Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!

Chương 48




Ban đêm, tuyết rơi nhiều, càng đi xa thì phố xá lại càng vắng vẻ. Dưới ánh đèn đường nhạt nhoà, cô tịch, thấp thoáng một bóng dáng lặng lẽ nhưng mặn nồng, vạt đen dưới đất kéo dài ra từ bàn chân, nhấp nhô mà bước đi.

Uyên Ninh bám chặt lấy bờ vai vững chắc của anh không có ý định muốn xuống, Lục Khải Ưng cũng tự nguyện để cô bám trên người cả một đoạn đường dài. Nói qua nói lại mấy câu chuyện trên trời dưới đất, tưởng chừng với tuổi đời của cô và anh sẽ tạo ra một khoảng cách vô hình nhưng không, cả hai đều hoà hợp với nhau đến lạ thường.

Anh kéo hai vạt áo rộng của mình ra nhét cô vào trong, bao bọc lại không còn lấy một kẽ hở vì sợ cô lạnh.

Cảm giác đã đi rất xa, chỉ một khúc ngoặc nữa là đến đường lớn. Lục Khải Ưng ghé vào ghế ngồi bên vỉa hè, phủi phủi cho bớt tuyết rồi ngồi xuống, vẫn để cô ở trên đùi mình. Anh luồn tay vào túi áo trong, âm thầm lấy ra hộp hình chữ nhật màu xanh dương, có như không mà kéo bàn tay cô ra đặt vào.

Uyên Ninh chưa nhận thức được chuyện gì ngẩn mặt lên, chóp mũi chạm vào cằm của anh, đúng lúc anh cúi đầu xuống, bờ môi chạm đến vành tai nhiễm hơi lạnh của cô, dịu dàng mời gọi.

- Em tự mở ra đi.

Cô mím môi cười, không nghĩ vừa gặp lại anh đã tặng mình quà nên trong lòng vui sướng khó tả. Không khí có chút ái muội, cô đặt lên chóp mũi anh một nụ hôn nhẹ nhàng coi như đáp lại, rồi liền theo ý anh muốn mà lập tức mở chiếc hộp ấy ra.

Trong hộp bài trí rất đơn giản, lớp nhung màu vàng bao bọc lấy sợi dây đeo màu đỏ, chẳng biết có phải đã được làm ra rất lâu hay không, mà nó đã chuyển sang một màu đỏ sậm nhu hoà, mang theo chút dấu ấn vượt thời gian.

Anh giúp cô lấy ra, nhìn thẳng vào mắt cô rồi nhỏ giọng nói:

- Là kỉ vật hộ mệnh, lúc anh còn rất nhỏ, hình như vừa mới biết nói rành, mẹ anh đã thức thâu đêm suốt sáng mà làm nó cho anh…mong anh có cuộc sống bình an, hạnh phúc.

Chẳng trách nó lại cũ như vậy, nhưng nó là thứ duy nhất có liên lạc còn sót lại giữa anh và gia đình mình. Cũng là thứ đồ vật mang chút dị đoan duy nhất mà anh tâm tâm niệm niệm một lòng tin tưởng.

Uyên Ninh nhìn sâu vào đôi mắt mông lung đó của anh, cô không biết trong những năm tháng qua anh đã phải gồng mình chống chọi với bao nhiêu đau đớn. Ngoài mặt thì chính Lục Khải Ưng máu lạnh, cao cao tại thượng. Thế nhưng mấy ai biết, người đàn ông này luôn luôn khát khao thứ gì, anh sống như quỷ dữ trong mấy chục năm qua cũng bởi vì cái khát khao ấy mãi mãi không thể nào thành hiện thực.

Đôi con ngươi trong ngần giờ đây hoá một tầng sương mỏng, cô sửng sốt nhìn thấy anh rơi nước mắt.

- Sao anh lại…

- Tiểu Uyên Ninh,…anh sợ rồi, anh biết sợ rồi.

Giọt nước mắt mặn chát ấy đã rơi xuống, biến mất trong cổ áo. Nhưng ngữ điệu của anh vẫn vậy, vẫn bình ổn và dịu nhẹ, giống như anh cố gắng âu yếm lấy cục bông gòn không dám vò nát.

