Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!

Chương 8: Hợp tác




Rắn ở đây rất nhiều, vì quá tối cô không thể nhìn thấy nó có màu gì, chỉ biết nó đang cố bò lên người cô.

Uyên Ninh nín thở, cảm giác lành lạnh của da thịt con rắn khiến cô nổi gai óc, cô biết nó bu lại nhiều như vậy là vì máu của mình. Uyên Ninh hết đường lui, nếu không bị lấy mất con dao, cô chắc chắn sẽ làm rắn bảy món chiêu đãi Lục Khải Ưng.

Cùng lúc đó ở nhà hàng Thịnh Anh, khu ăn uống năm sao, nằm gọn trong lòng trung tâm thành phố.

Lục Khải Ưng bước xuống từ chiếc Lamborghini Huracan Evo, bề ngoài siêu phẩm của con xe đó thì khỏi phải bàn, hắn ăn mặc nhìn có vẻ thoải mái hơn thường ngày. Nhưng nét đẹp và phong thái của một người đàn ông có thế lực thì không thể nào cất đi được, kết hợp với đôi mắt phong lưu đa tình khiến hắn xuất hiện ở đâu đều gây tâm điểm ở đó. Nếu không phải mang tiếng là người lạnh lùng, ngang tàng thì có lẽ không biết bao nhiêu người phụ nữ sẽ tình nguyện mà dâng hiến cho hắn đây.

Hắn đi trước, A Tống đi sau, chỉ một đường đi thẳng lên tầng năm, không quan tâm xung quanh đang có biết bao nhiêu cặp mắt nhìn theo, nhưng không dám mở miệng bàn tán. Quản lý và nhân viên của Thịnh Anh cũng phải thất kinh một phen khi hắn bất ngờ đến chỗ này mà không báo trước.

- Lục lão đại đến rồi à, quả là rất đúng giờ.

Người đàn ông đứng lên khi nhìn thấy Lục Khải Ưng bước vào, anh ta có vẻ ngoài rất đỗi phong độ, trời sinh cho anh ta gương mặt đẹp trai, tạo cho người khác cảm giác tin cậy.

Lục Khải Ưng nhếch môi, mi tâm giãn ra, không nhanh không chậm ngồi xuống ghế đối diện anh ta. Đưa mắt liếc qua một vòng.

- Chỉ là một bữa ăn, Đàm thiếu gia có vẻ xem trọng quá rồi.

Nghe hắn nói, Đàm Tuyên mới nhìn lại đám người vệ sĩ của mình. Cũng có hơi khoa trương một chút, nhưng đó là sở thích của anh ta, Đàm Tuyên không vì câu nói châm biếm của hắn mà thay đổi thái độ. Nụ cười xã giao vẫn giữ trên môi.

- Hẹn gặp được Lục lão đại tất nhiên là vinh dự của tôi, làm sao có thể không xem trọng?

Đàm Tuyên là con trai út của Đàm Nhiệm Đông, lão già đó nắm trong tay một thế lực không thể coi thường, đặt biệt là trong giới xã hội đen, lão có một chỗ đứng rất vững trãi. Mấy năm nay, Lục Khải Ưng cũng có nghe nói qua công việc kinh doanh về rượu của Đông Tuyên, tức nhà máy sản xuất rượu cao cấp do Đàm Tuyên đứng đầu.

Vốn dĩ từ rất lâu, Lục Khải Ưng và Đàm Nhiệm Đông chính là nước sông không phạm nước giếng, việc ai người nấy làm. Nhưng dạo gần đây, chẳng biết có phải là lão đứng phía sau ra lệnh hay không, nhưng Đàm Tuyên cứ liên tục đòi gặp mặt hắn.

Chỉ là một ổ rượu nhỏ bé, hắn vốn chẳng thèm để tâm làm gì, cũng chẳng có ý định muốn gặp mặt, nhưng sau khi trở về từ Na Uy, hắn đột ngột có suy nghĩ khác.

Không khí tự dưng trầm xuống không ít, Đàm Tuyên thấy Lục Khải Ưng chẳng buồn để tâm đến câu nói của anh ta, trong lòng cũng có chút bức bối nhỏ. Bản tính ngang ngược của hắn, không phải anh ta chưa từng nghe qua, mà là chưa từng trải nghiệm qua, hôm nay đích thị đã được thỉnh giáo.

- Lục lão đại, mời!

Hai ly rượu được chuẩn bị trước, một là của hắn, một còn lại là của Đàm Tuyên. Lục Khải Ưng không vội cầm lên, chỉ đưa mắt dò xét qua một lượt, không hề kiêng nể mà hỏi thẳng.

- Rượu này là do Đông Tuyên sản xuất nhỉ? Đây là lần đầu tôi được dùng thử đấy, lại còn do chính tay Đàm thiếu gia mời, Lục Khải Ưng tôi hẳn là vinh hạnh hơn rất nhiều.

