Nhìn thẳng vào cặp mắt trong ngần nhưng đầy ẩn chứa của Uyên Ninh, Lục Khải Ưng vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa.
- Trịnh Uyên Ninh, tôi muốn [email protected] tình với em!
Câu nói của hắn như một phát búa bổ vào đầu cô, thì ra triệu chứng của hắn đang gặp phải lại là trúng thuốc kích dục, Uyên Ninh cô đúng thật là ngu ngốc, tại sao lại quên đi khả năng đó được chứ.
- Việc này nằm ngoài khả năng của tôi rồi.
Lục Khải Ưng, nếu anh dám làm càng, tôi không ngại thêu rụi cả nơi này.
Cô hoàn toàn không bị hoảng sợ trước đề nghị của hắn, nhưng cô sợ con người thứ hai của mình lại sắp trỗi dậy, cô không thể chống lại nó, cô ghét chính bản thân mình lúc đó.
Con người dơ bẩn ấy, cô đã rất đau đớn mới có thể giấu nó đi, cô không thể để hắn cứ như vậy mà đạp lên nỗi đau của cô khiến nó xuất hiện trở lại.
[...Tân Cương, chín năm về trước.
- Ninh Ninh ngoan, để dượng sờ một cái, sau đó đưa con đi trung tâm thương mại mua búp bê có được không?
- Mẹ sắp về rồi, mẹ sẽ dẫn con đi mua mà.
- Con nhãi này, mày dám chống đối tao sao?
Người đàn ông không bằng cầm thú đó, chính là cha dượng của cô, Mạnh Tùng.
Ông ta thừa cơ hội mỗi ngày mẹ cô đi làm, đều dùng tất cả mọi cách để dụ dỗ xâm hại cô.
Lần đầu tiên may mắn mẹ cô tan ca về sớm, cô thoát được ông ta.
Lần thứ hai cô cố tình sau khi tan học để lạc đường, đợi mẹ về rồi cô mới dám vào nhà, cô vẫn thoát thân được.
Nhưng quá tam ba bận, lần này ông ta nói dối với mẹ cô rằng sẽ đưa cô đến nhà ngoại thăm bà.
Nhưng sự thật bà cô đã mất từ rất lâu rồi, ông ta cố giấu nhẹm đi không cho mẹ biết.
Uyên Ninh thừa biết những hành động khác thường mà ông ta làm với mình, nhất quyết không lên chiếc xe đó.
Thế nhưng ông ta làm mọi cách để khiến cô phải ngồi vào xe cùng ông ta, chính là tiếp tục nói dối với cô mẹ cô gặp sự cố ở nơi làm việc, hiện tại đang nằm trong bệnh viện.
Cô rất thương mẹ, lúc đó cô không quan tâm đến điều gì khác, chỉ biết để ông ta chở đi tìm mẹ.
Và rồi Mạnh Tùng đã lái xe thẳng đến ngoại ô Tân Cương, đỗ ngay một khu đất hoang vu vắng vẻ.
Lúc đó cô còn ngây thơ quay sang hỏi ông ta một câu.
- Dượng nói sẽ đưa con đến bệnh viện gặp mẹ mà?
- Gặp mẹ sao? Làm tao thoả mãn, tao đưa mày đi gặp mẹ mày ngay.
- Không, buông con ra.
Làm ơn, đừng chạm vào con mà, làm ơn!
Cô còn nhớ rất rõ, Uyên Ninh của chín năm trước đã hoảng sợ thế nào, la hét thế nào, cầu xin ông ta thế nào.
Nhưng đã là cầm thú thì không thể mang nhân tính của con người được.
Khi mẹ cô biết được tất cả, cũng là lúc bà ấy rơi vào tuyệt vọng.
Bà không thể ngờ rằng, chính mình đã đẩy đứa con gái duy nhất vào vũng bùn mãi mãi không thể rửa sạch được.
Trước khi chết đi, bà đã dùng tất cả hơi thở cuối cùng để đẩy ông ta vào tù, mức án chung thân mãi mãi không thể giúp bà nguôi ngoai đi nỗi đau đớn.
- Ninh Ninh của mẹ, sau khi mẹ chết đi, con phải rời khỏi nơi này thật xa, thật xa.
Sống một cuộc sống ung dung, tự tại.
Đừng nghĩ về quá khứ, cũng đừng nhớ về mẹ, mẹ có lỗi với con rất nhiều....
- Không!!! Mẹ ơi, đừng bỏ Ninh Ninh mà, mẹ ơi!
Bà buông tay cô, treo mình lên sợi dây oan nghiệt đó.
Mẹ cô chết rồi, chết trước mắt cô, cô không thể làm được gì cả...]
- Buông tôi ra, buông ra!!!
Uyên Ninh đột ngột hét lớn, đôi tay không ngừng vùng vẫy, cô như trở thành một con người khác, một người như sắp phát điên vậy.
Phát điên vì chính quá khứ dơ dáy của mình.
Lục Khải Ưng hoàn toàn không thể khống chế lại bản thân mình nữa, cô vùng vẫy bấy nhiêu, hắn liền mạnh bạo bấy nhiêu.
Từng đợt đau đớn như kh ủng bố lấy tâm trí Uyên Ninh, cô điên cuồng đánh lên người hắn, cô ghét cảm giác này, cô rất sợ nó.
Hắn vẫn tiếp tục hành động mất nhận thức của mình, vốn chẳng nhận ra sự thay đổi bất thường này.
Bây giờ hắn chỉ biết làm cho bản thân dễ chịu hơn, hắn không còn tâm trí để quan tâm đến cảm nhận của Uyên Ninh nữa.
Nhưng nếu bây giờ hắn không dừng lại, cô sẽ trở nên thế nào đây.
