Cuộc Đời Của Nữ Sát Thủ

Chương 31




-Sao lại là xe buýt ? – Trịnh Thiên Di nói hai tay khoanh trước ngực khẽ nhăn mặt, lúc nãy đáng ra cô không nên đi theo Vương Hạo Khánh thì hơn giờ thì hay rồi phải chen lấn trong cám đám đông trên xe buýt.

-Lại đây – Vương Hạo Khánh nói rồi nắm tay Trịnh Thiên Di kéo đến gần mình để cô đứng tựa vào cửa xe còn anh thì đứng hai tay chống vào hai bên để cô ở trong vòng tay của anh.

-Như vậy để tránh những tên “xấu” – Vương Hạo Khánh vừa nói vừa nhìn xung quanh rồi nhìn cô, bỗng xe lắc lư anh cũng bị người khác đẩy áp sát lại gần cô hơn.

-Ui..-Cô rên nhẹ khi mặt mình áp sát vào lồng ngực của anh, anh thì hoàn toàn ép sát vào người cô càng gần hơn vì xe cứ lắc lư.

-Không sao chứ ? – Anh hỏi bằng giọng khá lo lắng cố chống tay vào cửa để chống đỡ nhưng mà không được. Cô thì áp chặt mặt vào ngực anh cô dùng tay cố đẩy nhưng cũng vô dụng không làm được gì túm chặt lấy áo anh vì cô không thể nào thở được.

Cô kiễng chân lên để thoát khỏi cái hoàn cảnh khó chịu kia và giờ anh và cô đang mặt đối mặt với nhau và ở cự ly rất gần chỉ cần một động tác nhẹ cũng khiến môi hai người chạm nhau.

Bỗng...xe lắc lư….

Môi anh và môi cô va chạm vào nhau, mắt cả hai đều trừng lớn đầy ngạc nhiên.

-Xin lỗi tại xe…ưm…-Anh vừa tách môi ra khỏi môi cô nói chưa hết câu xe lại lắc lư lần nữa và môi anh lại đặt lên môi cô lần nữa. Cô định di chuyển nhưng không được và trong suýt đoạn đường không biết rằng đã bao nhiêu lời xin lỗi cùng những tiếng “a” “ưm” vang lên khiến mọi người trong xe buýt đều nóng hết cả mặt.

Xe buýt đỗ lại trước cổng của một khu vui chơi lớn nhất thành phố.

-Mệt quá – Trịnh Thiên Di lên tiếng thở đầy mệt nhọc khi xuống buýt anh cũng không khá khấm hơn là bao khum người xuống chống hai tay vào đầu gối thở dốc.

-Tôi không ngờ đi xe buýt mệt thiệt đó nhưng cũng có lợi ha ? – Vương Hạo Khánh nói hơi ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Thiên Di mỉm cười gian tà ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào đôi môi đang đổ ửng và có chút sưng lên của cô.

-Hừ - Cô đưa tay lên lau môi xong nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn còn anh thì mỉm cười nhẹ rồi đưa tay nắm tay kia của cô kéo đi vào trong.

Cô đứng im bất động nhìn những thứ trước mắt những trò chơi cảm giác mạnh đến những quầy bán kem hay bán vé,…cô đều lướt qua tuy đã từng đi qua nhiều lần lúc bé nhưng cô chưa bao giờ được vào vì cái thân phận con gái của chủ tịch tập đoàn lớn cũng như anh đại của thế giới ngầm nên cô và anh hai cô toàn bị truy sát nên lúc nào cũng bị cấm túc ngoài đến trường và trong nhà cô không được đi đâu cả. Dù có đến trường thì lúc nào cũng có những bảo vệ theo sau.

-Chơi thôi nào – Anh nói rồi nắm tay cô kéo vào bên trong.

…..

..

..

….

Trường Future

-Các cậu lại muốn gì nữa đây ? –Lý Yến Thy nói bằng giọng hơi run run từng bước từng bước lùi lại phía sau đến khi lưng chạm tường rồi mới dừng lại.

-Sao phải sợ vậy chứ? – Win nói đi đến trước mặt của Lý Yến Thy đưa tay nâng cằm cô lên còn một tay thì luôn qua ôm eo của cô kéo về phía mình, trên môi nở nụ cười nham nhở.

-Buông ra – Cô nói hai tay dồn hết sức để đẩy Win ra nhưng với một cô tiểu thư được cưng chiều từ bé được bảo bọc trong vòng tay của cha mẹ như cô thì có thể làm gì chứ.

-Ồ…cô em hấp dẫn như vậy sao có thể buông được – Win nói nắm hai tay của cô lại ép chặt vào tường tay còn lại thì men theo vạt áo cởi từng cúc áo một. Cô thì một phen giật mình cả người run rẩy khi những hành động của Win khiến cô tuyệt nhiên nhớ lại chuyện xảy ra lần trước.

-Cứu…với…cứu…-Cô gần như hét lên tay dùng dằng để thoát khỏi tay Win nhưng không được mặt cũng gàn dụa nước mắt, sao số cô lại đen như vậy chứ hai lần gặp phải chuyện như vậy. Đây là sau trường dù cô có khóc thét lên thì cũng không ai biết mà cứu phải làm sao đây chứ?

Bộp

Win bị đám một phát ngã sang một bên liền ngẩng mặt lên nhìn người vừa đấm mình bằng ánh mắt tức giận đưa tay chùi đi máu ở khóe miệng.

-Không sao chứ ? – Trần Hoàng Nam nói cởi áo khoác của mình ra khoác vào người cô nói bằng giọng trầm nhẹ, cô thì nhào vào ôm chầm lấy anh, lúc nào cô gặp nguy hiểm anh đều có mặt đúng lúc anh giống như thần may mắn của cô vậy.

