Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 76: Tết đến rồi (4)




- Con chào nộiiii... - nó ôm chầm lấy bà nội ngay khi bước vào nhà

- Ái chà chà, cháu gái của nội tới rồi, có mệt không con? - bà ân cần hỏi

- Dạ chút xíu... - nó cười

- Vào đây ngồi đi - ông nội kéo nó xuống ghế

- Ông bà có khỏe không ạ? - nó ngồi vào giữa ông bà

- Đương nhiên là khỏe rồi! Uống thuốc bổ con gửi hàng ngày có thể không khỏe được sao? - ông xoa đầu nó

- Vậy là con vui rồi! - nó tít mắt - À, con có quà cho 2 người đó - nó chạy về phía vali

- Quà cáp chi vậy, lên phòng nghỉ xíu đi đã - bà nó chép miệng

- Con ngủ quá trời trên máy bay rồi nội...đâu có mệt đâu - nó vừa nói, vừa lấy 2 cái hộp được gói ghém cẩn thận từ vali ra - Đây...cái nayg là của ông...còn cái này là của bà... - nó tặng mỗi người 1 hộp

- Cái gì vậy An? - bà nó hỏi

- Nội mở ra là biết liền à...

- Trời đất ơi... đẹp quá - ông nội nó xuýt xoa

- Tất nhiên rồi ạ!!!

- Cái áo dài đẹp quá! Con mua chi mấy đồ xa xỉ này vậy? - bà nó ngắm cái áo dài mà lắc đầu

- Con đâu có mua đâu? Nội yên tâm đi...con dám đảm bảo đây là bộ áo dài duy nhất trên thế giới đó! Không có bộ thứ hai đâu - nó ôm lấy cổ bà nội

- Thế là sao? Con đừng úp úp mở mở nữa đi...nói rõ nội xem nào - bà nói

- Thì...cái này là do con lên ý tưởng rồi nhờ nhỏ bạn con thiết kế. Sẵn nó rảnh nên con phụ nó may bộ áo dài này tặng ông bà đó

- Có chắc không đấy? - ông nó hỏi

- Ông... thật mà... bộ ông không thích quà con tặng sao? - nó phụng phịu

- Ông ghẹo con xíu thôi! Phải cất bộ này cẩn thận, có dịp mang ra khoe mọi người bà ha

- Vâng - bà nó gật đầu

- Sến lộ liễu quá 2 lão thái thái ơi... hai người cứ ở đây lãng mạn đi nha, con lên phòng trước đây - nó lắc đầu

- Cái con bé này...

.

.

- Mệt chết mất - nó vào phòng, chẳng buồn bật đèn, cứ thế mà lò dò trong thay quần áo rồi nằm leo lên giường nằm

- Ấy... - nó khẽ giật mình khi đụng phải một vật gì đó khi nằm xuống - Cái gì vậy ta? - nó thắc mắc, tay khua loạn xạ

- Dài dài...hình như là tay người - nó bắt đầu rợn rợn, tiếp tục đưa tay lên trên - mềm mềm, rát rát...hình như là môi...thôi chết, có kẻ đang nằm trên giường mình - nó sực tỉnh

- Mày chết với bà...đi ăn trộm mà lại còn dám ngủ ở trên giường nữa à? - nó khẽ nghiến răng, rồi nhẹ nhàng cầm cái gối lên...

- Chết này...chết này...ăn trộm mà dám lộng hành như thế hả? Tao đánh chết mày... - nói rồi nó nhảy lên người tên trộm, đấm túi bụi

- A A A... - tên đó la thất thanh - rồi vùng dậy khiến nó ngã nhào - Ây da - tên trộm xuýt xoa - Ai vậy?

- Thôi xong rồi... hắn đang tiến tới gần mình... liều một phen vậy, phải nhìn thấy mặt hắn rồi làm kí hiệu để lại cho mọi người để lỡ có chuyện gì xảy ra thì tên đó vẫn không thể làm điều ác nhân được nữa - nó toát mồ hôi lạnh khi nghe thấy tiếng chân, mò mò tìm cái công tắc đèn (t/g: bà này là nhiễm trinh thám rồi!)

