Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 21: Ấn tượng đầu tiên




- Cô em đi đâu thế? - đang trên đường về nhà bỗng có một đám thanh niên chặn đường nó

- Tránh ra! - nó gằn giọng

- Làm gì mà mạnh miệng thế? - 1 tên vuốt má nó

- Đi ngay trước khi tao điên...

- Anh thích cái gan dạ của em đấy! - hắn cầm tay nó

- Buông tay cô ấy ra... - 1 người con trai lạ mặt cầm tay tên đó với giọng nói lạnh băng

- Mày là thằng nào? - bị cắt ngang trò vui nên tên đó có vẻ bực mình

- Bỏ tay cô ấy ra - người con trai đó gằn giọng nhắc lại

- Cút ngay .... - tên đó vẫn chẳng chịu thả tay nó ra

Bốp - ngay một cú đấm giọng thẳng vào mặt hắn làm tên đó ngã nhoài ra đất. Đáng lắm!

- CÚT ! - người con trai đó quát lớn

- Mày... mày nhớ đấy.... - hắn ôm mặt rồi chạy đi

- Cô có sao không? - anh quay đầu lại định hỏi thì thấy nó đã quay đầu đi tiếp

- Này... - anh chạy theo nó

- Anh gọi tôi hả? - nó rút tai nghe ra

- Cô không nói một lời cảm ơn sao? - anh ta ngạc nhiên vì thái độ của nó, nếu là người con gái khác chắc đã tới ôm hôn anh từ lâu rồi

- Tại sao tôi phải cảm ơn anh?

- Chuyện lúc nãy không phải là...

- Có ai mượn anh ra tay đâu?

- Thì chí ít cô cũng phải nói câu gì cho thỏa đáng chứ?

- Đồ vô duyên! - nó thẳng thừng đi luôn

- Có phải không vậy? Không nói tới một câu cảm ơn là sao? - anh ngơ ngác

....

Hai ngày sau...

- Là nó đó đại ca... - cái tên biến thái hôm trước ấm ức vì bị đánh nên hôm nay tìm cứu viện

- Một con nhóc đó thì làm được gì? - đại ca hắn ngạc nhiên

- Nó ghê gớm lắm đại ca, hôm trước thằng bạn trai của nó làm em sưng tím cả mặt - tên đó phụng phịu

- Hôm nay không đi cùng bạn trai thì tụi anh sẽ chung vui với em, chịu không? - tên đại ca nói với bọn đàn em rồi cười phá lên

- Đi với tụi anh đi.... - tên hôm trước cầm tay nó

A... a... a...

- Bữa trước bà cảnh báo chúng mày rồi mà không nghe! Có mệnh hệ gì thì đừng có trách ai, tự trách mình đi - nó vừa bẻ tay của tên kia là sau lưng, vừa đe dọa

- Mày dám.... - tên đại ca ngạc nhiên

- Mày nói người hôm trước là bạn trai tao thì tội mày càng tăng rồi. Dám hỗn láo với bạn trai tao này - tiện chân, nó đá cho tên kia 1 cái đau đớn

- Á....

- Hôm nay lại dám ỷ đông hiếp yếu, chúng mày chán sống rồi phải không? - nó vặn mạnh tay hơn

- Chị... chị... tha cho em... đại ca... cứu em - hắn sợ tới sắp đái ra quần

- Tụi bay.... LÊN - tên đại ca ra lệnh

5 phút sau, hơn 10 người con trai nằm la liệt trên vỉa hè. Không ôm mặt, thì ôm đầu gối, kẻ nhẹ thì gãy răng, nặng thì gãy tay, gãy chân. Đối với nó thì mấy tên này chỉ là muỗi. Nếu không phải cái đầu gối nó đang bị thương thì cả đám chúng có người phải hi sinh vô ích rồi. Nhắc tới cái đầu gối đau... thôi chết, một dòng máu chảy ra khỏi băng gạc thấm vào tất khi nó vén ống quần lên.

