như đã hoàn toàn bị gu thẩm mĩ đáng sợ của cô thuyết phục, cầm một cây cọ trang điểm lên, thở dài giận dữ nói: "Đẹp con mẹ nhà cô! Hôm nay bà đây sẽ cho cô biết thế nào là vẻ đẹp thực sự!"
Mặt Lâm Yên bị kéo sang, Kevin bắt đầu cẩn thận giúp cô trang điểm.
Kevin vừa không ngừng cảm thán cô có làn da đẹp, ngũ quan hoàn mỹ vừa thuận miệng hỏi một câu, "Trước kia cô làm nghề gì, không phải vẫn làm diễn viên đấy chứ?"
"Lúc trước... " Lâm Yên hơi giật mình, sau đó úp úp mở mở nói, "Lúc trước không phải, lúc trước là làm một công việc tương đối sơ sài, mà cái nghề này đa số đều là đàn ông."
Kevin lộ ra biểu cảm "ra là thế": "Khó trách! Vậy tại sao sau này cô lại nghĩ làm diễn viên?"
Lâm Yên: "Vì kiếm được rất nhiều tiền."
Kevin: "..."
Vốn còn tưởng cô ít nhất sẽ nói vì cuộc sống, vì ước mơ, nhưng câu trả lời này lại rất thẳng thắn khiến cho người ta không cảm thấy không ghét nổi.
Kevin nhìn quần áo của cô, nhịn không được nói, "Dựa theo phim và quảng cáo trước kia cô nhận, tiền kiếm được không ít, nhưng cũng không đến nỗi nghèo như vậy chứ? Nhìn cô xem, không mua quần áo, không mua túi xách cũng không mua đồ trang điểm, vậy thì rốt cuộc cô dùng tiền mua
cái gì?"
"Ha ha, tôi không có hứng thú đối với những việc này... " Lâm Yên nói qua loa cho có lệ như đang trốn tránh chuyện này.
Số tiền đó của cô, một ít thì tiêu ở trên người Lâm Thư Nhã, một ít thì đầu tư vào "ngôi nhà thiên sứ", còn lại một phần lớn thì đều cho vào... quỹ từ thiện của "bảo bối về nhà".
Thời gian trôi qua, hình như tất cả mọi người đã quên mất rằng cô còn một người em trai đã mất tích từ nhỏ.
Nhưng mà cô không thể quên được...
Mỗi lần nghĩ về bóng dáng nho nhỏ đó mỗi ngày đều lẽo đẽo đi sau lưng mình thì tim cô lại đau như thắt.
Năm đó, cô sợ mẹ mình sẽ bị kích thích nên không dám ở trước mặt mẹ nhắc lại chuyện này. Nhưng đến bây giờ cô chưa từng quên, cũng chưa từng bỏ cuộc.
Chỉ cần cô vẫn còn sống thì cô chắc chắn sẽ luôn tiếp tục tìm lại em trai. Cô nhất định, nhất định phải đưa em trai trở về!