Cô chà sát hai bàn tay lại với nhau, cho chúng ấm lên rồi áp vào gò má của anh, cố gắng chùi đi dòng nước ẩm ướt đã sớm hoá thành hơi lạnh trên gương mặt anh. Trái tim cô đang ổn định lại tức khắc đập nhanh điên cuồng, cô hé miệng, theo hơi thở tuôn ra một làn khói trắng.

- Anh sợ điều gì, có thể nói cho em biết không?

Nếu như anh nói đó là kỉ vật hộ mệnh mẹ anh làm cho anh, thế tại sao anh lại muốn đem nó tặng cho cô. Có phải anh đã nhìn thấy được trước mắt mình sắp xảy đến một chuyện hoang đường gì hay không.

Điều càng khiến cô khẳng định suy nghĩ mơ hồ của mình có khi là thật hơn chính là thấy anh khóc, anh khóc khiến tim cô đau đớn không thở nổi.

Lục Khải Ưng không nói gì, chỉ yên lặng hạ mắt xuống cầm lấy sợi dây màu đỏ nổi bật trong cơn tuyết đeo lên cổ tay cô.

Tay anh đang run, run rất nhẹ làm cô chẳng thể nhận ra nếu không nhìn kĩ.

- Lục Khải Ưng, anh không muốn chia sẻ với em sao?

Trong lòng đang rất khó chịu, thấy anh trầm mặc cô lại càng bức bối. Âm điệu trong cô có chút uất ức, tầm mắt nhìn theo hành động anh hôn lên cổ tay mình, lại càng muốn anh phải nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đeo cho cô xong Lục Khải Ưng đã nhẹ nhàng hôn lên nơi đó, giống như một tục lệ giúp cho sợi dây này sẽ trở nên hiệu nghiệm hơn vậy.

Tâm trạng của anh đấu đá lẫn nhau, cuối cùng cũng ôm cô sát chặt vào lòng, bàn tay vuốt ve lấy mái tóc mềm của cô rồi cũng chịu bộc lộ.

- Cũng bởi vì lợi ích vô hình mà anh đã mất đi người thân ruột rà,…anh không muốn…lại càng rất sợ vì sự ích kỉ của anh khiến em gặp nguy hiểm.

Nhận thấy cô ngọ nguậy muốn ngẩn đầu lên, anh liền kề sát vào tai cô suỵt một tiếng, bảo rằng hãy để anh nói hết đã, cô lại êm dịu ngoan ngoãn dựa vào anh, lúc đó anh mới yên tâm mà híp mắt nhìn vào khoảng không vô định.

- Ôn Duẫn…là em trai họ của anh, là cảnh sát một lòng chính trực đang muốn nhốt anh vào tù lập công. Còn Ôn Tào, Lục Lan, rõ ràng là máu mủ của ba anh lại nhẫn tâm phá tan cả gia đình ông ấy, có thể nói…họ mới thực sự chính là kẻ giết người vẫn đang sống nhởn nhơ trên cuộc đời bất công này.

Đùng đoàng!

Cơ thể Uyên Ninh giống như đang đứng giữa cơn mưa có tia sét đáng sợ, lỗ tai cô bị ảnh hưởng đến đau điếng. Từng đợt từng đợt xuyên qua, kèm theo từng sự thật mà anh nói, đều xuyên vào tâm can cô đến nhói lòng.

Ôn Tào? Lục Lan? Còn có…Ôn Duẫn?

Đây chẳng phải là gia đình đã tốt lòng tốt dạ cưu mang cô hay sao?

Đây chẳng phải là những người cô đã từng yếu ớt dựa dẫm vào hay sao?

Có thể nào lại mang một mặt dối trá như thế?

Tiềm thức cô được mang trở về bởi lực ôm ở vòng tay anh quá siết, anh cũng đang rất đau, rất khó chịu khi phải chính miệng mình nhạo lại nỗi tuyệt vọng của bản thân.

Vậy chẳng khác nào, mối quan hệ tốt đẹp giữa cô và nhà họ Ôn cũng gián tiếp khiến anh sợ hãi hay sao?

Cô biết rồi, anh gấp gáp quay về đeo kỉ vật hộ mệnh cho cô, là vì sợ cô bị mối hận thù của anh đối với nhà họ Ôn mà liên lụy, anh khóc cũng chỉ vì sợ cô bị liên lụy.