- Khốn nạn!! Đừng chạm vào tôi! Đừng!
Uyên Ninh gào khóc trong tuyệt vọng, bóng ma tâm lý cứ như vậy bị hắn khơi mào trở lại.
Mang theo một nỗi đau không thể nào tả siết, trong nỗi đau đó, cô nhìn thấy mẹ đã ra đi, nhìn thấy kẻ tán tận lương tâm kia bị tống vào tù, nhìn thấy một cô bé còn chưa tròn mười tuổi đã mất đi tất cả.
Cô muốn gi3t chết hắn ngay lập tức, cô không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Từng mảnh quần áo trên người cô đều đã bị hắn xé rách hết, nơi nào cũng để lại dấu hôn mạnh bạo, chiếm hữu của hắn.
Trong khoảnh khắc đó, cơ thể cô dường như căng cứng, thứ cảm giác tê tê dại dại lấn át mỗi tất da tất thịt, vô cùng ngứa ngáy.
Tiếng khóc thút thít của cô im bặt, bị hắn nuốt trọn vào cổ họng.
Khoang miệng bị hắn mạnh mẽ chiếm lấy, môi lưỡi như hoà làm một.
Chiếc lưỡi của hắn quấn lấy lưỡi của cô nô đùa, m*t mát thứ dư vị lạ lẫm đó.
Nụ hôn đầu tiên, cứ vậy bị hắn chiếm đoạt trong cảm xúc đau đớn.
Bàn tay đẹp đẽ, to lớn của hắn sau khi xé rách áo của cô liền đặt lên nơi căng tròn ấy không ngừng x0a nắn.
Hắn buông đôi môi cô ra, để lại dấu tích sưng tấy đỏ hồng, hắn dời môi xuống cổ cô, hôn nhẹ lên đó, kéo dài lên mang tai.
Uyên Ninh nhạy cảm rùng mình.
Bằng cách chiếm hữu ma mị của hắn, cô không còn lí trí để chống lại nữa.
Hoàn toàn chìm vào thứ cảm xúc mới mẻ, đê mê mà hắn mang đến.
Đầu óc mụ mị chỉ biết nương theo hành động của hắn mà không biết khi nào sẽ dừng lại.
- Ninh, gọi tên tôi đi!
- Ưm..
Hắn khẽ thở ra một hơi, không hôn nữa mà kề môi vào tai cô, cắn nhẹ, đến khi hằn lại dấu răng mới nhả ra, cổ họng khàn đục phát ra tiếng nói.
Lời hắn rót vào tai cô như liều thuốc thôi miên, sai khiến cô làm theo hắn răm rắp.
- Kh..không...Ưng!
Uyên Ninh hơi ưỡn người, hai tay đặt lên vai hắn muốn buông ra nhưng bị giữ lại.
Tiếng khóc lóc vẫn còn đó.
- Gọi lần nữa đi, ha..mau lên!
Nghe hắn hối thúc, cô liền thút thít kêu lên lí nhí trong miệng: - Ưng!
Sự hài lòng trong người hắn dâng cao, khoé môi dâng lên nụ cười.
Hắn lúc này thật sự không còn chờ được nữa, nhân lúc cô đang đắm chìm trong dục vọng cùng hắn, hắn nhanh chóng động [email protected] dưới, nắm một bên chân cô gác lên vai mình, đẩy nhẹ hông, dương v*t c**ng lên c ăng trướng cố chui đầu vào vùng đất ẩm ướt, quyến rũ đến chết người kia.
- A...! Đừng...dừng lại đi mà...đau quá!
Lúc hắn tiến vào, bên dưới cô vô cùng đau buốt, căng ra như muốn rách làm đôi, bờ môi không ngăn lại được ngân nga lên thứ âm thanh yêu kiều, mê hoặc tâm trí của Lục Khải Ưng muốn điên dại.
- Ha...anh chết mất, Ninh!
Của cô rất chặt, ôm lấy thứ của hắn gắt gao, muốn tiến không được, mà lui cũng không xong.
Lục Khải Ưng khó khăn gầm lên trong cuốn họng.
Uyên Ninh không biết bản thân rốt cuộc bị gì nữa, cô không thể ngăn lại mỗi khi hắn động thân, chỉ đành ấm ức c ắn vào cổ tay đến bật máu.
- Nhả ra, cắn vào vai anh đi.
Lục Khải Ưng vẫn giữ nguyên tư thế xuất chiến, vươn tay đỡ đầu cô dậy, tựa cằm lên vai mình, tay còn lại không ngừng vuốt v e lấy tấm lưng mượt mà, hắn không để ý trên đó vẫn còn lưu lại những vết sẹo cũ đang sống mãi theo thời gian.
Hắn hơi ngả người ra sau chống tay xuống, để cô ngồi lên thứ của hắn, từ từ theo đà tiến sâu vào.
- Đ...đau...đau quá!
- Bé ngoan, ráng chịu chút nữa, chút nữa sẽ hết đau.
Hắn ngon ngọt dụ dỗ cô hết lần này đến lần khác, chỉ cần cùng cô trầm luân trong thứ d*c vọng tàn ác này, hắn nguyện làm cầm thú cho đến chết.
Hai thân thể quấn chặt lấy nhau không rời, mồ hôi đổ ra thấm ướt da thịt đến bóng loáng.
Hình ảnh nhấp nhô, thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh đèn mờ ảo.
Bên ngoài cửa sổ, trăng vươn cao sáng rực cả bầu trời đêm, tấm màng che phất phơ bay trong gió nhẹ, không gian trầm lắng nhường chỗ lại cho từng tiếng khóc thỏ thẻ, tiếng da đập vào da.
Khí lạnh màn đêm bị xua tan bởi cái nóng rực của d*c vọng..