-Mày là thằng nào mà xen vào chuyện của tao ? – Win nói trong tức giận hất tay bọn đàn em đang đỡ mình ra đứng thẳng lên lấy loại oai phong.

-Không cần biết – Anh nói bằng giọng băng lãnh liếc nhìn Win bằng nửa con mắt nhìn anh không khác gì muốn ăn thịt Win cả.

Win thì tức giận đang vui thì bị phá liền hất tay ý bảo bọn đàn em xông lên, bọn đàn em hiểu ý liền xông về Trần Hoàng .

Trần Hoàng , anh buông cô ra một cách nhẹ nhàng rồi cũng xông vào đánh bọn kia cũng quá xem thường anh rồi anh là ai chứ đường đường là một trong những sát thủ có tiếng trong thế giới ngầm.

Bốp…bộp…….

Anh ra đòn nhanh, chuẩn xác một cách hoàn hảo và toàn vào những điểm yếu.

-A….-Cô hét lên khi bị một người va vào người mà mất thăng bằng ngã về phía sau, mắt cũng nhắm tịt lại vì đằng sau là bức tường nhưng lại không cảm thấy đau lắm mở mắt ra thì thấy anh đã dùng tay đỡ ngang người cô.

Bọn người của Win thì nhân cơ hội đó bỏ chạy hết chỉ còn lại có cô và anh.

Cô liền né người sang một bên, anh rút tay lại thì liền bị cô kéo tay lại, cô lo lắng nhìn vết thương trên tay anh là vì đỡ cô nên mới bị thương như vậy sao?

-Hức….là tại…hức…vì cứu …tôi …mà bị thương rồi…hức…- Cô vừa nói vừa khóc mặt thì cúi gằm xuống đất cả người cũng run lên theo từng tiếng lấc nhẹ của cô.

-Ngốc quá có vậy cũng khóc nữa…ngoan nín ..đi- Anh nói có hơi ấp úng vì đây là lần đầu tiên anh dỗ con gái nín khóc nên cũng không biết làm gì cho đúng nữa, anh đưa tay lên đầu cô vuốt nhẹ.

-Ừ…hihi….-Cô ngẩng mặt lên đưa tay quệt đi nước mắt trên mặt môi cũng nở nụ cười tươi nhìn về phía anh xong đứng lên nói – Đến phòng y tế thôi –

Anh không nói gì chỉ gật đầu nhẹ đứng dậy đi theo cô “Quả nhiên cô gái này quá ngây thơ rồi sẽ dễ bị bắt nạt xem ra Di Di nói đúng”

….

..

..

….

Tại khu vui chơi

Sau khi chơi hầu hết các trò chơi trong khu vui chơi thì giờ Trịnh Thiên Di và Vương Hạo Khánh đang ngồi trong đu quay, Trịnh Thiên Di nhìn ra ngoài ngắm cảnh mặt trời đang nặn dần.

-Cảm ơn – Cô nói nhìn về phía Vương Hạo Khánh đang ngồi ở phía đối diện cô, anh đang nhìn bên ngoài nghe thấy câu nói của cô cũng quay sang nhìn cô bốn mắt chạm nhau.

-Về chuyện gì ? – Anh nói đi đến ngồi xuống trước mặt cô mặt hai tay đưa lên đặt lên hai tay cô rồi nắm chặt.

-Cảm ơn vì mọi thứ anh đã làm cho tôi và hôm nay tôi cũng đã rất vui – Cô nói nhìn thẳng vào mắt anh trên môi nở nụ cười nhẹ nhàng ánh mắt cũng đã không còn băng lãnh và vô hồn như trước đã có chút cảm xúc hơn. Cô rút một tay ra khỏi tay anh rồi từ từ đưa lên chạm vào má anh vuốt nhẹ điều này khiến anh hơi ngạc nhiên nhìn cô khó hiểu nhưng cô chỉ hơi cười nhẹ.

-Tôi cũng rất vui về ngày hôm nay - Anh nói nhoẻn miệng cười rồi hơi nhổm người lên hôn cô, cô cũng không khoáng cự mà đón nhận nụ hôn đó.

….

..

..

….

Trịnh Lâm Anh đứng trước cửa sổ nhì ra ngoài tuy cô đã được tháo dây xích ra nhưng cũng bị nhốt trong căn phòng này cửa thì lắp kính cường lực cô không thể làm gì được đành bất lực. Cô đưa tay ôm lấy cơ thể khẽ run lên khi nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua mặc dù cô đã tắm đi tắm lại rất nhiều lần nhưng cái cảm giác ghe tởm ấy vẫn còn.

Cạnh

Cô nghe thấy tiếng cửa mở liền quay đầu lại nhìn thì thấy Hoàng Vũ Phong đang đứng ở cửa trên tay còn bê theo một khay đồ gồm có dao, một hộp gì đó hình vuông và một lọ nhỏ màu trắng.

-Anh lại giở trò gì đây ? – Cô nheo mắt lại ánh mắt đầy phòng bị nhìn Hoàng Vũ phong nhưng trái ngược hoàn toàn với cô anh lại tỏ ra rất thản nhiên và bình thường.

-Tôi chỉ đem đến cho cô một lời đề nghị tuyệt vời thôi – Anh nói đi đến chiếc bàn gần đó ngồi xuống ghế tay thì đặt khay đồ xuống bàn nhìn về phía cô bằng ánh mắt xảo quyệt vô cùng khiến cô cũng có chút lo lắng nhìn anh không biết anh lại định giở trò gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.