- Cút hết, lần sau mà còn dám ỷ đông hiếp yếu thì coi chừng cái mạng rách của tụi bay đấy! - nó nghiến răng đe dọa

- Vâng ạ... cảm ơn đại ca ạ... - tên đại ca run sợ chạy vội đi

Nó đau đớn bước từng bước từng bước rồi chợt một bàn tay đặt lên vai nó. Nó nhanh như thoắt bẻ ngoặt bàn tay đó ra đằng sau theo phản xạ

- Đau...đau...đau... là tôi... tôi... cô không nhận ra sao? - người đó la lên

- Anh là ai? À... hóa ra là tên vô duyên hôm trước - nó chợt nhận ra người quen trên đường khi anh quay mặt lại

- Bộ cô không gì để nhớ về tôi sao? - anh nhăn nhó

- Không.... mà giờ tôi không có tâm trạng nói chuyện với anh, tôi có việc rồi - nó toan bỏ đi nhưng phải ngồi sụp xuống vì cái đầu gối nó không thể trụ được nữa rồi

- Không sao chứ? - hắn lo lắng khi thấy mặt nó nhợt nhạt hẳn đi

- Cái chân... đau... đau quá - nó nói không ra chữ

- Lên đi, tôi đưa cô tới bệnh viện - anh ngồi xuống, ý bảo nó lên lưng mình

- Không cần tới anh, tôi là người học võ nên chỉ đau một chút là hết, tránh ra đi - nó hít thở nhẹ rồi đẩy anh ra rồi dùng hết sức để đứng dậy anh ra rồi cắn răng chịu đau mà khập khiễng trên vỉa hè

Thấy nó vậy sao mà anh thấy thật khâm phục. Một người con gái mạnh mẽ, kiên cường, không dựa dẫm vào người khác

- Này... làm gì vậy hả? - đành mặt dày bế nó tới bệnh viện thôi chứ không thì chưa tới được bệnh viện nó đã ngất vì đau rồi

...

Tại bệnh viện

- Chân của em xong rồi đấy! - chị y tá nói với nó

- Dạ... em cám ơn

- Em sẽ phải dùng nạng cho tới khi đầu gối khỏi hẳn đấy

- Sao ạ? Em thấy cũng có nặng lắm đâu?

- Rách toác cả đầu gối mà nói là không sao! - chị y tá thấy phục nó ghê khi cả quá trình khâu vết thương mà nó chả có tí biểu cảm nào cả trong khi ngay cả chị cũng thấy xót

- Vâng ạ! Em cám ơn

- Xong rồi hả? - anh đỡ nó

- Của cô này! - anh đưa cho cô đôi nạng

- Cái này...

- Không phải chân cô không đi được sao? Dùng nó đi

- Khi nào gặp lại tôi sẽ trả tiền nạng cho anh! - nó cầm lấy đôi nạng

Nói vậy thôi chứ nó đã nhìn anh bằng con mắt khác rồi, một ánh mắt của sự quý mến.

- Cám ơn anh! - nó nói khi đang đi cùng anh trên sảnh bệnh viện

- Vì chuyện gì?

- Cám ơn vì đã đưa tôi vào đây và cả đôi nạng này nữa

- Không có gì! Mà biết nhau cũng lâu rồi, tên cô là gì vậy?

- An... Quỳnh An... vậy còn anh

- Tuấn Đạt... nhóc nên đổi cách xưng hô đi - anh nói - nhóc kém anh 2 tuổi đó

- Anh học lớp 12 sao? - nó chỉ biết mình với anh học cùng trường chứ không hề biết anh lại hơn tuổi mình

- Em không nhìn thấy anh đang mặc đồng phục của khối 12 sao?

Tới giờ nó mới để ý! Anh đang thắt cà vạt màu đen, đó là đồng phục nam của khối 12.

Nhìn lại mình đang thắt chiếc nơ màu xanh nước biển nhạt, biểu tượng của nữ 10 đây rồi, hỏi sao anh lại biết cơ chứ!

- Ồ, hóa ra anh hơn tuổi tôi sao?

- Không gọi một tiếng "anh" được sao?

- Tại ....

Reng...reng...reng - điện thoại của Đạt đổ chuông trong túi quần

- Có việc gì sao?

- ...

- Biết rồi, tôi sẽ về sớm

- ....

- Bộ bố mẹ anh gọi hả? Chắc không phải, ai lại nói chuyện với người lớn như vậy chứ! - nó hỏi rồi tự phản bác lại

- Có chút việc ấy mà! - Đạt cười xòa

- Vậy thì anh cứ đi trước đi, tôi ở lại đợi người nhà một mình cũng được mà

- Không được, vậy nguy hiểm lắm ... để anh ở lại cùng em, về muộn một chút cũng không sao - Đạt phản đối

- Anh bị sao vậy hả? Tôi không sao đâu!

- Anh không phải lo cho em, mà lo cho cái đầu gối của em với lại ai mà đụng vào em kìa, kẻo mất mạng như chơi - anh cười

- Vậy thì anh chết tới nơi rồi đấy - nó nói rồi giở luôn cấu và véo tuyệt chiêu

- A...a...a... đau... đau, anh xin lỗi... xin lỗi mà.... - Đạt quắn quéo người

- An... - Long hớt hả từ ô tô chạy xuống thấy được cảnh 2 người đang cười đùa thì lòng hơi khó chịu

- Sao giờ anh mới tới? - nó phụng phịu

- Anh xin lỗi, tại anh có chút việc, em có sao không?

