Cuộc Đời Bi Thảm Của Nữ đế Vong Quốc

Chương 6 END




Ta cười chế giễu, Nữ đế đến lúc này còn mơ mộng viển vông, ngu ngốc đến cực độ.

“Quân vương ngu ngốc, gương vỡ có lành được không?”

Nữ đế sững người, ánh mắt trân trân nhìn ta.

"Trẫm rất hối hận! Nhưng Nhạc tướng quân thật sự không muốn cứu Trẫm một lần nữa sao?"

Ta ngước nhìn lên, hồi tưởng lại kiếp trước, cảnh tượng cả gia tộc bị gi/3t, đầu rơi lả tả hiện ra trước mắt.

"Quân vương ngu ngốc, nếu ta đã từng nói với ngươi rằng Tần tướng là gian tế của nước Tĩnh, một kẻ chỉ biết xu nịnh, ngươi sẽ làm gì?"

Nữ đế thốt lên, "Trẫm chắc chắn sẽ gi/3t ch/3t Tần tướng."

Ta nhớ lại ký ức kiếp trước, cười lạnh lắc đầu. "Không, ngươi sẽ không làm như vậy. Ngươi chỉ sẽ hận ta thấu xương, gi/3t cả gia đình ta, dù ta có khổ sở van xin ngươi, ngươi với trái tim sắt đá cũng sẽ không tha cho ta."

Nữ đế run rẩy, tuyệt vọng và bất lực hiện lên trên khuôn mặt nàng, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Lúc này bên ngoài cung điện vang lên tiếng binh đao, quân đội nước Tĩnh đã tiến sát đến cung điện.

Nước Tống sắp diệt vong, ta không còn gì để luyến tiếc, nhưng ta không rời đi.

Gian thần đã hủy hoại nước Tống, vì hắn mà quá nhiều người đã ch/3t.

Kiếp trước cả gia tộc ta bị gi/3t cũng là vì hắn, nên hắn nhất định phải ch/3t!

Ta từ từ nhìn về phía gian thần, thấy hắn với vẻ mặt đầy ngạo mạn, cũng đang nhìn ta.

Hắn lên tiếng, "Chinh Bắc Đại tướng quân, ngươi đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, vua của ta đã hứa ba trăm vạn lượng bạc trắng để lấy đầu của ngươi."

Ta cười mỉa mai, "Ngươi chắc rằng có thể gi/3t được ta sao?"

Gian thần khinh thường, "Làm sao không thể gi/3t ngươi? Ngươi chỉ mạnh hơn người thường một chút, có thể có ba đầu sáu tay chắc?"

Ta cười, "Ta còn lợi hại hơn cả ba đầu sáu tay."

Gian thần cười nhạo, "Kẻ võ phu dám nói khoác, bắt hắn lại!"

Một lệnh vừa ban ra, hàng trăm cấm quân lao tới tấn công ta.

Ta tỏ vẻ nghiêm nghị, một luồng khí thế bùng lên, linh lực hùng mạnh từ cơ thể ta bộc phát, lan tỏa khắp nơi.

Trong khoảnh khắc, ánh sáng linh lực tràn ngập, quy luật vận chuyển, mặt đất nở hoa sen, ánh sáng huyền diệu chiếu rọi, cả cung điện rộng lớn đầy uy nghi của kim đan đại năng.

Gian thần sững sờ, bách quan kinh ngạc vô cùng, ngay cả Nữ đế cũng ngây ngẩn.

Ta đứng kiêu hãnh giữa không trung, một thân bạch y, không gió mà bay, gương mặt tuấn tú rạng ngời không chút bụi trần.

Phong thái như tiên nhân, ánh mắt thuần khiết nhưng vẫn toát lên vẻ bá khí uy nghi.

Tất cả quan lại xung quanh quỳ xuống cầu xin tha mạng.

"Tiên nhân tha mạng! Tiên nhân tha mạng!"

Gian thần sợ hãi, hai chân run rẩy, ngồi bệt xuống đất.

"Không thể nào! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"

"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"

Ta lạnh lùng nhìn gian thần.

"Ta là kim đan thượng tiên, ngươi còn muốn lấy đầu ta không?"

Gian thần run rẩy, "Không dám, thượng tiên tha mạng."

Ta hừ lạnh, "Ngươi là kẻ vô liêm sỉ, làm hại dân chúng, hại ch/3t trung lương, bao nhiêu dân nước Tống ch/3t vì ngươi."

Gian thần không ngừng dập đầu.

"Thượng tiên tha mạng, thượng tiên tha mạng, ta cũng là bất đắc dĩ, tất cả đều là do vua nước Tĩnh chỉ huy."

Ta cười lạnh, kẻ gian trá này còn dám chối cãi, thật coi ta như Nữ đế ngu ngốc kia sao, còn nghe mấy lời ngu xuẩn này.

Ánh mắt ta lóe lên sự sắc bén, ta giơ tay lên, một chưởng mạnh mẽ, linh lực hóa thành một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống.

Trong chớp mắt, trời đất biến đổi, tiếng sấm rền vang.

Mái cung điện bay lên sụp đổ, gió cuồng bão nổi, như rồng cuốn.

Cấm quân bỏ chạy tán loạn, kẻ chậm bị linh lực của ta gi/3t ch/3t.

Quan lại vội vàng chạy trốn, giẫm đạp lên nhau.

Nữ đế hoảng loạn, không ai giúp nàng.

Một lúc sau bàn tay khổng lồ giáng xuống, gió mạnh thổi bốn phía, mặt đất để lại một dấu ấn rộng ba mươi trượng, cháy đen khói bốc lên, gian thần đã không còn xương cốt.

Mọi người xung quanh hoảng sợ, đồng loạt quỳ xuống dập đầu cầu xin ta tha mạng.

Ta cuối cùng nhìn Nữ đế, nàng ngây người nhìn ta, bỗng bật cười ngớ ngẩn.

"Đẹp quá, đẹp quá, hóa ra Nhạc Lang mới là người đẹp nhất."

Lời vừa dứt, hối hận tràn ngập trong lòng nàng, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

"Trẫm rất hối hận!"

Lúc này bên ngoài cung điện, tiếng gi/3t chóc vang dội, một đám quân nước Tĩnh như hổ báo xông vào.

Gặp người là ch.ém, thấy vật là cướp, khắp nơi phóng hỏa, hoàng cung đã trở thành địa ngục.

Bỗng một tướng quân nước Tĩnh nhìn thấy Nữ đế, vui mừng hét lên.

"Đó là Nữ đế nước Tống, bắt lấy ả ta, bệ hạ sẽ trọng thưởng."

Vô số binh lính nước Tĩnh lao tới, Nữ đế hoảng sợ bỏ chạy, bị dồn vào góc, nhìn quanh đã không còn đường thoát, cuối cùng kêu lên một tiếng thê lương rồi nhảy vào biển lửa.

Nữ đế ch/3t, nước Tống cũng diệt vong.

Mối duyên cuối cùng của ta ở thế gian này cũng đã kết thúc, không còn chút luyến tiếc nào.

Ta bay lên, linh quang rực rỡ, hướng về linh địa của gia tộc ở phương xa.

(Câu chuyện kết thúc)

Hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.