Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!

Chương 60: An tâm




Ngay khoảnh khắc cô vừa dứt tiếng nói, anh đã mất hết khống hết vồ vập tiến tới, nhắm chuẩn sát vào môi cô hôn lên, nhanh chóng đưa lưỡi đi vào khuấy đảo, mút mát.

Động thái lúc này của anh làm cô nhận ra ngay, áo bị anh vén lên tới ngực, bàn tay chai sạn kia vuốt ve không ngừng nghỉ, cô vội vàng đẩy vai anh ra.

- Khoang...ưm...khoang đã!

Thế nhưng Lục Khải Ưng vẫn coi như không nghe thấy, chặn hết mọi đường nói của cô, đem cô ấn lên sofa.

Uyên Ninh chỉ còn cách dùng cả hai tay giữ khuôn mặt của anh lại rồi dứt ra. Lục Khải Ưng hô hấp không ổn định, đôi mắt nặng trĩu một màu sâu thẳm hun hút nhìn cô.

- Em...em muốn đi tắm!

Không những vậy, đêm qua anh làm rất kịch liệt, liên tục kéo dài đến tờ mờ sáng, chỗ đó của cô vẫn còn có chút đau, nếu bây giờ làm nữa, e rằng bữa tối cũng ăn không nổi.

Cô chỉ biết là anh ừm rồi, nhưng mà vẫn chưa chịu ngồi dậy, tay tiếp tục lột quần áo của cô xuống.

- Á...em nói em muốn đi tắm mà?

Khi cô cảm thấy được có điều bất thường, anh đã nắm tới mém quần lót của cô kéo xuống, mạnh mẽ bế cả người cô lên, sải từng bước vội vã đi về phía bồn tắm.

Ồ, chính là kiểu bồn tắm với bên ngoài là tấm kính trong suốt không che đậy gì cả. Vậy thì cô có trốn hay không trốn cũng có khác gì nhau?

Vẻ mặt Lục Khải Ưng phô ra vẻ cực kì trầm tĩnh, nhưng hơi thở gấp gáp kia đã phản ánh điều bất thường ở trong đó, - Anh bồi em tắm, rồi từ từ 'ăn' em cũng không muộn!

Lục Khải Ưng thả cả người cô ngồi xuống bồn tắm, làm làn nước sống động bên trong ào ạt tràn ra ngoài, anh từ tốn cởi quần áo của chính mình, tay nặn ra một ít sữa tắm có hương hoa oải hương tiến về phía cô.

Khi anh cùng bước vào bồn, mực nước do sức nặng to lớn của cơ thể anh áp xuống lại tiếp tục tràn ra thêm một đợt. Hai gò má của Uyển đỏ hồng lên từng chút, cô khẽ vịn lên thành bồn lui về phía sau, nhưng một giây sau đó liền bị anh nắm được mắt cá chân kéo ngược trở lại.

- Trốn cái gì? Em nghĩ em thoát được sao?

Anh thoa đều sữa tắm lên bờ vai và cần cổ của cô, khiến cô nhạy cảm rụt cổ lại, hai bàn tay vô thức đặt trên vòm ngực của anh, nóng rực.

Tay Lục Khải Ưng tỉ mỉ thoa, nhưng mắt lại mê đắm nhìn gương mặt hồng hào của cô do hơi nước nóng ảnh hưởng, anh cong khoé miệng cười xấu xa, bỗng dưng bắt lấy tay trái của cô nhấn xuống nước, để nó chạm tới một vùng rậm rạp có con thú dữ đang hùng dũng kêu gào.

Uyên Ninh giật nẩy mình, - Á!

Cô hoảng sợ rụt tay lại nhưng không thành công, ngay sau đó lập tức bị lời lẽ của anh doạ cho hồn lìa khỏi xác.

- Xoa xoa an ủi 'nó' một chút, 'nó' đang cực kì nhớ em đấy, nhóc con!

Vì cô bối rối nên vô tình dùng sức hơi mạnh một chút, làm anh không kịp trở tay thở dốc một đợt, - Cầm như thế này, khẽ vuốt lấy 'nó'!

Bàn tay năm ngón thon dài khô ráp của Lục Khải Ưng bao trùm lấy bàn tay nhỏ hơn một khổ của cô, dạy cô cách an ủi thằng nhỏ thế nào mới tốt. Mặt nước bởi vì sự luân động lên xuống không ngừng phía dưới mà khuấy đảo lăn tăn một trận.

Rất lâu sau đó, trong không gian được bao bọc bởi bốn bề là kính mờ, tiếng thở dốc kia lại càng gia tăng, cuối cùng là âm thanh Lục Khải Ưng hừ rồi bắn ra.

Anh trực tiếp đứng lên, để dòng nước xà xà đổ xuống, anh bế bổng cô lên đi thẳng ra ngoài.

Hôm đó, đúng thật là Uyên Ninh bỏ luôn cả bữa tối.

Còn một chuyện nữa mà khi cô nhận thức ra đã quá muộn, đó chính là những cặp mắt có phần kì lạ của mấy cô nhân viên ở cửa hàng quần áo kia.

Là vì khi đó Lục Khải Ưng đã chọn cho cô mấy kiểu đồ ngủ mỏng như tờ giấy, và đồ lót đúng với size của cô không lệch một mm nào. Nửa đêm còn bắt cô mặc cho anh xem, làm cô điếng cả người.

...

