Cuộc Chạm Mặt Ngắn Ngủi

Chương 3: Kết




Bến tàu vẫn tấp nập, cuồng quay cuộc sống vẫn đang tiếp diễn.

Cô gái đã trở về sau cuộc hành trình dài dằng dẵng trên biển khơi. Cô đã đi được rất nhiều nơi, gặp được rất nhiều người, băng qua hàng ngàn cơn sóng, khám phá ra điều nhiều mới mẻ.

Cô đã được trải nghiệm những nền văn hóa khác nhau, tiếp xúc với những kiểu người khác nhau, người tốt có, xấu cũng có.

Những con người lướt qua nhau, đôi khi cô cũng dừng lại vì một chút gắn kết của bạn bè. Còn như tri kỉ cả một đời thì rất khó để kiếm được.

Cũng không phải là chưa từng có khoảnh khắc rung động. Nhưng đó chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, có thể là lòng biết ơn, cũng có thể là sự nhầm lẫn giữa tình thân và tình yêu.

Tuy tuổi đời không nhiều, nhưng những trải nghiệm mà cô có được cũng đủ cho cô thấu hiểu nhân sinh cuộc đời.

...

Một người đàn ông mặc chiếc áo bành tô rộng rãi, đội chiếc mũ che hết nửa khuôn mặt. Dáng người cao gầy, đôi chân thon dài bước nhanh từng bước trên mặt đường lát gạch. Cố lách qua dòng người, vội vã như đang đi tìm người yêu của mình.

Những cái va chạm thường bất ngờ, anh va phải một người khiến đồ vật trong túi rơi ra. Không kịp nhìn người trước mặt, anh vội vàng định nhặt lại chiếc máy nghe nhạc rồi rời đi ngay. Không ngờ người đó nhanh tay hơn, cầm lấy nó rồi đưa ra trước mặt anh.

"Xin lỗi, của anh..." câu nói phía sau hơi chậm lại nửa nhịp.

Anh ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn người phía đối diện.

Cô bé năm nào đã lại trưởng thành, những nét non nớt đã thu bớt lại, hiện ra là dáng vẻ thành thục, mạnh mẽ của người phụ nữ.

Người trước mặt cũng có vẻ hơi ngơ ngác, mất vài giây lại mỉm cười:

"À, xin lỗi. Vì nhìn anh tôi có cảm giác như chúng ta đã gặp ở đâu đó rồi vậy."

"Anh chắc không phải là dân ở đây nhỉ? Anh đến đây du lịch sao?"

"Tôi.... " Những lời nói đã chuẩn bị trước như nghẹn lại trong cổ họng, không thốt ra được lời nào.

"Ừm... anh đã đi đâu chơi chưa? Tôi có thể làm hướng dẫn viên cho anh.." Không biết tại sao cô lại bật ra câu này, dù đã lâu rồi cô mới trở về đây. Chắc là.... cũng không thay đổi nhiều đâu nhỉ?

"Được." Anh mỉm cười, ánh mắt như phát sáng, chăm chú nhìn người trước mặt.

"Khụ..... Anh có thể gọi tôi là Isla. Còn tên anh là gì?"

"Tên tôi là... là... Iris!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.