- CHẾT ĐI.... - vừa bật đèn xong, nó cho hắn một cước vào bụng, rồi cho hẳn một chưởng, quật xuống sàn

- Hự... em... - tên đó nhăn nhó

- THÔI CHẾT... anh có sao không? Em... - nó hốt hoảng khi tên trộm chính là Lâm

- Có chuyện gì thế? - mọi người vội vàng chạy vào phòng nó

- Con... - nó cắn môi

- Trời ơi... Lâm...nó làm sao thế? - ba nó hết hồn khi thấy Lâm nằm bò dưới đất

- Dạ...con... - nó không nói nên lời

- Có sao không con? - bà nó đỡ Lâm dậy

- Dạ con không sao! - Lâm ôm bụng

- Con đó nha, đã nói bao nhiêu lần rồi là phải cư xử cho nó nữ tính một chút, hở một tí là động tay động chân - ba nó la

- Cái này cũng không trách con được...ai biểu anh ý ngủ ở phòng con mà không nói trước? - nó cãi lí

- Lại còn bao biện? - ba nó trừng mắt

- Thôi Linh...chỉ là hiểu lầm thôi... - ông nó vỗ vai ba nó

- Ba nghe ông nói rồi chứ? Hiểu lầm thôi! Con muốn ngủ rồi... ba ra ngoài đi - nó đẩy ba nó ra

- Mệt thì ngủ một lúc đi, lát dậy ăn trưa con nhé! Nay nội làm bò hầm đậu được không? - bà nội nó xoa đầu nó

- Dạ được ạ! Chỉ có nội là hiểu con thôi! - nó cười

- Vậy ngủ đi - bà nó cười rồi đi ra

- Anh ở lại...em có chuyện muốn nói - nó chặn đường Lâm khi anh có ý định chuồn

- Chết rồi... - Lâm nghĩ thầm

- Nói đi, tại sao lại vào phòng em ngủ? - nó khoanh tay rồi dựa lưng vào tường, bắt đầu màn tra khảo

- Tại... tối qua anh đi chơi về muộn, anh Hiển lại khóa cửa phòng, mà bố thì ngủ rồi nên anh không muốn làm phiền... đâu còn đường lui nữa đâu? - Lâm lấm lét giải thích

- Đáng đời, ai bảo ham chơi...ăn đòn đáng lắm... cũng may là em chưa dùng tuyệt chiêu đấy! Không là anh toi rồi

- Lại còn chưa phải tuyệt chiêu sao? Em xem đi này...tím bầm cả lên rồi - Lâm vén áo cho nó nhìn

- Biết rồi...biết rồi mà! Lát em khao anh Starbuck được chưa?

- Matcha đá bào?

- Không thành vấn đề! À mà Lâm này...lúc nãy anh có thấy gì không? - nó ngập ngừng

- Thấy gì? - Lâm hỏi

- Không có gì cả... ra ngoài đi, em muốn ngủ - nó thở phào nhẹ nhõm

- Ờ ờ... ngủ đi... lát ăn trưa anh gọi... - Lâm nói

- Đóng cửa giùm em - nó nói rồi kéo chăn lên

- Anh ra ngoài... - Lâm ra khỏi phòng, đóng cửa lại - Hết hồn...xém chút nữa thì tiêu rồi - Lâm thở hổn hển, mặt đỏ tía tai khi cảnh nó thay quần áo thoáng chạy qua. Chuyện là vầy, đang ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng cạch cửa nhưng Lâm vẫn nằm yên, tính đợi nó vào phòng tắm thì sẽ chuồn... ai mà ngờ được, nó... Mặc dù tối nhưng vẫn thấy mờ mờ, may mà máu mũi chảy ngược vào trong chứ không thì... chả biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.