Ngày xử tử của Mạnh Tùng, ông ta bị đem ra tử hình công khai, cảnh sát bắn liên tục ba viên đạn ông ta mới ngừng thở. Trước khi chết, ông ta không có tâm nguyện gì cả, cũng không có bữa cơm tù cuối cùng.

Đó chính là cái giá phải trả cho một kẻ vô nhân tính.

Từ phía xa xa, Lục Khải Ưng choàng vai Uyên Ninh, ôm cô rời đi.

Visa và mọi thủ tục đã được A Tống làm xong xuôi, sở dĩ Lục Khải Ưng là người có thế lực, muốn đi bất cứ nơi nào đều có trực thăng và phi cơ riêng đưa đón. Nhưng lần này anh xuất ngoại với tư cách là bạn đời của cô, cũng là lần chính thức hẹn hò đầu tiên của hai người, anh muốn mang lại cho cô cảm giác thoải mái không bị gò bó, giống với những cặp đôi yêu nhau bình thường.

Vì Lục Khải Ưng đang nằm trong tầm ngắm của cảnh sát, với danh tính của anh hiện giờ thì dĩ nhiên không thể rời khỏi Trung Quốc được, thế nên mọi thông tin trên visa đều được làm giả cả.

Trước khi lên máy bay hai tiếng, điện thoại của Uyên Ninh nhận được một cuộc gọi đến từ địa phận Giang Nam, lúc đó cô đang đi vệ sinh, điện thoại thì lại ở trong túi áo của Lục Khải Ưng, vì thế anh là người bắt máy.

Người ở đầu dây bên kia không đợi cô lên tiếng đã mở lời trước, là đàn ông.

- Chìa khóa của cửa tiệm tôi để ở chậu cẩm tú cầu bên cửa sổ, đồ đạc bên trong vẫn ở chỗ cũ, khi nào cậu muốn dùng tới thì cứ tới lấy...cuối tháng sẽ có chủ mới tới nhận tiệm...tôi...

- Biết rồi!

Lục Khải Ưng cắt ngang lời anh ta nói, đáp lại bằng một giọng điệu lạnh lùng rồi ngắt máy. Trùng hợp vừa lúc Uyên Linh quay lại, cô không để ý ánh mắt của anh có chút khác lạ khi nhìn mình, tiếp tục ăn cái bánh sandwich để trên bàn.

- Em qua lại với tên thợ xăm đó thế nào?

Uyên Ninh nghe không rõ quay sang, - Sao ạ?

Trước lúc Lục Khải Ưng từ Bồ Đào Nha trở về mấy ngày, Mabi có gửi tới cho anh một vài tấm ảnh chụp, nội dung là cô cùng một người đàn ông đứng đối diện nhau trước một cửa tiệm không có tên, Mabi còn cẩn trọng kèm theo một dòng tin nhắn cảnh báo có kẻ đào góc tường nhà cho anh. Anh có xem qua, nhưng từ những tấm ảnh kia anh nhìn ra Uyên Ninh đối với người này không mấy nhiệt tình. Đó là một lẽ, thế nhưng hành động choàng chăn kia của người đàn ông đã cho thấy, anh gặp tình địch.

Vừa rồi người trong điện thoại có nhắc đến cửa tiệm, vốn dĩ chuyện tấm ảnh anh không quên nên liền nhận ra ngay.

Anh chậm rãi hỏi lại, - Tên thợ xăm đó có quan hệ thế nào với em?

- Thợ xăm sao? Sao anh lại biết?

- Trả lời anh!

Uyên Ninh tất nhiên không có tịch nên không giật mình, khoan thai ăn xong phần bánh rồi mới nói.

- Là thầy của em, cậu ta thường xuyên tới quán rượu của em uống rượu, gần đây em muốn học xăm nên nhận người ta làm thầy. Sao thế, anh ghen đó hả?

Nghe nói cô muốn học xăm, đó là chuyện rất có thể là cả thèm chóng chán, với lại bỏ thời gian ra học cũng không có ít gì, vì anh sẽ không cho cô tiếp tục làm công việc này.

- Tự dưng lại đi học xăm làm gì vậy, hửm?

Anh hơi nghiêng đầu, ngón tay cái vuốt ve gò má của cô.

Uyên Ninh cũng không phải là rảnh rỗi quá sinh nông nổi, mà kể từ lúc trở về cô đã nghĩ tới chuyện này rồi, là lúc nhìn thấy vết thương ở vai của anh, làm hình xăm kia của anh bị hủy hoại, do vậy nên cô mới đến tìm Hàn Chính lân la hỏi thử, cũng chỉ vì muốn tự tay mình xăm lại cái hình kia cho anh.

- Em thật sự không có ý gì khác đâu, em chỉ muốn khôi phục lại nó cho anh thôi, anh không đồng ý sao?

Câu cuối cô hơi tủi thân mà vô thức nói nhỏ giọng lại, khiến anh tâm can giật mạnh một cái, anh tất nhiên không nghĩ đến trường hợp này nên mới như vậy, nào ngờ cô lại tưởng anh không cần.

- Vậy em ra nghề chưa đó, da của anh dày lắm, sợ làm em còn chưa ra nghề đã bị cắt đứt hy vọng.

- Yên tâm đi, cái hình kia của anh chỉ cần sửa lại thôi, không tốn nhiều kỹ năng của em đâu.

Nói rồi cô ngả vào lòng anh cười, anh cũng cong môi cười, khẽ thở ra một hơi thật dài, như trút hết mọi phiền lo, an tâm hưởng thụ bên cô gái nhỏ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.