- Chưa chết!

- Để anh đỡ em lên xe... - Long nói

- Anh về đi, tôi đi trước - nó quay sang nói với Đạt

- Giữ gìn sức khỏe nhé!

- Tạm biệt

...

- Ai vậy? - Long tra hỏi

- Anh biết để làm gì?

- Thì anh muốn biết bạn bè của em thôi mà!

- Em nói là bạn trai của em anh có tin không?

- Bạn trai của em á?

- Nói đùa anh thôi, anh ta là người đưa em vào bệnh viện đó

- Mà chân em bị làm sao mà phải dùng tới nạng vậy?

- Tại hồi trước bị xe quyệt đã bị thương rồi, nay em lại bị mấy thằng đùa cợt nên ngứa tay ngứa chân thôi

- Em đánh nhau hả? - Long phanh gấp

- Ui da... - đầu nó vào phía trước xe

- Tại sao lại đánh nhau? Em có phải là con gái không vậy?

- Em có võ mà, mấy thằng nhãi đấy là gì, em chưa đánh chúng mất mạng là may đấy

- Anh méc chú cho coi

- Ơ... đừng mà anh... anh... - nó lay lay tay Long

- Thả ra, anh đang lái xe mà

- Đừng mách ba mà, em sẽ mất tự do đấy.... đừng mách mà

- Không được, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?

- Ok, tùy anh

....

- Thưa ba con mới về - nó chống nạng vào nhà

- Chân con làm sao thế kia? - ba nó giật mình

- Chỉ là tự vệ quá đà thôi ạ, không có gì đâu! - nó nhẹ nhàng ngồi cạnh ba nó

- An đánh nhau đấy chú! - Long mách luôn

- Ai cho phép con đánh nhau hả? Hậu quả đây đúng không? - ba nó tức

- Vậy ba muốn con bị cưỡng hiếp hay là cái chân này bị thương nhẹ?

- Cái gì? Đứa nào dám làm như thế? - ba nó hốt hoảng

- Con xử hết rồi ba ạ! Bọn muỗi đó không làm gì được con đâu! Con gái ba lên tới đai đen karate rồi nên ba đừng lo gì nha - nó dựa vào người ba nó

- Ba vẫn không yên tâm được, hay là từ mai để Long chở con đi học đi

- Không được... con không muốn bạn bè nhìn con bằng ánh khác đâu - nó lay lay tay ba

- Nhưng chân con đang đau thế này làm sao mà đi được?

- Vài ngày nữa là khỏi ngay mà ba! Không có gì đâu! - nó cười

- Thôi, lên phòng tắm rửa rồi còn xuống ăn cơm

- Con lên phòng trước

.....

"Cút hết, lần sau mà còn dám ỷ đông hiếp yếu thì coi chừng cái mạng rách của tụi bay đấy"

Câu nói của nó đã làm cho trái tim của ai đó thổn thức.

Chiều đó....

Để lại cho anh một ấn tượng khá đặc biệt, vậy là chiều nào anh cũng đi bộ về mà không cần phải tài xế đưa đón để lấy cớ gặp nó.

- Á.... chị tha cho em... đại ca... cứu em, đang trên vỉa hè tìm lại bóng dáng của người con gái hôm nào thì Đạt nghe có tiếng cầu xin

- Tụi bay.... LÊN.... - tiếng của 1 người con trai khác

- Là do tụi bay cứng đầu đấy nhé! Đừng trách tao! - là nó

- Không phải hôm trước còn thấy khập khiễng sao? Sao lại gây thù chuốc oán gì với bọn giang hồ đó rồi? - nghĩ tới đây thì anh định chạy ra cứu nó, dù sao cũng phải lấy lại hình tượng chứ, vả lại một thân nữ nhi mà lại đánh nhau với cả chục thanh niên cao to thế kia thì chết là cái chắc!

Nhưng anh sai rồi, chưa đợi anh ra tay thì cả đám đã nằm lăn lê bò toài dưới vỉa hè. Xử lí xong lũ người đó, nó phủi tay rồi cầm cặp, gương mặt thỏa mãn. Nhưng anh chợt nhận ra sự thay biến sắc trên khuôn mặt nó.

Lặng lẽ đi theo nhưng rồi thấy nhóc con có vẻ hết chịu đựng được rồi nên đành can thiệp thôi.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.