Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 94: Kế hoạch (11)




- Kết quả vòng 1 thế nào rồi? - nó hỏi

- Xong rồi - Phương trả lời

- 2 giờ chiều nay sẽ trả lại lệ phí cho những người trượt, và thu thêm của những người lọt vào vòng trong - Huy tiếp lời

- Thu mỗi người thêm $10 thôi nhé! - nó dặn - mình thay cách thức tổ chức đỡ tốn kém hơn nên không cần nhiều đâu anh!

- Ừ, lát nữa sẽ thông báo lại

- Cả thời gian và địa điểm của vòng 2 nữa nhé!

- 8h sáng ngày kia đúng không?

- Vâng

- Ok, Phương này, chiều nay qua phụ anh ha

- Cũng được - Phương gật đầu

- Thôi, để em giúp cho, chiều nay mày liên lạc với ban giám khảo đi, hẹn họ lịch chính thức - nó nói

- Ừ, vậy để tao hẹn mấy người họ đi café – Phương đồng ý

- Phiền mày nhé! Đi thôi anh, tới đó còn phải chuẩn bị một số thứ nữa – nó ra bàn lấy tài liệu, nhét vào cặp rồi giục Huy

- Anh đi trước nhé! – Huy chào nhỏ

- Hai người đi cẩn thận – nhỏ cũng cuốn gói đồ đạc rồi hẹn lịch với mấy vị giám khảo

Vậy là các vòng thi lần lượt cứ diễn ra một cách gấp rút, 7 ngày trôi qua nhanh như thoi đưa với 4 vòng thi đầy cam go và ác liệt đối với cả thí sinh lẫn ban tổ chức. Theo như kế hoạch thì 2 ngày nữa sẽ là vòng cuối cùng. Sau 4 vòng thi thì còn lại 15 thí sinh, nhiệm vụ của mỗi người là thiết kế ra 2 bộ trang phục thật đơn giản mà lại toát lên được vẻ quý phái, để làm nên một bộ sưu tập. Sau đó họ sẽ may trang phục của mình và những người mẫu của Văn thị thuê sẽ mặc chúng lên và catwalk để ra mắt mọi người. Tiếp theo, tất cả các mẫu trang phục sẽ được đem đi đấu giá giữa các thương hiệu thời trang, để dành độc quyền sản xuất. Và 10 thí sinh có số tiền đấu giá cao nhất sẽ được nhận vào làm nhân viên thiết kế của OP. Chính vì vậy nên mọi người đều bận rộn. Thí sinh gấp rút may trang phục, còn ban tổ chức thì khẩn trưởng lo liệu và hoàn thành chương trình, mọi thứ phải thật hoàn hảo

- Có gì khó khăn thì mọi người cứ lên tiếng nhé! – nó đi động viên tinh thần các thí sinh

- Vâng – mọi người rạng rỡ, xem chừng như ai cũng làm việc hết năng suất, mong sao mình sẽ là nhân viên của tập đoàn Văn thị, nghe oai lắm luôn!

- Vẫn tiến triển tốt chứ? – nó hỏi

- Như thuyền gặp gió vậy, tất cả đều suôn sẻ - Huy rạng rỡ

- Hi vọng sẽ được như vậy tới khi buổi đấu giá tối ngày kia kết thúc – Phương nói

- Mọi thứ đang ở giai đoạn cuối cùng rồi, đừng lo lắng quá – Huy nhìn nó mà xót: gầy xọp hẳn đi, mắt toàn quầng thâm và luôn trong tình trạng mệt mỏi

- Cho em một cốc cà phê được không? – nó đề nghị

- Đã ăn uống gì đâu mà uống cà phê nhiều vậy? Từ sáng tới giờ em truyền vào người mấy lít cà phê rồi? – Huy phản đối

- Phải đấy, ăn chả chịu ăn, ngủ cũng chả chịu ngủ, nốc cà phê cho sướng vào rồi có ngày nhập viện nghe chưa – Phương răn đe

- Được rồi mà, chỉ tại không thèm ăn thôi, mua giúp tao cốc cà phê nhiều kem một chút là được – nó nhăn nhở

- Đừng uống cà phê nữa, đi… tao với mày đi ăn… sáng giờ cũng chưa ăn gì cả, đói quá! – nhỏ kéo nó đi

- Ơ… từ từ đã… anh có đi không? – nó hỏi

- Không, anh ở lại đây trông cho, hai đứa cứ đi ăn đi, mua giúp anh hộp cơm là được rồi! – Huy từ chối

- Vậy đợi em một xíu ha – nó đi cùng Phương

- Ừ… đi đi – Huy chào nó

-Top of Form

Bottom of Form

- Cho tôi một spaghetti và một dưa hấu ép – Phương gọi món

- Một sandwich gà và cà phê kem, cám ơn! À đúng rồi, cho tôi một phần cơm sườn mang về nữa nhé! – nó đưa cho người phục vụ cuốn menu

- Hai cô vui lòng đợi một lát – anh phục vụ nói

- Mày có vẻ thích spaghetti nhỉ? – nó uống cốc nước đặt trên bàn

- Ừ… nhưng mà tao vẫn thích mỳ Ý mà ông Hải làm hơn – Phương trả lời

- Vậy sao? Ổng nấu như vậy mà mày cũng khen ngon được hả? – nó ngạc nhiên

- Như vậy là sao? Anh ý nấu ngon mà!

- Ngon? Anh Hải thậm chí còn không phân biệt được đường với muối nữa. Nấu nướng gì

- Đâu có đâu! Ngon thật mà… cái lần đầu tiên tao với anh ý gặp nhau ảnh nấu cho tao ăn mà, có cả sườn xào chua ngọt nữa. Đây nè! – nhỏ đưa cho nó xem ảnh

- Mày có nhầm không vậy? Cái này là tao làm mà!

- Phải không đó?

- Sáng sớm hôm đấy tao mang đồ ăn tới cho hai người mà!Bị ổng lừa trắng trợn rồi bạn ơi! – nó thở dài

- Chết tiệt, thảm nào hôm trước bảo nấu mà ổng giãy nảy lên… được lắm Nguyễn Minh Hải… đợi đó, về nước tôi sẽ cho anh biết tay – nhỏ nghiến răng

- Vậy phiền mày chuyển lời giúp là phải sống sót đợi tao về nữa nhé! – nó cũng nghiến răng ken két, đáng sợ thật

- À mà này… giúp tao đặt vé vào chiều ngày kia nhé, sau khi buổi biểu diễn thời trang kết thúc – Phương nói

- Về sớm vậy? Có chuyện gì sao? – nó hỏi

- Cũng không có gì to tát cả! Chỉ là xong việc thì về thôi! Tao nhớ nhà rồi!

- Không muốn tham gia cuộc đấu giá sao?

- Không, có nhiều tiền đâu mà tham gia cái đó! Vả lại tranh đấu mẫu sản phẩm không phải là phong cách của tao. Hơn nữa tao có thể tự thiết kế mà, tham gia làm gì

- Mày đã nói vậy thì tao cũng không ép! Để tao đặt vé giúp mày

- Cám ơn nha!

- Không có gì!

- Đồ ăn của hai cô đây ạ! – anh phục vụ đặt lên bàn một đĩa mỳ Ý, một đĩa đựng sandwich và 2 cốc nước, 1 dưa hấu ép, một cà phê phủ kem trắng bên trên

- Cám ơn anh! – nó với Phương nhận lấy đồ ăn

- Chúc hai cô ngon miệng – anh phục vụ nói rồi ra chỗ khác

- Thôi ăn lẹ đi còn về xưởng nữa – nó nói

- Ừ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.