Câu nói của hắn, người ngoài không để ý sẽ thấy nó rất đơn giản, còn có thể xem là quá khách sáo, nhưng Đàm Tuyên nghe qua một lần liền có thể nhận ra, hắn chính là đang xem thường Đông Tuyên, xem thường anh ta. Rượu do Đông Tuyên sản xuất nếu không bán chạy ở trong nước thì ở ngoại quốc cũng rất được ưa chuộng. Những ai sành về rượu đều là đối tác tương đối lâu dài với Đông Tuyên, hôm nay nghe chính miệng hắn bảo lần đầu được dùng qua, chính là đang xem nhẹ độ ảnh hưởng của Đông Tuyên rồi.

Lục Khải Ưng thì lại khác, nhìn dáng vẻ ngẩn người của Đàm Tuyên khi nghe hắn nói vậy, lại chắc chắn rằng lời nói của hắn rất ảnh hưởng tới tâm trạng người nghe, đặc biệt là anh ta.

- Mời!

Hắn cầm ly rượu của mình lên, nâng mắt nhìn Đông Tuyên lần nữa, từ khi sinh ra cho đến bây giờ, lúc uống rượu hắn không có thói quen cụng ly với bất cứ ai, hắn ghét cái cốt cách giả tạo đó.

- Thật ra không giấu gì Lục lão đại, tôi tìm anh chính là có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.

Giúp đỡ? Lục Khải Ưng càng nghe càng cảm thấy nực cười, sự hứng thú trong người hắn dần tăng cao rồi đấy.

- Đàm thiếu gia cứ nói, Lục Khải Ưng tôi...rất sẵn lòng!

Đàm Tuyên cười nhạt một tiếng: - Đông Tuyên chúng tôi sắp tới sẽ vận chuyển một lô rượu đi Mexico, đây là lần thứ hai chúng tôi hợp tác với người bên đó. Thời gian cũng không còn nhiều, cửa khẩu bên đó đột ngột lại ngăn cấm nhập rượu, tôi muốn nhờ Lục lão đại....

- Lót đường?

Thấy Đàm Tuyên ngập ngừng, Lục Khải Ưng liền hiểu ý tiếp lời. Dùng từ 'lót đường' nghe có vẻ thô thiển, nhưng chủ ý của Đàm Tuyên cũng chính là như vậy. Anh ta có hơi sượng mặt, giấu đi sự lúng túng hớp một ngụm rượu. Vì đại cục, anh ta chỉ có thể mạo muội hạ thấp mình.

Ở thành phố này không ai ngoài Lục Khải Ưng có thể giúp Đông Tuyên lần này, anh ta tất nhiên nghe ngóng được Lục Khải Ưng với đại sứ quán của Mexico có mối hoà cảm rất tốt, phần nào đó cũng sẽ có lợi cho anh ta.

- Được thôi, nhưng có lẽ Đàm thiếu cũng hiểu nguyên tắc làm ăn của tôi mà nhỉ?

- Lục lão đại cứ nói.

- Mảnh đất ở cao nguyên phía Bắc, một đổi một.

Mảnh đất đó thuộc quyền quản lý của Đàm lão gia, chính là Đàm Nhiệm Đông. Tuy không muốn liên quan đến lão già đó, nhưng Lục Khải Ưng luôn để mắt đến mảnh đất này. Địa hình tuy là có chút phức tạp, nhưng không khí lại rất thoáng đãng, hắn ngược lại rất thích.

Sau khi nghe được điều kiện, thâm tâm Đàm Tuyên lại mừng rỡ như trúng được mùa. Những tưởng hắn sẽ đưa ra điều kiện gì làm khó, không ngờ chỉ là một mảnh đất, anh ta vội gật đầu đồng ý.

- Được. Lục lão đại, rất vui được hợp tác!

Đàm Tuyên nhanh chóng đứng lên bắt tay với Lục Khải Ưng, nhưng bàn tay anh ta bất ngờ bị bỏ lại giữa không trung, bơ vơ nhìn Lục Khải Ưng bỏ đi trong tích tắc. Muốn bắt tay được với hắn chỉ có ông trời mà thôi.

Ra khỏi Thịnh Anh, A Tống mở cửa xe cho Lục Khải Ưng. Anh ta vừa ngồi vào ghế lái đã nghe hắn hỏi vọng tới, giọng điệu trầm ổn khác xa lúc còn ở cùng Đàm Tuyên.

- Cô ta thế nào?

A Tống trong giây lát không nắm bắt kịp, nhất thời quên đi Uyên Ninh còn bị mắc trong cái bẫy của lão đại ở Ưng Ngụ Trạch. Mặt khác là vì gần mười hai năm đi theo Lục Khải Ưng, A Tống chưa bao giờ nghe hắn nhắc đến phụ nữ, kể cả là phu nhân cũng chưa từng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.