Anh khó khăn lắm mới tìm ra được chân tướng của sự việc năm xưa, ấy vậy mà trong giây phút đã có thể phục thù được lại gặp phải chướng ngại là cô, cô chính khúc ngoặc khiến anh mất đi phương hướng.

Uyên Ninh cố gắng giữ tỉnh táo ngồi thẳng dậy, anh vẫn chăm chú nhìn cô như chẳng hề bị lay động gì.

- Ưng…anh là một người rất dứt khoát mà, tại sao anh phải sợ, đừng sợ, hãy giống như anh của lúc trước, hiên ngang như vậy. Nếu anh vì em mà e ngại, em sẽ rất tự trách, sẽ rất tự trách bản thân lúc nào cũng để anh phải bận tâm…

Anh trầm tĩnh nghe cô nói, đôi mắt sắc bén ngày nào nay bị đánh bại bởi sự rung động. Nói thực lòng anh đã tưởng rằng ông trời đúng là trêu ngươi khi biết người mà anh hận lại là ân nhân của người anh yêu. Anh đã trốn tránh cô không dám liên lạc vì sợ cô biết cô sẽ lại căm hận anh, anh dám chắc mình lúc đó sẽ thực sự sụp đổ.

Thế nhưng, cô chịu thấu hiểu cho anh, cô muốn anh phải kiên định đừng vì cô mà xoay chuyển. Trong biết bao cơn ác mộng trôi qua, anh không biết đã ước ao được nghe cô nói lời này đến mức nào.

Đây là lần hiếm hoi trong cuộc sống bạc bẽo anh biết sợ hãi là gì, sợ cô lại rời xa vòng tay mình, sợ cô hận mình như lúc ban đầu.

- Có nghe em nói hay không, em không cảm thấy anh ích kỉ gì cả…!

Lục Khải Ưng chậm rãi gật gật đầu, nắm lấy bàn tay cô đặt lên ngực trái của mình xoa xoa.

- Ừm…nghe thấy rồi.

Uyên Ninh thầm cảm ơn trời vì anh quyết định nói cho cô nghe sự thật, nếu anh cứ giữ trong lòng thì chẳng biết mối quan hệ này rồi sẽ rối rắm đến mức nào. Cô thực lòng muốn khuyên nhủ nhưng thấy anh chỉ đáp lại qua loa liền không có cảm giác hài lòng.

- Em thực sự không phải chỉ nói suông đâu, em muốn anh lắng nghe bản thân mình, làm những gì mà nó đã ấp ủ bấy nhiêu năm nay. Anh đừng sợ em bị ảnh hưởng, em sẽ không để bản thân chịu ảnh hưởng.

Sẽ không mù quáng mà mang ơn những kẻ sói đội lốt người đó nữa đâu, cô nói thầm với lòng mình.

Lục Khải Ưng hoàn toàn bị thu phục bởi cô rồi, một người mang trong mình toàn tổn thương lại có thể coi như không có gì mà mở miệng an ủi anh. Anh còn nỡ làm cô bị ảnh hưởng hay sao?

- Anh thấy không, em đã đeo kỉ vật hộ mệnh mà mẹ anh làm rồi, sẽ tuyệt đối không có chuyện gì cả.

- Ừm…nhưng anh thông báo trước cho em biết, sợi dây này khi đeo cho em nó không chỉ đơn giản là hộ mệnh cho em thôi, mà nó là sợi tơ hồng làm bằng tình yêu của anh, mãi mãi cột chặt em bên cạnh anh.

- Em cũng muốn nói cho anh biết, em cam tâm tình nguyện cột chặt bên anh cả đời, cho dù không có sợi tơ hồng này đi nữa.

Dứt tiếng, Uyên Ninh ôm choàng qua cổ Lục Khải Ưng, đặt môi mình lên môi anh, xúc cảm mềm mại xoa dịu lấy tâm hồn anh. Anh siết lấy không cho cô cơ hội buông ra, ham muốn càng nhiều khiến anh đẩy lưỡi mình vào trong miệng cô quấn quýt.

Chẳng ai sẽ nghĩ, dưới cơn mưa tuyết lạnh giá thế này lại xuất hiện được ngọn lửa tình yêu bốc cháy mãnh liệt đến vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.